MỤC LỤC
15 năm trước –Tòa nhà Shinra – Aerith
Khu nhà ở quân đội Shinra – Joann Liu
Joann và Lilisa, Glen và Geddie
Khu nhà ở quân đội Shinra – Joann Liu
Khu nhà ở quân đội Shinra – Joann Liu
❆ ❆ ❆ ❆ ❆
Khung cảnh mà tôi được thấy trên tạp chí khi còn nhỏ đang mở rộng ra trước tầm mắt. Ngay trước khi hạ cánh, viên phi công yêu cầu tôi phải thanh toán vé một chiều. Có vẻ như trong thâm tâm anh ta cho rằng có thể tôi sẽ không quay trở lại. Sự thật là thế sao…? Tôi vui vẻ đồng ý và trả tiền.
Tôi nghe kể rằng ở Mideel, đất chọn người chứ người không được chọn đất. Cũng phải thôi, nơi này mang lại một cảm giác thật ngột ngạt và khó chịu. Nguyên nhân có lẽ đến từ việc Dòng Chảy Sinh Mệnh ở quá gần với mặt đất.
Theo trường phái triết học Học Thuyết Sự Sống, Dòng Chảy Sinh Mệnh chính là một hình thái của sự sống. Khi con người chết đi, cơ thể sẽ phân huỷ và trở về với đất mẹ còn linh hồn thì trở về với Hành Tinh. Linh hồn khi hoà làm một với Hành Tinh, sẽ trôi dạt vô định trước khi được đầu thai vào một sinh vật mới. Đó là nguyên lý cơ bản của Học Thuyết Sự Sống. Tuy nhiên, loài người ngày nay đã khám phá ra công nghệ để xử lý Dòng Chảy Sinh Mệnh như một loại vật chất thông thường và đặt tên cho nó là ‘mako’. Nhiều người chỉ coi nó như một nguồn năng lượng tiện lợi, nhưng một khi đã bị tiêu thụ, nó sẽ không bao giờ có thể trở về với Hành Tinh. Nói một cách dễ hiểu, Dòng Chảy Sinh Mệnh đang dần biến mất. Tôi tự hỏi chuyện gì sẽ xảy ra trong tương lai? Sự mơ hồ khiến tôi cảm thấy bứt rứt, nhưng một khi đã biết lợi ích của mako thì thật khó để bỏ qua. Trong thâm tâm tôi vẫn có những suy nghĩ cảm thấy tội lỗi. Tôi ước gì mình có thể quay ngược lại thời gian khi tôi còn chưa biết gì về nó.
Ifalna là người đã dạy cho tôi về Học Thuyết Sự Sống. Không có từ ngữ nào đủ để miêu tả về vẻ đẹp của cô cả. Lần cuối cùng tôi gặp cô đã cách đây 15 năm. Khi ấy tôi mới có 9 tuổi.
“Chúng ta kết nối với Hành Tinh thông qua Dòng Chảy Sinh Mệnh. Cháu và Hành Tinh. Aerith và Hành Tinh. Mọi người đều kết nối đến Hành Tinh, phải không nào? Điều đó có nghĩa là, tất cả chúng ta đều kết nối với nhau, cùng chia sẻ một thực thể. Cô nghĩ mọi người nên chung sống hoà thuận thay vì xung đột triền miên. Như vậy thì Hành Tinh mới hài lòng được. Cháu có nhất trí không?”
Cô ấy là một người rất dịu dàng. Cô luôn nở nụ cười. Nhưng cô không hề hạnh phúc.
Ifalna và con gái cô, Aerith… Nhớ lại quãng thời gian trải qua cùng người mẹ Ancient và con gái, tôi bất chợt trào dâng cảm giác hối hận.
Nằm trong tổng thể một quần đảo xanh bát ngát trải dài ở phía Nam thành phố Midgar, Mideel là hòn đảo có diện tích lớn nhất. Nhưng ngôi làng cùng tên thì không rộng lắm. Tôi đi bộ một vòng để khảo sát địa hình, sau đó ghé thăm trạm xá, toà nhà tôi nhìn thấy đầu tiên. Là một cơ sở y tế, chắc hẳn nó còn lưu trữ nhiều hồ sơ.
Bác sĩ Donavan chỉ đường cho tôi. Tôi đoán anh ấy cỡ chừng ngoài 30 tuổi, gầy gò, mắt trũng sâu và không khoẻ mạnh như những bác sĩ bình thường.
Tôi giơ ra bức ảnh về người mà mình đang tìm kiếm – Geddie Bach, đồng nghĩa với việc tôi không phải là người của làng. Tôi liền đưa ra lời giải thích. Geddie từng chữa bệnh ở đây 15 năm trước. Tôi muốn được xem bệnh án. Bác sĩ Donovan đi tới phòng hồ sơ để mặc tôi ngồi chờ ở chiếc ghế dài trông có vẻ rẻ tiền ở phòng ngoài. Tôi thuộc lực lượng mà mọi người vẫn gọi là quân đội Shinra. Nếu như địa danh này thuộc quyền kiểm soát của Tập đoàn Shinra thì không có vấn đề gì cả. Ngoài ra, dù cho người dân có suy nghĩ như thế nào đi nữa thì họ vẫn nghe theo lệnh của quân đội.
Bác sĩ Donovan quay trở lại sau một thời gian rất lâu khiến tôi nghĩ chắc anh ấy vừa đánh một giấc ngon lành.
“Thành thật xin lỗi nhưng không thấy có hồ sơ của anh Geddie Bach trong khoảng thời gian 20 năm trở lại đây”.
Câu trả lời làm tôi cảm thấy vô cùng thất vọng.
“Đôi khi mọi người cũng không ghé qua phòng khám bao giờ. Nếu như sức khoẻ của họ tốt thì khả năng này cũng cao đấy. Anh thử đi hỏi dân làng xem?”
“Vâng, đành vậy”.
“Glen Reiner.”
“Sao cơ ạ?”
“Chúng tôi có bệnh án của một người tên Glen Reiner cách đây 15 năm. Có vẻ như anh ấy là người duy nhất khám sức khoẻ ở đây trong năm đó mà không sống ở làng Mideel. Anh ta cũng là một binh sĩ Shinra”.
Tim tôi chợt đập mạnh.
“Tôi cho anh xem nhé?” vị bác sĩ nói trong lúc giơ ra bản bệnh án đầy kẹp giấy xung quanh.
“Việc này là không được phép đúng không?”
“Chính xác. Anh đã lẻn vào đây và tự ý xem bệnh án mà không hỏi qua tôi. Tôi không biết gì về chuyện này, được chứ?”
Tôi gật đầu. Bác sĩ Donovan quay lưng quay trở lại phòng khám bệnh. Tôi bối rối gọi anh ta quay lại.
“Anh có nhớ chút gì về Glen Reiner không?”
“Tôi không biết gì về những sự kiện của 15 năm trước cho dù đó là Geddie hay Glen cả vì tôi mới chuyển đến đây được 3 năm thôi”.
