Được truyền cảm hứng từ các trò chơi nhập vai phương Tây như Ultima và trò chơi tabletop Dungeons & Dragons, loạt trò chơi Final Fantasy đã phát triển từ khởi đầu đơn sơ với đồ họa 8-bit vào năm 1987 để trở thành một trong những thương hiệu game nổi tiếng nhất hành tinh – đi kèm với đó là hàng loạt sản phẩm ăn theo như sách, phim ảnh, các chương trình truyền hình phụ bản và nhiều hình thức khác.
Bạn – nhân vật chính – bước vào hành trình phiêu lưu trong một thế giới giả tưởng/khoa học viễn tưởng, chiêu mộ đồng đội để cứu thế giới và đánh bại ác nhân, và thường sẽ có các tinh thạch, những con chocobo (gà vàng khổng lồ) và một người tên là Cid đồng hành.
Ngoài ra, các phần chính trong loạt trò chơi không có mối liên kết trực tiếp với nhau, vì vậy bạn sẽ không bỏ lỡ điều gì nếu không chơi những phần khác trước khi bước vào phần mới nhất. Điều này cũng đúng với phần nhạc – chúng có một vài yếu tố quen thuộc như bản “Prelude”, “Opening”, “Fanfare” và chủ đề “Chocobo”, nhưng nhìn chung mỗi phần đều là một thế giới âm nhạc độc lập.
Vậy điều gì làm cho nhạc nền của loạt trò chơi này trở nên đặc biệt đến thế? Câu trả lời nằm ở nhạc sĩ chính cho nhiều phần trong Final Fantasy – Nobuo Uematsu.
Được xem là một trong những nhà soạn nhạc game vĩ đại nhất, Uematsu là người tự học và gia nhập Square vào năm 1985 khi ông đang ở độ tuổi ngoài 20, với dự định chỉ làm việc tạm thời trước khi chuyển sang lĩnh vực sản xuất nhạc phim. Tuy nhiên, sau khi sáng tác cho một số trò chơi như Genesis, King’s Night và Aliens, ông đã được đạo diễn Hironobu Sakaguchi mời viết nhạc cho Final Fantasy. Trò chơi này, ra mắt trên hệ máy Famicon/NES vào tháng 12 năm 1987, đã bất ngờ gặt hái thành công thương mại lớn, và từ đó Uematsu tiếp tục đảm nhận toàn bộ phần nhạc cho tám phần tiếp theo; đồng sáng tác cho phần X (2001) và XI (2002).
Sau khi thành lập ban nhạc The Black Mages (2002–2010), chuyên cover các bản nhạc Final Fantasy theo phong cách hard rock và prog-rock, Uematsu rời công việc toàn thời gian tại Square Enix vào năm 2004 để tập trung cho công ty sản xuất âm nhạc riêng mang tên Smile Please, và sau đó là hãng thu âm Dog Ear Records vào năm 2006. Sau khi The Black Mages tan rã vào năm 2010, ông tiếp tục lập ra ban nhạc kế nhiệm Earthbound Papas, chuyên trình diễn nhạc từ Final Fantasy và các loạt trò chơi khác. Hiện nay, ông vẫn cộng tác tự do với nhiều nhà phát triển, bao gồm cả Square Enix, với dự án gần nhất là sáng tác chủ đề chính “Hollow” cho Final Fantasy VII Remake.
Tựa game Final Fantasy VII Remake – được mong đợi từ lâu – đã ra mắt vào tháng 4 năm 2020 và sử dụng công nghệ âm nhạc thích ứng (adaptive music), lấy các giai điệu gốc của Uematsu và bổ sung thêm nhạc cụ, thay đổi cách phối khí, đồng thời có thêm một số bản nhạc hoàn toàn mới. Điều ấn tượng nhất là mặc dù game chỉ tái hiện khoảng một phần tư cốt truyện gốc (nhiều phần remake tiếp theo đang được lên kế hoạch), các nhà phát triển vẫn đưa vào các bản nhạc từ toàn bộ phần gốc của Final Fantasy VII dưới dạng vật phẩm sưu tầm xuyên suốt trò chơi.