Tôi nghĩ chắc chẳng ích gì rồi.
Theo như bệnh án ghi chép lại, Glen Reiner được dân làng tìm thấy trong lúc đang lang thang trong một khu rừng gần Mideel. Nhân dạng của anh ấy được xác nhận thông qua thẻ nhân viên Shinra mang trên người. Glen lúc này 25 tuổi. Chẩn đoán của các bác sĩ là đứt dây chằng mắt cá chân phải và nhiễm độc mako. Mức độ nhiễm độc được xác định ở khoảng giữa giai đoạn III và gây ra hiện tượng mất trí nhớ. Sau nửa tháng được chăm sóc và hồi phục ở phòng chữa trị, anh được đưa về Midgar bằng trực thăng vận tải. Chữ ký của viên phi công trên giấy vận chuyển bệnh nhân thuộc về Jack Klein.
Để chắc chắn thì tôi cầm tấm ảnh của Geddie đi hỏi một lượt những người dân trong làng nhưng không một ai nói là đã từng gặp người này trước đây. Một một cụ già nhớ rằng đã có một người lính Shinra nằm điều trị ở phòng khám nhưng không nhớ tên hay ngoại hình như thế nào. Người phát hiện và cứu được Glen hồi đó cũng đã qua đời.
15 năm quả là một quãng thời gian dài. Lúc đó tôi mới 9 tuổi còn bây giờ thì là 24. Chắc tôi cũng sắp được làm bố rồi.
Khi quay trở về Midgar, tôi đến thẳng toà nhà trụ sở chính và mua được một số thông tin bằng mối quan hệ và một chút chi phí. Glen Reiner hi sinh khi làm nhiệm vụ ở Wutai cách đây 15 năm, chỉ 3 ngày sau khi trở về từ Mideel. Chẳng phai anh ta bị nhiễm độc mako sao? Shinra lại dám đưa các binh sĩ như thế ra chiến trường à? Thật là kỳ lạ.
Tôi đang tìm kiếm Geddie Bach, người biến mất cách đây 15 năm. Ở Mideel, nơi đáng lẽ Geddie phải ở đó thì tôi lại biết đến sự tồn tại của một người lính tên Glen Reiner. Điều tra về nhân thân tôi lại phát hiện ra anh ấy đã chết trận 15 năm trước.
15 năm trước.
Những sự kiện này chắc chắn có mối liên hệ nào đó. Linh cảm mách bảo tôi như vậy. Dòng Chảy Sinh Mệnh có kết nối con người xuyên thời gian không? Tôi cảm thấy người mình sôi sục hẳn lên.
❆ ❆ ❆ ❆ ❆
Jack Klein sống trong một ngôi nhà do công ty cấp ở Sector 7. Thông tin này khá dễ dò ra, tôi nghe được từ viên phi công chở tôi về từ Mideel.
Ông ấy bây giờ đã khá già, khuôn mặt phình to. Mặc dù mới là buổi sáng nhưng ông đã chìm trong men rượu.
“Cậu cũng là lính mà, phải không? Chúng ta phải bảo vệ những bí mật của mình chứ?” Jack nói với tôi, kẻ đang muốn tìm hiểu chuyện xảy ra cách đây 15 năm, bằng một vẻ mặt đầy vẻ hăm doạ.
Tuy nhiên, sau khi nhận quà tặng là một chai rượu, thái độ ấy đã hay đổi hoàn toàn. Tôi đã thu thập được một số thông tin từ viên phi công.
“Mỗi khi say thì tôi có cái tật là nói không ngừng được. Tôi có thể phun ra thứ gì đó khiến mình gặp rắc rối nếu ai đó nghe được”.
“15 năm trước…”, tôi hỏi lại. “Ông là người đã chở Glen Reiner, một binh sĩ bị nhiễm độc mako đúng không?”
“Để tôi nhớ lại xem…”
Tôi căng tai chờ đợi.
Khi cái chai đã vơi đi phân nửa, màn độc thoại của ông ta bắt đầu.
“Thời đó, việc xử lý năng lượng mako vẫn còn chưa ổn định, số lượng người bị nhiễm độc so với bây giờ nhiều hơn rất nhiều. Sau khi bàn giao những người đó cho đám mặc áo blouse trắng ở Cục Nghiên cứu và Phát triển, tôi được trả công hậu hĩnh. Nó trở thành trợ cấp cho tôi. Tôi cũng cảm nhận rằng số tiền này là để tôi giữ im lặng. Họ giải thích rằng mình cần những cộng tác viên trong quá trình nghiên cứu phương thuốc chữa bệnh, nhưng tôi nghi ngờ điều đó. Những thành viên của Cục Nghiên cứu và Phát triển đều rất độc ác…”
Giọng của Jack đầy chua chát. Có vẻ như ông cũng nhận ra mình chẳng khác gì.
“À… Glen Reiner… Đúng là tôi đã tiếp nhận anh ta từ phòng khám ở Mideel. Anh ta run rẩy như một gã say xỉn. So với lúc được cử đi làm nhiệm vụ thì anh ta dường như là một người khác hoàn toàn”.
“Cử đi? Ý ông là Glen được gửi đến Mideel à? Ông chở anh ấy đi sao?”
“Cậu đến đây mà không biết trước điều đó à?”
Ông bắt đầu nói về một nhóm có tên là Đơn Vị Khảo Sát Đặc Biệt một cách đầy hợm hĩnh.
Đó là đơn vị tình nguyện tồn tại 15 năm trước trong một thời gian ngắn, nằm dưới quyền giám sát trực tiếp của Chủ tịch Shinra. Các ứng viên được đề bạt sau đó triệu tập vào đội và được hứa hẹn một phần thưởng vô cùng hậu hĩnh nếu hoàn thành nhiệm vụ.
“Tất nhiên là có những rủi ro nhất định. Nguy cơ nhiễm độc Mako rất cao. Thứ mà Đơn Vị Khảo Sát phải tìm kiếm chỉ đơn giản là một mảnh đất tự nhiên gì đó, một thứ giống như Lò phản ứng mako. Mà vị Chủ tịch hình như có vấn đề về đầu óc thì phải. Manh mối duy nhất đưa cho các binh sĩ là một bức ảnh. Mà cũng không phải là ảnh, nó giống một bức tranh hơn. Các nét vẽ được quét và chuyển sang dạng ảnh”.
Không khát mà tự nhiên tôi nuốt nước bọt đánh ực.
“Có tin đồn nói rằng vị họa sĩ là một thầy bói bí ẩn”.
Jack ra vẻ như đang ngồi trong buồng lái của máy bay trực thăng, cầm chai rượu khua khua như kiểu cần điều khiển vậy.