Một trong những ảnh hưởng lâu dài nhất của các bộ soundtrack của Final Fantasy chính là việc chúng đã truyền cảm hứng cho hàng loạt buổi hòa nhạc chuyên đề về nhạc game. Thành công của các tour diễn chính thức – bao gồm Dear Friends, Distant Worlds, Final Symphony – với sự góp mặt của chính Uematsu và lưu diễn khắp thế giới, đã góp phần to lớn trong việc đưa nhạc game đến gần công chúng hơn (ảnh trên: buổi hòa nhạc Distant Worlds tại London). Một dấu mốc quan trọng trong sự công nhận chính thống đến vào năm 2012, khi bản “Aerith’s Theme” do Uematsu sáng tác cho Final Fantasy VII trở thành một trong hai bản nhạc game đầu tiên được đưa vào bảng xếp hạng Hall of Fame của đài Classic FM.
Ảnh hưởng của Uematsu rộng lớn không kém gì chính bản thân các tựa game. Ông sử dụng các mô-típ gợi nhớ phong cách điện ảnh, theo bước những nhạc sĩ huyền thoại như John Williams, James Horner và Hans Zimmer. Đồng thời, ông cũng chịu ảnh hưởng từ các nhà soạn nhạc cổ điển như Bach, Chopin, Debussy, Tchaikovsky, Ravel và Stravinsky. Tất cả được kết hợp với niềm đam mê nhạc prog rock thập niên 70, jazz và âm nhạc Celtic.
Đúng vậy – bạn không nghe nhầm đâu – prog rock. Uematsu liệt kê các ban nhạc như Yes, Led Zeppelin, Pink Floyd, Emerson, Lake and Palmer, và King Crimson là những niềm cảm hứng lớn trong một số chủ đề âm nhạc của ông, bên cạnh các nghệ sĩ pop/rock thập niên 70 khác như The Beatles, Elton John, Jimi Hendrix và Kraftwerk. Khi bạn biết điều đó, sẽ rất khó để không nhận ra âm vang của những tượng đài ấy – từ những đoạn riff thôi miên và âm thanh synth, các giai điệu acoustic u buồn mang phong cách dân gian, đến nhịp trống jazz vui nhộn và bắt tai.
Khác với nhiều trò chơi thể loại fantasy khác vốn nghiêng hẳn về âm nhạc cổ điển – như loạt Dragon Quest của Koichi Sugiyama – tình yêu của Uematsu với rock, pop và electronica đã tạo nên một làn gió hiện đại, phá vỡ những chuẩn mực truyền thống thông thường.
Bên cạnh nguồn cảm hứng, một trong những điểm mạnh nổi bật của ông chính là những bản nhạc chủ đề dành cho các nhân vật chính, không chỉ khơi gợi cảm xúc và hoài niệm một cách sâu sắc, mà còn được tái hiện và phối lại dưới dạng leitmotif, được lặp đi lặp lại trong những thời điểm quan trọng của cốt truyện. Cuối cùng, ông có một khả năng đặc biệt trong việc sáng tác những giai điệu bắt tai đến kinh ngạc – điều này có thể đến từ những giới hạn phần cứng khắt khe ông phải đối mặt khi bắt đầu sáng tác.
Ngày nay, người ta thường quên mất kỹ thuật tuyệt vời cần có để tạo ra những bản nhạc cuốn hút trên các hệ máy cổ như Famicon/NES (ảnh trên: chip vi xử lý 8-bit 1.79 MHz của Famicon/NES). Âm thanh trên máy Nintendo chỉ giới hạn trong 5 kênh đơn giản: hai sóng vuông (giai điệu chính), một sóng tam giác (bass/nhịp đơn giản), tiếng ồn trắng (hiệu ứng kim loại/nhịp) và kênh mẫu kỹ thuật số (hiệu ứng âm thanh), chưa kể giới hạn bộ nhớ. Điều này buộc nhiều bản nhạc thời kỳ đầu phải đậm chất giai điệu, và các lập trình viên âm thanh phải sử dụng hàng loạt kỹ thuật như arpeggio (hợp âm rải) để mô phỏng những âm thanh nền.