“Những người gia nhập Đơn Vị Điều Tra có độ tuổi và giới tính khác nhau. Có lẽ họ muốn thoát khỏi cuộc sống nhàm chán của mình. Họ bay đi khắp mọi nơi, tin rằng vùng đất trong bức ảnh nhận được chỉ nằm đâu đó trên thế giới này thôi. Tọa độ được viết đằng sau bức ảnh nhưng không có nghĩa là mọi thứ đã ở đó chờ sẵn. Tọa độ chỉ là một chỉ dẫn cơ bản. Những gã ngồi bàn giấy ở trụ sở chính hình như chỉ đưa ra được những ước lượng, đánh giá rất thô sơ”.
Jack kéo cần điều khiển.
“Tôi làm công việc vận chuyển rất nhiều lần và gửi rất nhiều binh sĩ đến vùng biên giới. Tôi được lệnh không hạ cánh. Đám quái vật đáng sợ và các chiến binh Wutai luôn lẩn khuất đâu đó. Họ phải nhảy dù từ trên trực thăng. Lần nào cũng vậy, tôi quay lại sau 10 ngày và chỉ gặp lại một vài gương mặt. Tôi cũng không nghe thấy tiến triển gì về một “kho báu mako” đã được tìm thấy cả. Chắc họ bị quái vật giết hết rồi”.
Jack dốc ngược chai rượu vào miệng.
“Tôi không hề ghét bọn họ. Những con người ấy đều có giấc mơ và tham vọng riêng. Mặc dù đã quen với cuộc sống ở Midgar, họ vẫn lên đường mặc dù có thể mất đi mạng sống”.
“Bức ảnh hay tranh vẽ mà Glen có là loại gì vậy?”
Jack nhìn xa xăm khi nghe câu hỏi của tôi.
“Lý do mà tôi nhớ được Glen Reiner chính là bởi bức ảnh đó đấy. Chúng tôi đã có một cuộc tranh cãi về đích đến. Bức ảnh mà anh ta đưa tôi xem nhìn rất giống khu vực xung quanh Hẻm Núi Cosmo”.
“Hẻm Núi Cosmo…”
Tọa lạc ở vùng hoang dã phía tây Midgar, đây là tên gọi của ngôi làng nằm phía trong nó. Hình như đó là vùng đất có quan hệ mật thiết với Nghiên cứu về sự sống trên Hành Tinh.
“Hôm đó tôi chở 2 người đi. Một trong số các điểm đến là phía nam của Pháo đài Condor, còn vị trí của Glen là phía bên ngoài Hẻm Núi Cosmo. Lúc ấy tôi đang ở Junon. Sau khi cân nhắc các yếu tố thời thiết, tôi quyết định đến Pháo đài Condor trước. Tôi thả một người ở đúng tọa độ được giao mà không có vấn đề gì. Ngay khi cabin chỉ còn lại tôi và Glen thì anh ta…”
Jack nhìn tôi như đang dò xét gì đó.
“Anh ta đưa cho tôi một mảnh giấy ghi tọa độ của Mideel cùng 10.000 Gil. Thực sự là tôi chẳng có lí do gì để từ chối cả”.
Chai rượu đã không còn một giọt.
“Tôi hoàn toàn bỏ quên Glen và quay lại công việc thường ngày của mình là bay khắp thế giới và vận chuyển hàng hóa. Tôi khá ngạc nhiên khi gặp lại anh ta ở Midgar nửa năm sau đó. Glen đã thực hiện một cú nhảy tệ đến mức tôi tự hỏi liệu anh ta có tiếp đất đúng cách và sống sót không nữa. Dù sao thì mặc dù bị nhiễm độc mako nhưng anh ta vẫn còn giữ được cái mạng của mình”.
Vậy là Jack đã bán đứng Glen cho bộ phận Nghiên cứu và Phát triển. Tôi phải cố gắng kiềm chế để không lên án ông ấy.
Tôi lấy một tấm ảnh và chìa ra trước mặt Jack. Người thanh niên trong ảnh mặc một chiếc áo khoác trắng và không có bất kỳ họa tiết nào. Thời điểm chụp thì có lẽ anh ta khoảng 25 tuổi.
“Nhìn đi. Ông có biết ai trong ảnh không? Người ở góc phải ấy”.
“Ồ! Chính là Glen Reiner đây mà. Anh ta mặc áo trắng à? Vậy không phải là một binh sĩ à…”
Sau khi bước ra khỏi nhà của gã nát rượu, tôi hít một hơi thật sâu rồi nhìn vào bức ảnh trước đó đưa cho Jack xem.
Đang đứng đó mỉm cười trong tấm áo trắng là Geddie Bach, bên cạnh anh là tôi lúc 9 tuổi.
❆ ❆ ❆ ❆ ❆
Shinra có nhiều phòng tạm trú ở khắp nơi trong Midgar, nhưng hầu hết đều đã cũ và rất bé. Chúng thường dành cho những người độc thân nhưng vì số lượng các gia đình tăng lên do kết hôn nên ngày càng nhiều phòng được thuê. Tuy nhiên thực tế ấy chẳng làm thay đổi tình trạng của các căn hộ. Sự khác biệt giữa nhà công ty cấp cho nhân viên chính thức với người bình thường là rất lớn. Để giảm bớt sự bất mãn trong cộng đồng thì binh sĩ sống ở khu ổ chuột có thể đăng ký sống tại Khu Nhân Viên. Thế nhưng họ phải tham gia một vòng quay may mắn với tỷ lệ trúng vô cùng thấp.
Sylvina Kelly là một trong số những người hiếm hoi chiến thắng.
Tôi cũng rất may mắn khi đã gặp được Sylvina và yêu nàng.
“Thế nào rồi?”
Đứng bên cạnh bồn rửa mặt, Sylvina vừa đánh răng vừa hỏi.
“Cũng có một chút tiến triển”.
“Hmm… anh làm em thấy có hi vọng hơn đấy. Kể em nghe xem nào!”
“Không phải là một câu chuyện dễ chịu cho lắm”.
“Để có được tương lai tương sáng thì anh phải kiên nhẫn chứ”.
Một tương lai tương sáng. Tôi thực sự ước có được một thứ như thế. Một tương lai không phải gặp những ác mộng, một tương lai với giấc ngủ yên bình cho Sylvina.
“Đương nhiên rồi”.
Tôi đứng đằng sau, choàng tay ôm lấy cái bụng giờ đã rất to của nàng. Vì hai mẹ con, tôi phải giải quyết được quá khứ của mình. Đôi mắt phản chiếu trên gương của nàng nhìn tôi mỉm cười. Nàng nhìn giống Aerith quá đi mất. Đây chính là hình dung của tôi về Aerith khi trưởng thành.
❆ ❆ ❆ ❆ ❆
15 năm trước –Tòa nhà Shinra – Aerith
Aerith từ nhỏ đã là một đứa trẻ vô cùng kiên nhẫn. Đó là điều mẹ tôi từng nói, và có lẽ bà đã đúng. Tôi và Aerith thường chơi đùa chạy nhảy khắp căn phòng nhỏ xíu của cô bé, va vào đồ đạc đến trầy trụa tay chân. Thế nhưng Aerith chẳng bao giờ kêu ca lấy một lời. Dẫu vậy, mỗi lần nụ cười biến mất khỏi khuôn mặt cô bé, tôi luôn nhận ra ngay. Đó là biểu cảm mà cô hay có mỗi khi mẹ lại trễ hẹn không về. Dù có nhẫn nại đến đâu, tôi vẫn từng chứng kiến cảnh Aerith bật khóc và lớn tiếng vài lần.