Sự chuyển mình lớn đầu tiên đến từ hệ máy Super Famicon/SNES (1990), khi số kênh tăng từ 5 lên 8, bộ nhớ mở rộng cho phép bản nhạc dài hơn và phong phú hơn, đồng thời kiểm soát tốt hơn âm lượng từng kênh, tạo ra âm thanh có chiều sâu. Và bước nhảy vọt thực sự là khi đĩa CD xuất hiện trên các máy như PlayStation (1994) – âm thanh kỹ thuật số 24 kênh ra đời, phá vỡ mọi rào cản giữa các nhà soạn nhạc game và nhạc sĩ chuyên nghiệp.
Dẫu vậy, Uematsu vẫn sáng tác được những bản nhạc đầy biến hóa và đa dạng – và đáng kinh ngạc là nhiều bản vẫn còn được sử dụng đến ngày nay, chỉ khác ở chất lượng bit-rate cao hơn!
Giờ chúng ta hãy cùng quay lại nơi tất cả bắt đầu…
Final Fantasy I (Famicom/NES, 1987)
Tựa game nhập vai đột phá này có thể còn hạn chế về mặt đồ họa, dung lượng và cốt truyện, nhưng âm nhạc của nó lại tạo nên ấn tượng sâu sắc. Trong Final Fantasy I, bạn có thể nhận ra “ADN giai điệu” của toàn bộ dòng nhạc Final Fantasy – những phiên bản đầu tiên của các chủ đề đã trở thành biểu tượng lâu dài trong lịch sử game, như bản “Main Theme” sôi nổi, khúc khải hoàn “Fanfare”, và giai điệu huyền diệu “Prelude”.
Khúc mở đầu “Prelude” – là thứ đầu tiên bạn sẽ nghe sau khi vội vã về nhà và cắm băng trò chơi vào máy – là một kiệt tác âm thanh tối giản. Được sáng tác vội vàng vào phút cuối để lấp vào một cảnh giới thiệu vừa được thêm vào, bản nhạc dài 52 giây này đã trở thành trụ cột xuyên suốt của series suốt hơn 30 năm qua. Giai điệu arpeggio tối giản, mang âm hưởng Bach, cố gắng mô phỏng tiếng đàn hạc qua hai kênh sóng vuông, trong đó một kênh được cố ý trễ 1/8 nhịp để tạo hiệu ứng vọng âm.
Final Fantasy II (Famicom, 1988)
Final Fantasy II thường bị bỏ qua cả về mặt trò chơi (với hệ thống tăng cấp gây tranh cãi) lẫn âm nhạc, một phần vì nó chưa từng được phát hành ngoài Nhật Bản trong lần đầu ra mắt. Tuy nhiên, đây là nơi Uematsu bắt đầu làm chủ phần cứng, với sự đa dạng hơn về nhạc cụ và kỹ thuật âm thanh, mang lại cảm giác nhạc giao hưởng rõ nét hơn.
Những tác phẩm mang phong cách Baroque đầy cảm xúc, với phần kết hoành tráng như khúc khải hoàn, trở thành tâm điểm âm nhạc trong phần hai. Nó cũng gợi nhớ rõ nét đến nhiều bản nhạc trong phim Star Wars gốc (vốn chịu ảnh hưởng từ Holst, Elgar và nhiều nhà soạn nhạc khác), điều này hoàn toàn dễ hiểu nếu xét đến những điểm tương đồng trong cốt truyện.
Final Fantasy III (Famicom, 1990)
Cũng như phần trước, việc chỉ phát hành tại Nhật khiến Final Fantasy III ít được biết đến, cho đến khi Square Enix làm lại toàn bộ trò chơi dưới dạng 3D trên hệ máy Nintendo DS sau 16 năm. Thật đáng tiếc, bởi Final Fantasy III rõ ràng là một trong những đỉnh cao âm nhạc của thời kỳ NES. Không chỉ mang lại các giai điệu và hòa âm phức tạp, Uematsu còn giới thiệu nhạc chủ đề nhân vật (character theme), hay leitmotif – những cụm giai điệu nhỏ xuất hiện mỗi khi một nhân vật bước vào cảnh phim. Khái niệm này vốn phổ biến trong điện ảnh, sẽ nhanh chóng trở thành dấu ấn đặc trưng trong loạt game cũng như âm nhạc trò chơi nói chung.
Bản nhạc nhẹ nhàng và u sầu này chính là chủ đề nhân vật đầu tiên trong series, dành cho thiếu nữ định mệnh tại Đền Nước. Dù chỉ là những chuỗi arpeggio đơn giản và một dòng giai điệu nhẹ nhàng, bản nhạc lại mang vẻ đẹp giản dị và sâu lắng, mở đường cho các bản nhạc nhân vật sâu sắc trong những phần sau như chủ đề của Rydia (FFIV), Relm (FFVI) và Aerith (FFVII).
Final Fantasy IV (Super Famicom/SNES, 1991)
Final Fantasy IV, tựa game đầu tiên ra mắt trên hệ máy Super Famicom/SNES, đánh dấu bước chuyển mình lớn trong định hình phong cách của toàn bộ series – với cốt truyện lôi cuốn, những bước ngoặt kịch tính và sự phát triển nhân vật sâu sắc – tất cả được hỗ trợ bởi đồ họa và chất lượng âm thanh vượt trội của hệ máy mới. Các dòng bass vang lên đầy đặn và sống động, đến mức chúng từng được nhắc đến trong cả truyện tranh và phim điện ảnh Scott Pilgrim vs. the World (Edgar Wright, 2010). (Final Fantasy IV từng được phát hành tại Mỹ dưới tên Final Fantasy II, vì là phần thứ hai được đưa đến thị trường này).
Uematsu tiếp tục tiên phong với nhiều leitmotif hơn, không chỉ dành cho nhân vật mà còn cho các chủ đề ý nghĩa, tiêu biểu là bản “Theme of Love” tuyệt đẹp dành cho Cecil và Rosa. Số lượng kênh âm thanh tăng lên cũng giúp nhạc cụ được tái hiện tự nhiên hơn. Ảnh hưởng âm nhạc Celtic Ireland hiện diện rõ rệt trong phần này, với nhiều tiếng đàn hạc và sáo – Uematsu thậm chí còn tung ra một album phối lại theo phong cách Celtic có tên Celtic Moon cùng năm phát hành trò chơi. Gần đây hơn, nghệ sĩ William Carlos Reyes đã trình bày album hòa tấu guitar cổ điển tuyệt vời từ những bản nhạc nổi bật nhất – một album rất đáng thưởng thức.
Giữa một dàn các bản nhạc xuất sắc như “Troian Beauty”, “Welcome to Our Town” và “Within the Giant”, thật khó để lựa chọn một cái tên tiêu biểu, nhưng không thể không nhắc đến “Battle With The Four Fiends (The Dreadful Fight)”. Giống như trận chiến dữ dội mà nó gắn liền, bản nhạc đầy căng thẳng này trút xuống người nghe toàn bộ những gì có thể – trống ấm vang, dây đàn hỗn loạn và kèn đồng dồn dập, tất cả được dẫn dắt bởi một đoạn riff bass nhanh và giàu tiết tấu.
Final Fantasy V (Super Famicom, 1992)
Dù thường bị bỏ qua do cốt truyện rối rắm và độ khó cao, phần thứ năm lại tiếp tục mở rộng hướng đi âm nhạc của phần trước, phát triển mạnh mẽ các chủ đề nhân vật với bản nhạc tiêu đề chính nổi bật, đồng thời thử nghiệm mạnh mẽ với chất rock trong các phân đoạn chiến đấu – nổi tiếng nhất là “Battle on the Big Bridge” và “The Last Battle”. Như các phần trước, bản này cũng không được phát hành tại Mỹ và châu Âu khi ra mắt, mà chỉ được giới thiệu sau này trong bộ sưu tập Final Fantasy Anthology trên PlayStation vào năm 1999.
Bản nhạc tiêu đề chính – một khúc anh hùng ca vui tươi – là màn mở đầu xuất sắc, với giai điệu chính được lặp lại trong suốt game, như trong “Four Hearts”, “The Day Will Come” và “Lenna’s (Reina’s) Theme”, cùng đoạn slide bass riff bass đáng ngạc nhiên vì mức độ chân thực đạt được trên phần cứng giới hạn. [Việc bỏ qua bản rock phong cách prog “Clash on the Big Bridge” vui nhộn đầy náo nhiệt thực sự là một tội lỗi – nhưng tôi đành chấp nhận].