“Cháu ghét chú, Geddie!” — cô bé hét toáng lên ở ngưỡng cửa sau khi chú ấy vừa rời đi.
Ifalna nhẹ giọng dỗ dành: “Đừng nói vậy, Aerith à.”
“Nhưng chú ấy làm mẹ bị thương mà! Nhìn đi, mẹ đang chảy máu đó!”
Máu thấm qua lớp băng quấn quanh cổ tay của Ifalna. Đôi mắt bà hốc hác, sâu thẳm.
“Không phải do chú Geddie đâu con.”
“Nhưng chú ấy lúc nào cũng đưa mẹ đi mất!”
Lúc ấy tôi mới chỉ chín tuổi, nhưng lại lên tiếng như thể mình hiểu rõ mọi chuyện hơn Aerith rất nhiều.
“Dù không phải là chú ấy thì cũng sẽ có người khác thay thế thôi.”
Aerith nổi giận, hét vào mặt tôi, rồi đổ người xuống ghế sofa và vùi đầu vào trong đống gối. Mẹ tôi đứng cạnh chứng kiến mọi chuyện, chỉ khẽ nhún vai.
“Tôi nghĩ đã đến lúc bọn tôi nên về rồi, Ifalna. Chị thấy ổn chứ? Nếu cần gì cứ nói nhé, đừng ngại.”
“Cảm ơn chị. Nhưng chúng tôi vẫn ổn.”
“Vậy nhé, hẹn gặp lại vào ngày mai. Vui lên nhé, Aerith.”
Không có tiếng trả lời.
Khi tôi rời khỏi phòng, ngoái đầu lại nhìn, Aerith đã ngẩng mặt khỏi đống gối và đang nhìn tôi chăm chú. Cô bé cau mày, rồi lè lưỡi trêu.
Tôi vẫn nhớ như in khoảnh khắc ấy, trong lòng tôi chưa từng có ai dễ thương đến thế. Aerith là mối tình đầu của tôi, không nghi ngờ gì nữa.
Chúng tôi bước ra khỏi phòng, đi dọc hành lang và rẽ ở khúc quanh. Ở đó có một chiếc bàn gỗ đơn sơ, nơi Geddie thường ngồi để giám sát người ra vào. Chính chú là người đã dẫn Ifalna từ phòng đến phòng thí nghiệm, rồi một mình quay về. Lúc nào chú cũng mặc blouse trắng, nhưng lại không phải là nhà khoa học. Giống như mẹ tôi, chú giữ vai trò hành chính trong bộ phận Nghiên cứu và Phát triển.
“Chúc chú một ngày tốt lành.”
“Cháu cũng vậy.”
Tôi chưa bao giờ ghét chú Geddie. Chú ấy có chí tiến thủ, và mẹ tôi thì luôn hy vọng tôi có thể noi theo gương chú.
Geddie lên tiếng: “Vậy là Aerith ghét chú lắm rồi hả?”, trong giọng nói phảng phất một chút lo lắng.
Mẹ tôi trả lời với một tông giọng gần giống như đang tự trách bản thân: “Chắc vậy rồi. Nhưng đó cũng là một phần công việc, phải không?”
“Chả biết nữa. Nhưng cũng đau lòng thật đấy, khi bị một cô bé dễ thương đến thế nghĩ mình là người xấu xa nhất trên đời…”
Tôi chỉ mong khuôn mặt mình không phản bội cảm xúc thật lúc ấy.
“Nhưng…”, mẹ tôi nói sau khi liếc nhìn tôi, “tôi hiểu cảm giác của con bé. Có vẻ dạo này Ifalna rất vất vả. Cô ấy đang tham gia vào nghiên cứu gì vậy?”
“Tôi không biết. Mà biết thì cũng chẳng được phép nói.” Geddie thở dài. “Nghe nói cả nhân viên trong bộ phận R&D cũng có nhiều nghi ngại. Tôi đoán là Hojo đang đi quá giới hạn rồi.”
Giáo sư Hojo là trưởng bộ phận Nghiên cứu và Phát triển. Tôi từng gặp ông ta hai lần, và chỉ mong chẳng bao giờ phải gặp lần thứ ba.
Geddie tiếp lời: “À mà này, chuyện khác nhé… Bạn tôi sắp được thăng chức. Chỉ cần tham gia một nhiệm vụ đặc biệt thôi mà được thăng tiến vùn vụt. Làm tôi cũng băn khoăn chẳng biết chuyện gì đang diễn ra. Có khi tôi cũng nên thử ghi danh.”
“Cuộc sống trong quân ngũ khắc nghiệt lắm. Cậu không nghĩ rằng sống như bây giờ là dễ chịu hơn à?”
“Tôi đâu có lo chuyện dễ hay khó.” — giọng chú pha lẫn chút bất mãn.
“À, tôi hiểu rồi. Xin lỗi nhé.”
“Nếu có biết công việc nào tốt, nhớ nói với tôi đấy nhé. Không nhất thiết phải là trong Shinra đâu.”
“Chỉ cần đổi vị trí trong công ty là được rồi. Thế giới này thuộc về Shinra mà. Tôi nói vậy là vì muốn tốt cho cậu thôi.”
Đó là câu mẹ tôi rất hay nói.
❆ ❆ ❆ ❆ ❆
Sylvina đang ngủ say, quay mặt về phía tôi. Hơi thở của nàng nhè nhẹ, đều đặn vang lên trong đêm tĩnh lặng. Tôi nhẹ nhàng đưa tay ra, đặt lên bụng nàng. Con của chúng tôi đang ở đó. Tôi tưởng tượng ra mối liên kết giữa đứa bé, Sylvina và tôi – tất cả đều được nối liền bởi Dòng Chảy Sinh Mệnh. Tôi mong mối quan hệ giữa ba chúng tôi sẽ luôn trong trẻo, đẹp đẽ, không vương chút hiềm khích hay oán hờn nào.
❆ ❆ ❆ ❆ ❆
Khu nhà ở quân đội Shinra – Joann Liu
Một ý tưởng nảy ra trong đầu tôi ngay khi vừa thức giấc. Tôi muốn lập tức ra khỏi nhà, nhưng Sylvina ngăn lại, bảo rằng đi thăm nhà người lạ vào giờ đó là quá sớm. Tôi chờ đến chín giờ sáng rồi đến gặp lại Jack Klein. Các tiệm rượu địa phương khi ấy vẫn chưa mở cửa, nên tôi đã chuẩn bị sẵn tiền mặt để “mua” thêm chút thông tin. Kết quả tôi thu được là một cái tên: Joann Liu.