Final Fantasy VI (Super Famicom/SNES, 1994)
Với dàn nhân vật đồ sộ, cốt truyện phức tạp và thế giới rộng lớn, phần cuối cùng sử dụng đồ họa 2D của loạt game đã đạt đến đỉnh cao, và phần nhạc cũng không hề thua kém. Uematsu đã khai thác tối đa phần cứng, giúp người nghe cảm nhận được trọn vẹn tiềm năng điện ảnh của nhạc game trước thời kỳ âm thanh CD – trò chơi thậm chí còn có cả một đoạn nhạc kịch opera! Dù bạn có thể muốn nghe phiên bản phối lại cho dàn nhạc, nhưng hãy thử nghe bản gốc 16-bit trước đi – bạn sẽ không thất vọng đâu.
Ngôi sao của phần này chính là bản nhạc hỗn loạn lấy cảm hứng từ Baroque, “Dancing Mad”, vang lên trong trận chiến cuối cùng chống lại con trùm cuối điên loạn – Kefka. Bản nhạc gồm bốn chương, kéo dài đến 18 phút – điều gần như không tưởng ở thời điểm đó vì giới hạn bộ nhớ. Trong khi ba chương đầu xây dựng không khí căng thẳng và khai thác mạnh các mô-típ cổ điển, chương cuối cùng từ bỏ Bach để lao vào thế giới prog-rock sôi động, với tiếng bass dồn dập, các đoạn riff lạ kỳ và nhịp trống nhanh, phức tạp.
Final Fantasy VII – (PlayStation, 1997)
Sự xuất hiện của đồ họa 3D, âm thanh từ đĩa CD và các đoạn phim FMV (Full Motion Video) đã mở ra một kỷ nguyên mới cho Final Fantasy, mà tiêu biểu là phần thứ bảy – có lẽ là tựa game nổi tiếng nhất trong toàn bộ series. Đối với nhiều người chơi tại Mỹ và châu Âu, đây chính là lần đầu họ tiếp xúc với Final Fantasy, và cũng là màn chào sân tuyệt vời của Uematsu. Phần nhạc nền tài tình trong việc đồng hành cùng nhịp cảm xúc lên xuống của cốt truyện – với vô số bản nhạc vui tươi, hoài niệm và đầy cảm hứng – nhưng đây đồng thời cũng là phần âm nhạc u tối và nặng nề nhất. Ở các track như “Mako Reactor”, “Shinra, Inc” và “Those Chosen By the Planet”, Uematsu khai thác triệt để yếu tố kịch tính, sử dụng chuông đồng vang dội và nhịp trống dồn dập để tạo ra một cảm giác bất an đầy ám ảnh.
Và dĩ nhiên, không thể không nhắc tới “One Winged Angel” – bản giao hưởng rock hoành tráng, đánh dấu lần đầu tiên Final Fantasy có nhạc nền có lời, với hợp xướng tiếng Latin vang vọng tôn vinh nhân vật phản diện. Sự thành công vang dội của Final Fantasy VII – với hàng loạt tựa game phụ và phim điện ảnh – đã khiến người hâm mộ luôn khát khao một bản làm lại, và cuối cùng điều đó đã thành hiện thực với phiên bản remake phát hành tháng 4 năm 2020 trên PlayStation 4.
Hoàn tất hành trình bắt đầu từ bản chủ đề nhân vật đầu tiên “Elia, the Maiden of Water” năm 1990, Uematsu đạt đến đỉnh cao phong cách phản chiếu nội tâm với bản “Aerith’s Theme”. Lấy cảm hứng từ đoạn aria trong Final Fantasy VI, “Aria di Mezzo Carattere”, bản ru ngọt ngào này liên tục chuyển đổi giữa giọng trưởng và giọng thứ, vừa thể hiện sự lạc quan và hoài niệm, vừa xen lẫn âm hưởng u buồn cảnh báo tương lai đen tối. Nếu phải chọn một bản nhạc gắn bó không thể tách rời với khoảnh khắc nổi tiếng nhất của trò chơi, thì chính là bản này.
Final Fantasy VIII – (PlayStation, 1999)
Tựa game “nổi loạn” này đã dẹp bỏ hệ thống ma thuật truyền thống, từ bỏ các mối đe dọa tận thế thường thấy để tập trung vào một chuyện tình lãng mạn mang tính hiện thực hơn – và âm nhạc cũng không nằm ngoài sự đổi mới đó. Những bản nhạc chủ đề nhân vật vốn là dấu ấn của series bị thay thế bằng các leitmotif cảm xúc chung, không gắn riêng với ai.
Âm nhạc hướng nhiều hơn tới pop, jazz, electronica bên cạnh thể loại giao hưởng, trong khi các đoạn phim FMV kéo dài cho phép hòa trộn hình ảnh và âm thanh mang tính điện ảnh hơn bao giờ hết. Đây cũng là phần đầu tiên giới thiệu một bản ballad pop thương mại được nghệ sĩ nổi tiếng thể hiện – “Eyes On Me” do Faye Wong trình bày – một yếu tố sẽ trở thành nét đặc trưng trong các phần game sau. (Thậm chí còn có một nhiệm vụ phụ cho phép bạn lập ban nhạc và biểu diễn tại lễ hội).
Dù có nhiều bản nhạc cho các cảnh hành động xuất sắc như “The Landing”, “Never Look Back” và “Only A Plank Between One and Perdition”, cùng nhạc nền đối đầu trùm cuối khó quên, nhưng có lẽ track đỉnh cao nhất phải là “Fisherman’s Horizon” – một khúc jazz nhẹ nhàng, thanh bình, dịu êm như hơi thở của biển cả. Với piano và sáo gỗ chủ đạo, đây là bản nhạc lý tưởng cho khoảng lặng trước cơn bão của cốt truyện.
Nó cũng có sự đồng điệu với những bản nhạc mang âm hưởng đảo nhiệt đới nhẹ nhàng như “Arni”, “Sailing” và “Guldove” mà nhạc sĩ Yasunori Mitsuda sáng tác cho Chrono Cross – phát hành chỉ 9 tháng sau đó.
Final Fantasy IX (PlayStation, 2000)
Là bức thư tình gửi đến thời kỳ hoàng kim của Final Fantasy và các game nhập vai cổ điển, Final Fantasy IX lấy cảm hứng mạnh mẽ từ âm nhạc thời Phục Hưng (“A Place to Call Home”), đồng thời kết hợp ảnh hưởng từ Flamenco (“Vamo’ alla flamenco”), ragtime (“Dark City Treno”) và ambient (“Ice Cavern”).
Đây là dự án lớn nhất của Uematsu tính đến thời điểm đó, với tổng cộng 160 bản nhạc – một con số chưa từng có từ trước đến nay – và có thể chính vì quy mô đồ sộ này mà ông quyết định rút lui khỏi vai trò sáng tác toàn bộ ở phần game sau. Tổng thể, nhạc của Final Fantasy IX tràn ngập cảm giác hoài niệm, không chỉ trong cách phối khí mà còn ở việc tái hiện những giai điệu quen thuộc từ các phần trước. Giống như Final Fantasy VIII, phần này cũng có theme song – “Melodies of Life” do Emiko Shiratori trình bày – nhưng vẫn hài hòa với tổng thể khi giai điệu của bài hát được lặp lại xuyên suốt game dưới dạng leitmotif tình cảm.
Một bản nhạc đầy cảm xúc từ phần này đưa người chơi chạm đến đỉnh điểm – mở đầu với tiếng bass synth và banjo nhẹ nhàng, rồi dần chuyển sang hợp âm mạnh mẽ với guitar điện méo tiếng và hợp xướng bằng synth. Bản nhạc phù hợp hoàn hảo với cảnh nhân vật phản diện vượt qua tuyệt vọng sau một tiết lộ đau lòng, để quay lại bên những người bạn bị bỏ rơi và cùng nhau chiến đấu tiếp.