Cô là người còn lại trên chuyến bay trực thăng cùng với Geddie Bach — khi chú ấy đóng vai Glen Reiner. Tôi đến trụ sở Shinra và trả tiền để mua thông tin về cô. Joann hiện sống tại khu nhà dành cho sĩ quan cấp cao của lực lượng vũ trang.
Khi đối diện trực tiếp, tôi thấy đó là một người phụ nữ vóc dáng nhỏ nhắn, có lẽ khoảng bốn mươi tuổi. Qua dáng người và cách đi đứng, tôi nhận ra cô không hề lơ là việc rèn luyện thể chất. Cô toát lên khí chất của một người luôn nghiêm khắc — không chỉ với bản thân mà cả với người khác.
Câu hỏi đầu tiên cô ném thẳng vào tôi là: “Cậu thuộc đơn vị nào?” — giọng lạnh lùng, khô khốc. Tôi trả lời, và cô lập tức hỏi thêm: “Không phải là người của Turks chứ?”
Một câu hỏi đầy lạ lùng. Rõ ràng cô đang đề cao cảnh giác, và tôi biết rằng để moi được điều gì từ cô, tôi sẽ phải đem chuyện của mình ra trao đổi.
Nhưng nói đến đâu, và bao nhiêu là đủ? Tôi cảm giác nếu chọn sai, mình sẽ gặp rắc rối lớn. Ngay lập tức, tôi quyết định giấu nhẹm mọi thứ liên quan đến Aerith và Ifalna. Mọi chuyện từng xảy ra trong căn hộ ấy như là điều cấm kỵ với tôi. Mẹ tôi cũng từng cấm không cho tôi nhắc lại, và kể từ đó đến nay, tôi chưa từng kể cho bất kỳ ai — kể cả Sylvina.
“Đây là cuộc điều tra mang tính cá nhân hoàn toàn.”
Tôi giải thích rằng có một việc khiến tôi day dứt cần phải làm rõ trước khi đứa con tôi chào đời. Một người đàn ông tên Glen Reiner từng chăm sóc tôi khi còn nhỏ, và ông ấy đã mất cách đây mười lăm năm. Tôi muốn biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, nên tôi đi tìm gặp những người từng quen biết ông.
“Đây là tấm ảnh chụp ông ấy vào khoảng thời gian đó.” — Tôi đưa ra tấm ảnh chụp Geddie Bach. Cô không phản ứng gì cả. Tôi giữ vẻ mặt bình thản rồi tiếp tục: “Joann, cô biết Glen, đúng không?”
Cô im lặng. Tôi quyết định tiếp tục hé lộ thông tin, từng chút một.
“Mười lăm năm trước có một nhóm tên là Đơn Vị Khảo Sát Đặc Biệt — quy tụ những binh sĩ đầy tham vọng tình nguyện tham gia. Glen Reiner là một trong số họ, đã lên trực thăng để đến điểm tập kết. Trên chuyến bay ấy có phi công và—”
“Tôi.”
Cô khẽ hừ mũi rồi ngồi xuống ghế sofa. Tôi không thấy có chỗ ngồi cho mình. Có vẻ cô rất quen với việc khiến người khác phải đứng, nên tôi đành chấp nhận và tiếp tục kể lý do mình tìm đến đây.
“Phi công là một người tên Jack Klein, ông ấy nói rằng cô và Glen từng là bạn.”
Lại một tiếng hừ mũi nữa. Có vẻ đó là cách cô phản ứng quen thuộc.
“Đứa trẻ trong ảnh đó là cậu à?”
“Đúng vậy.”
“Vậy thì cậu biết rõ người đứng cạnh mình không phải là Glen mà là Geddie.”
“…Cháu biết.”
“Cậu cố tình đưa cho tôi xem ảnh của Geddie nhưng lại nói đó là Glen, để xem tôi phản ứng thế nào.”
“Đúng vậy.”
“Thế cậu biết được những gì rồi?”
Ngay lúc đó, một tiếng động lớn vang lên — như thể có ai đập mạnh vào bức tường. Joann không hề lay động.
Chúng tôi đang ngồi ở phòng khách, đối diện sảnh ra vào căn hộ của cô. Bên phải là khu bếp và phòng ăn nhỏ. Bên trái có hai cánh cửa, tôi đoán là lối vào các phòng ngủ.
Rầm! Tiếng đập lại vang lên. Lần này rõ ràng phát ra từ một trong các phòng phía trong.
Joann cất giọng nhẹ nhàng: “Im nào, Lilisa.”
Lilisa.
Lilisa.
Tôi đã từng biết một người tên Lilisa. Nhưng là khi nào? Ở đâu? Tôi cố truy vết trí nhớ một cách tuần tự, nhưng rồi ý nghĩ ấy tự trào lên không kiểm soát, như thể não tôi đã nhớ ra trước cả ý thức. Những ký ức bị chôn vùi trỗi dậy — rõ ràng đến mức tôi đột nhiên thấy sợ khi nhớ lại.
***
Tôi đang ở trong phòng của Aerith. Bình thường tôi luôn đến khi có mẹ đi cùng, nhưng lần ấy chỉ có tôi và cô bé. Aerith lúc đó đã mệt mỏi vì vẽ, chẳng nói một lời. Tôi để cô bé yên, còn bản thân thì bận lòng vì mẹ — bà vừa rời đi để hỗ trợ truy tìm một sinh vật thử nghiệm trốn thoát.
Một lúc sau, Aerith nói: “Tớ không muốn vẽ nữa.”
“Tớ biết.”, tôi đáp lại, không giấu được sự bực bội. Dù sao tôi vẫn chỉ là một đứa trẻ, và đây không phải lần đầu chúng tôi nói chuyện này.
“Chờ chút thôi. Chú Geddie sẽ tìm ra được cách, tớ tin là vậy.” Đã hai tuần kể từ khi chúng tôi giao cho chú Geddie bức tranh đặc biệt. Nhưng chẳng có gì xảy ra, ngoài việc chú ấy không còn xuất hiện nữa.
Chắc Aerith nhận ra tâm trạng tôi không tốt, nên lí nhí xin lỗi: “Ừ… Chắc là thế. Tớ xin lỗi.”
Bầu không khí trở nên căng thẳng, nặng nề.
Đúng lúc ấy, cánh cửa bật mở. Một phụ nữ trẻ mặc áo blouse trắng thò đầu vào.
“Aerith, cháu đã vẽ xong bức nào chưa?”
Tôi quay sang mắng người phụ nữ, sợ Aerith bị áp lực: “Cô ấy đang vẽ! Mấy bức tranh đó không đơn giản đâu! Đừng có giục nữa!”
Người phụ nữ tỏ ra khó chịu, rồi bước hẳn vào phòng, để cửa mở toang. Nhưng ngoài kia đang có một sinh vật trốn thoát! Tôi la lên bảo cô đóng cửa lại, nhưng đã quá muộn.