Final Fantasy X – (PlayStation 2, 2001)
Ra mắt trên hệ máy PlayStation 2, phần thứ mười – cũng là phần đầu tiên không do Uematsu hoàn toàn đảm nhận – đánh dấu bước nhảy vọt với đồ họa 3D hoàn chỉnh, kỹ thuật bắt chuyển động và đặc biệt là phần lồng tiếng. Việc các nhân vật có giọng nói mang đến mức độ hiện thực mới, nhưng cũng khiến âm nhạc phải lùi lại phía sau. Trong các đoạn hội thoại, nhạc nền buộc phải tối giản hơn và không còn đóng vai trò trung tâm như trước.
Dù vậy, bộ soundtrack – do Uematsu đồng sáng tác cùng Masashi Hamauzu và Junya Nakano – vẫn rất ấn tượng. Uematsu tiếp tục mang đến nhạc chủ đề nhân vật và trận chiến đáng nhớ, trong khi Hamauzu đặc biệt nổi bật với các bản nhạc ambient giàu tính điện tử, rất phù hợp với bối cảnh đậm nét văn hóa Ryukyu. Bài hát chủ đề “Suteki da ne?” (“Điều đó không thật sự đẹp sao?”) do ca sĩ dân ca Amami – RIKKI thể hiện – là ca khúc pop giàu cảm xúc nhất của Uematsu tính đến nay.
Một bản nhạc rất được yêu thích – một bản ballad piano đơn giản nhưng đầy rung cảm. Giai điệu nhẹ nhàng, mang tiết tấu valse, dao động giữa niềm hy vọng và nỗi buồn, nhưng vẫn giữ được nhịp điệu ổn định. Đây là phần nhạc hoàn hảo cho màn mở đầu in media res khi các nhân vật đang chờ đợi hành trình cuối cùng, và được sử dụng xuyên suốt game trong “Movement in Green”, “A Fleeting Dream”, và phiên bản dàn dây tuyệt đẹp trong “Ending Theme”.
Tất nhiên, vẫn còn nhiều main game trong series có nhạc nền xuất sắc (Final Fantasy XII đặc biệt nổi bật), nhưng đây là điểm dừng lý tưởng để khép lại phần lớn những đóng góp của Uematsu. Ta cũng không thể không nhắc đến các tác phẩm xuất sắc mà ông đã hợp tác cùng cha đẻ Final Fantasy, Hironobu Sakaguchi, như Chrono Trigger (1995), Blue Dragon (2006) và The Last Story (2011) – trong đó Chrono Trigger còn có sự góp mặt của một nhà soạn nhạc tài năng khác là Yasunori Mitsuda. Mitsuda xứng đáng có một bài viết riêng, nhưng bạn có thể tìm nghe soundtrack của Xenogears (1998) và Chrono Cross (2000) – những bản hòa âm điện tử giàu chất Celtic và truyền thống tuyệt đẹp. Với những ai quan tâm đến nhạc game hiện đại, hãy thử các bản nhạc xuất sắc của Keiichi Okabe và cộng sự cho Nier (2010) và Nier: Automata (2017).
Liệu chúng ta có thể chứng kiến một nhà soạn nhạc game nào sánh ngang với Uematsu trong tương lai? Đó là một câu hỏi khó, nhưng tôi vẫn luôn hy vọng. Tuy nhiên, tôi tin rằng khả năng viết nên những giai điệu cuốn hút của ông phần nào đến từ những giới hạn công nghệ mà ông phải đối mặt. Khi chỉ có trong tay vài kênh âm thanh, bạn buộc phải sáng tạo – và chính điều đó đã diễn ra xuyên suốt chiều dài lịch sử của loạt game này. Hơn nữa, trong thời kỳ mà trò chơi điện tử gần như là những bộ phim câm cho đến tận thập niên 2000, âm nhạc đã giữ vai trò trung tâm, giúp lấp đầy các đoạn hội thoại dạng văn bản bằng cảm xúc chân thật. Dù bạn chọn nghe phiên bản gốc, phiên bản dành cho dàn nhạc giao hưởng, piano/guitar hay các bản remix điện tử, bạn chắc chắn sẽ được tận hưởng một hành trình xứng đáng.