Một bóng đen lướt qua cửa — đó là một người phụ nữ khoác áo choàng đen, sẫm màu như màn đêm. Bà ta liếc khắp phòng, rồi ánh mắt chốt lại nơi Aerith. Bà ta lao về phía cô bé, miệng gào lên điên loạn:
“Aerith! Chính mày đã giết anh ấy! Là lỗi của mày! Những bức tranh của mày đã giết bao nhiêu người rồi! Mày có hiểu không? Có hiểu không hả?!”
Vừa gào, bà ta vừa bóp cổ cô bé mới bảy tuổi. Tôi như nhìn thấy cơn cuồng nộ và nỗi sợ xoáy trào trong bà ta — nhưng bản thân lại bất lực hoàn toàn.
Mọi chuyện kết thúc nhanh như khi nó bắt đầu. Người phụ nữ áo blouse rút ra một ống tiêm, đâm mạnh vào cổ người đàn bà áo choàng như đang dùng dao găm. Bà ta gục xuống đè lên người Aerith. Cô bé mở to mắt, hoảng sợ nhìn về phía tôi. Tôi không dám nhìn lại. Tôi quay đi, và thấy chiếc áo choàng bị xô lệch. Một bàn chân lộ ra. Trên mắt cá chân có xăm một con số đậm mực đen: 24.
Người phụ nữ mặc blouse ngẩng lên nhìn vào camera giám sát, hét lớn: “Có ai không?! Tôi đang giữ Lilisa ở đây! Mau đến đưa cô ấy đi!”
***
Lại một tiếng đập vang lên từ phía tường.
“Lilisa, yên nào.”
Lần này Joann nói lớn tiếng hơn, hướng về phía âm thanh phát ra. Rồi cô quay lại, nhắm nghiền mắt.
“Lilisa và tôi nhập ngũ cùng một ngày. Khi đó chúng tôi mười chín. Dĩ nhiên hồi ấy cô ấy không như bây giờ. Luôn là người ít nói, nhưng… không phải như thế này.”
Joann tiếp tục.
“Cô ấy bị nhiễm độc mako. R&D đã điều trị, nhưng suốt mười lăm năm qua, cô ấy vẫn như vậy.”
Một tiếng rên rỉ thảm thiết vang vọng từ phía sau bức tường.
“Có lẽ cũng không quá tệ nếu có thêm một người nữa biết chuyện đã xảy ra như thế nào.”
Joann mở mắt, nhìn thẳng vào tôi: “Thực ra cũng có vài điều tôi không biết. Có thể cậu là người mang lại câu trả lời.”
❆ ❆ ❆ ❆ ❆
Joann và Lilisa, Glen và Geddie
Joann Liu, Lilisa Meg và Glen Reiner cùng nhập ngũ vào một ngày, và đã đồng hành bên nhau từ khi còn là tân binh. Cả ba đều lớn lên trong khu ổ chuột. Trong những ngày đầu huấn luyện, có một huấn luyện viên đã mắng Lilisa vì một lỗi sai, và đổ lỗi cho việc cô xuất thân từ khu ổ chuột. Joann đã giận dữ đến sôi máu, cơn thịnh nộ ấy vẫn chưa nguôi khi cô trở về nhà. Không thể kìm nén, cô quyết định quay lại để đối mặt với huấn luyện viên ấy một lần nữa. Khi đến nơi, cô phát hiện Glen đã đến trước, đang tranh luận với ông ta, và cô lập tức tham gia. Chính từ lần đó, tình bạn giữa ba người họ bắt đầu hình thành. Sau này, người bạn thân của Glen từ những ngày còn sống ở khu ổ chuột, Geddie Bach, cũng gia nhập nhóm. Ba binh sĩ trẻ và một nhân viên hành chính của bộ phận Nghiên cứu và Phát triển – họ thường tìm cách thu xếp thời gian để cùng nhau ăn tối và trò chuyện về ước mơ.
Joann mơ ước một ngày nào đó sẽ lọt vào hàng ngũ lãnh đạo cấp cao trong quân đội. Khi cô nói với bạn bè rằng cô muốn vượt mặt cả Giám đốc Heidegger, họ đã cười phá lên. Đó rõ ràng là lời nói đùa, nhưng trong đó cũng chứa đựng chút thật lòng. Glen vốn dĩ là một người luôn nuôi tham vọng. Nếu có lúc nào anh vượt qua Joann, cô sẽ lập tức quay lại và vượt lên anh. Có lẽ sự cạnh tranh đó đã ảnh hưởng đến Geddie, khiến anh cũng bắt đầu nghĩ đến việc thăng tiến. Anh không thuộc lực lượng vũ trang, nên vốn hiểu biết về nội bộ của họ cũng khá hạn chế. Riêng Lilisa là người duy nhất hài lòng với vai trò và cấp bậc của mình. Với cô, nếu không phải lo chuyện ăn uống hay chỗ ngủ qua ngày, thì cuộc sống đã là điều đáng quý. Cô sinh ra trong một gia đình nghèo đặc biệt ở khu ổ chuột.
Khi biết Chủ tịch Shinra thành lập Đơn Vị Khảo Sát Đặc Biệt – đơn vị trực thuộc quyền chỉ huy trực tiếp của ông – Joann đã vô cùng phấn khích. Dù vẫn có chút do dự trước nguy cơ đi kèm phần thưởng hậu hĩnh, nhưng ngọn lửa nhiệt huyết trong lòng cô đã thiêu rụi mối lo ngại ấy.
Khi Joann đến đăng ký, Glen đã ở đó, vừa hoàn tất xong thủ tục. Cả hai phá lên cười trước sự bí mật vô ích của mình. Cả hai được chấp thuận gia nhập Đơn Vị Khảo Sát. Khi biết còn vài ngày nữa mới khởi hành, Joann lao vào tập luyện từ sáng đến tối, còn đêm đến thì tiệc tùng cùng Glen, đôi lúc có Geddie hoặc Lilisa, đôi lúc cả ba.
Đêm trước ngày xuất phát, Chủ tịch Shinra tổ chức một buổi tập hợp để cổ vũ Đơn Vị Khảo Sát. Joann xúc động khi được chính Chủ tịch đích thân khích lệ. Khát vọng của cô giờ đã đạt được bước đầu. Cả hội trường chìm trong cảm xúc vinh quang – ai nấy đều tin rằng nhiệm vụ mình sắp tham gia sẽ thay đổi tương lai thế giới. Một vài thành viên từ đội Turks xuất hiện và phát cho các tân binh những bức ảnh vuông vức, mỗi cạnh dài khoảng mười centimet. Đó là những bức hình kỳ lạ — dường như là ảnh chụp lại tranh vẽ phong cảnh. Mặt sau mỗi tấm ảnh có ghi tọa độ. Theo lời giải thích, các thành viên sẽ được trực thăng chở đến điểm tọa độ, nhảy dù xuống và tìm kiếm khu vực trùng khớp với bức tranh trong vòng mười ngày trước khi được đón về. Nếu tìm thấy đúng nơi trong tranh, họ sẽ nhận được 50% khoản tiền thưởng. Nếu nơi đó phù hợp để xây dựng lò phản ứng mako, con số tăng lên 100%. Và nếu đó đúng là “mạch nguồn Mako” như Chủ tịch hình dung, thì phần thưởng nhảy vọt lên 220% — đủ để một người không phải làm việc cả đời. Tuy nhiên, kể cả không có phần thưởng nào, các thành viên của đơn vị vẫn sẵn sàng nhảy khỏi trực thăng — bởi tinh thần hăng hái mà Chủ tịch truyền cho họ đã thổi bay mọi lý trí còn sót lại.
Tối hôm đó, sau buổi tập hợp, Lilisa đề xuất tổ chức một bữa tiệc chia tay cho Joann và Glen.
Hôm ấy là ngày nghỉ của cô, nên cô đã tự tay chuẩn bị nhiều món ăn ngon mắt tại căn hộ của mình. Joann đến đầu tiên, rồi tới Glen và Geddie. Rượu thì không thiếu, và chẳng mấy chốc cả bốn người đã ngà ngà trong men say. Bầu không khí giống như một buổi tiệc sinh nhật.
Thế nhưng đột nhiên, Lilisa bật khóc nức nở, khiến không khí thay đổi hoàn toàn. Có vẻ cô đã uống quá chén.
“Đừng đi, Glen… Làm ơn… Em linh cảm có điều gì đó tồi tệ sẽ xảy ra. Em yêu anh.”
Joann sững sờ trước lời thú nhận ấy của Lilisa. Và nhìn biểu cảm của Glen, có vẻ anh cũng chẳng lường trước được điều đó.
“Không sao đâu, anh sẽ trở về mà.” — Glen dịu giọng trấn an cô. Rồi anh nhìn sang Joann và Geddie như cầu cứu.
Joann lắc đầu, đứng dậy khỏi chỗ ngồi, giọng lạnh đi: “Tôi uống hơi quá rồi. Ra ngoài hít chút không khí đây.”
Cô rời khỏi căn phòng, cơn tức giận len lỏi trong tâm trí. Dù là bạn với Lilisa, nhưng việc cô ấy hành xử như vậy thật khó chấp nhận. Không ai có quyền ngăn cản người khác theo đuổi ước mơ của mình. Dù thế, Joann cũng không muốn để chuyện đó phá hỏng buổi tối cuối cùng trước ngày khởi hành.
Cô dừng lại trước khung cửa sổ cuối hành lang khu căn hộ, nhìn ra phía lò phản ứng mako đang nhả khói lên bầu trời. Gió đêm thổi nhẹ qua khung cửa mở, mát lành và dễ chịu.
Khi Joann quay trở lại, cô bắt gặp cảnh Geddie nằm gục trên sàn, nửa người còn thò ra ngoài cửa. Cô hốt hoảng chạy tới, phát hiện cơ thể anh đang run bần bật, co giật dữ dội.
“Geddie?!”
Tình hình trông rất nghiêm trọng. Lo lắng cho những người còn lại bên trong, nhưng Joann vẫn ưu tiên chạy sang nhờ hàng xóm giúp. Cô dẫn họ tới chỗ Geddie, và người kia lập tức đi gọi bác sĩ.
Khi quay trở lại căn hộ, mùi nôn ói và những thứ tệ hơn xộc vào mũi. Glen và Lilisa đang nằm sõng soài trên sàn trong vũng chất bẩn, toàn thân cũng đang co giật. Joann gọi to tên họ, nhưng cả hai chẳng còn nghe thấy gì nữa.
“Lilisa… Tôi nghĩ cô ấy…”
Joann quay lại phía giọng nói yếu ớt và thấy Geddie đang bấu lấy tường để gượng đứng.
“Tôi nghĩ… Lilisa đã bỏ gì đó vào…”
Nói đến đó, Geddie đổ gục xuống và ngừng co giật.
Cuối cùng, bác sĩ trẻ sống ở gần đó cũng tới. Anh ta kiểm tra Glen và Lilisa đang bất tỉnh, rồi đến lượt Geddie, người dường như đã hồi phục phần nào. Bác sĩ lập tức liên hệ với trụ sở R&D. Chỉ trong chớp mắt, một nhóm người mặc áo blouse trắng đã ập đến, đưa cả ba người lên cáng và đưa đi nhanh chóng. Họ chia nhau rà soát khắp nơi: từ chỗ nôn, phần rượu còn sót lại cho đến thức ăn. Trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh, Joann thấy họ đang dùng thuốc thử để kiểm tra mẫu.
Một người phụ trách kiểm nghiệm thức ăn cất giọng nghiêm trọng: “Đúng là mako. Không lẫn vào đâu được.”
Sau đó, suốt hơn một tiếng đồng hồ, Joann bị tra hỏi dồn dập bởi đám nhân viên R&D và những người của quân đội đã nghe tin vụ việc. Họ chỉ quan tâm đến mako. Họ hỏi liệu mako trong đồ ăn là do tai nạn hay cố ý? Là nhầm lẫn hay âm mưu? Với Joann, họ chẳng hề quan tâm đến tình trạng của ba người kia. Mãi đến khi một sứ giả từ quân đội xuất hiện, tất cả mới rời khỏi căn hộ. Joann bị bỏ lại một mình, giữa căn phòng đầy mùi hôi tanh ngột ngạt, không ai nói cho cô biết về tình trạng của bạn mình.
Tôi nghĩ Lilisa đã bỏ thứ gì đó vào.
Joann lặp đi lặp lại câu nói cuối cùng của Geddie. Liệu Lilisa có thật sự bỏ thứ gì đó vào thức ăn để ngăn Glen rời đi không? Cô có phải kiểu người sẽ làm vậy không? Joann không chắc. Có lẽ tình yêu đã khiến Lilisa thay đổi.
Vài tiếng sau, Geddie quay trở lại. Anh nói rằng thuốc đã có tác dụng, và anh thấy khá hơn nhiều.
“Triệu chứng của tôi nhẹ hơn. Vẫn hơi buồn nôn, nhưng tôi không sao rồi.”
“Còn Glen và Lilisa thì sao?”
“Nghe nói tình trạng của họ rất bất ổn. Gọi cũng không phản ứng gì cả.”
“Geddie… Sau khi tôi rời đi, chuyện gì đã xảy ra?”
“Sau khi cô đi…”, anh nhíu mày. “Lò nướng báo hết giờ. Cái bánh casserole chín rồi, nhưng Lilisa vẫn tiếp tục nói chuyện. Glen thì bảo muốn ăn, chắc muốn đổi chủ đề. Nhưng Lilisa chẳng phản ứng gì. Tôi đoán nếu không ai lấy món đó ra thì chắc nó cháy mất, nên tôi tự đi lấy và đặt lên bàn. Nó vẫn còn bốc khói, nhưng Glen cứ thế xúc ăn lấy ăn để, khen ngon miệng lắm. Lilisa thấy vậy thì cũng ăn luôn. Tôi thì không ăn đồ còn nóng hổi như vậy được nên chờ nguội bớt. May mà vậy, nên tôi ăn ít hơn họ, chắc nhờ thế triệu chứng cũng nhẹ hơn. Món ăn rất ngon. Không ai nghĩ trong đó lại có mako cả.”
“Anh chắc là mako nằm trong món casserole?”
“Chắc chắn rồi. Đó là món duy nhất mà cô không đụng tới.”
❆ ❆ ❆ ❆ ❆
Khu nhà ở quân đội Shinra – Joann Liu
“Cậu biết mako resid là gì không?”
“Có,” tôi đáp. Mako resid là phần cặn độc hại còn sót lại khi quá trình đốt cháy trong động cơ mako diễn ra không hoàn toàn. Nó là một chất độc cực mạnh, thường chỉ hình thành bên trong các thiết bị công nghiệp.
“Lilisa từng làm việc ở bộ phận Vận tải trong quân đội. Công việc chính của cô ấy là bảo trì phương tiện.”
Joann nhìn tôi, ánh mắt như thể cô chờ tôi tự nối các điểm lại với nhau. Sau đó cô bước vào bếp rót nước. Một lát sau, cô quay trở lại, thả mình xuống ghế sofa.
“Vậy còn chuyện Geddie tham gia nhiệm vụ của Đơn Vị Khảo Sát thì sao? Chú ấy rời đi ngay sáng hôm sau vụ việc cô vừa kể, đúng chứ?”
Joann khẽ gật đầu vài lần, chậm rãi.
“Đó là một hành động trái phép trắng trợn. Nếu chuyện này bị lộ ra ngoài, dù cho đã bao nhiêu năm trôi qua thì vẫn sẽ gây hậu quả nghiêm trọng. Thế mà giờ tôi lại chuẩn bị kể hết cho cậu nghe.”
“Cháu sẽ không nói với ai đâu.”
“Chắc vậy. Nhưng thật ra… giờ tôi cũng chẳng quan tâm nữa. Ở trong quân ngũ vốn chỉ là một cách để kiếm sống. Có lẽ đã đến lúc tôi quay lại khu ổ chuột rồi.”
“Ý cô là gì?”
“Ý tôi là: nếu tôi mạo hiểm nói hết, biết đâu cậu sẽ giúp tôi trả lời những câu hỏi đã ám ảnh tôi suốt từng ấy năm.”
Tôi đáp ngay không chút ngập ngừng, để cô không cảm thấy tôi còn do dự.
“Cháu sẽ kể cho cô mọi thứ cháu biết.”
Joann quay lại nhìn về phía cánh cửa dẫn vào một căn phòng trong nhà. Một lúc sau, cô cúi đầu xuống, nói khẽ:
“Geddie muốn thực hiện giấc mơ của Glen thay bạn, nên anh ấy đã ‘mượn’ thẻ ID của Glen rồi đem đến cho tôi. Anh ấy nói rõ kế hoạch đóng giả Glen, và muốn chúng tôi phối hợp lời khai sao cho khớp, để anh ấy có thể qua mặt được mọi người đủ lâu để hoàn thành nhiệm vụ. Cậu nghĩ tôi cảm thấy sao về chuyện đó?”
“Hừm. Có lẽ cô lo rằng với kỹ năng hiện tại, Geddie sẽ không thể làm nổi?”
Một suy nghĩ khác thoáng qua đầu tôi, nhưng tôi giữ lại, không nói ra.
“Tôi cảm động trước tấm lòng của một người bạn như Geddie – dám nhận lấy rủi ro để thay bạn mình lên đường làm nhiệm vụ.”
Tôi hoàn toàn không ngờ đến câu trả lời ấy, nhưng có lẽ nếu không có cảm xúc đó, Joann đã chẳng giúp chú ấy.
“May mắn thay, đám điều tra viên của Shinra để quên túi hành lý của Glen ở căn hộ. Bên trong có cả bức ảnh phong cảnh mà Glen được giao nhiệm vụ tìm kiếm.”
❆ ❆ ❆ ❆ ❆
Điểm tập kết của Đơn Vị Khảo Sát là trước toà nhà trụ sở chính ở Sector 0. Geddie – khi ấy đóng giả Glen – và Joann đã chui vào thùng xe tải của một tân binh trẻ để đến địa điểm gặp mặt. Khi họ đến, có thêm bốn người khác trong đơn vị, không ai trong số họ là người quen. Xe tải đưa cả nhóm đến bãi đáp trực thăng, nơi họ chuyển sang trực thăng của Jack Klein và di chuyển tới Junon. Sau khi đến nơi, cả nhóm tản ra, mỗi người được điều động lên các chuyến bay khác nhau, chỉ còn lại Joann và Geddie là được giữ lại trên máy bay của Jack thêm một lần nữa.
Bên trong khoang, cả hai đội mũ bảo hiểm, đóng vai “những người bạn cũ Joann và Glen” để tạo niềm tin cho viên phi công. Joann giả vờ giảng giải về kỹ thuật nhảy dù, cố gắng nhồi nhét cho Geddie một khóa huấn luyện cấp tốc ngay trên máy bay. Geddie chỉ biết lý thuyết qua sách vở, nhưng sự quyết tâm và tinh thần của anh khiến Joann phần nào bớt lo.
❆ ❆ ❆ ❆ ❆
Khu nhà ở quân đội Shinra – Joann Liu
Joann đã nhảy khỏi máy bay. Còn chuyện gì xảy ra với Geddie sau đó thì cô không rõ nữa.
“Đó là tất cả những gì tôi biết. Giờ đến lượt cậu.”
“Được.” Tôi bắt đầu kể lại mọi thứ mình tìm hiểu được từ Jack Klein – phi công đã chở họ. Tôi nghĩ không có lý do gì để giấu giếm nữa. Khi chỉ còn lại một mình trong trực thăng, Geddie đã thương lượng với Jack để đổi lộ trình. Tôi không dám chắc điều gì sẽ xảy ra nếu người lái không phải là Jack.
Có lẽ Geddie sẽ tìm được cách khác để thuyết phục.
“Nhưng cuối cùng thì Geddie chẳng tìm thấy gì cả, và bị phát hiện nhiễm độc mako, đúng không?”
“Phải. Sau đó Jack giao chú ấy lại cho bộ phận Nghiên cứu và Phát triển.”
“Cũng là kết cục giống Glen.”
“Vậy… Glen thực sự đã ra sao?” Tôi hỏi. “Ý cháu là, chú Glen thật sự ấy.”
“Tôi thì may mắn hơn. Dù không tìm được gì, nhưng tôi quay về Midgar với cơ thể lành lặn. Rồi khoảng hai tuần sau, Lilisa cũng trở về. Cô ấy bị nhiễm độc mako rất nặng. Dù có thể đi lại, nhưng họ bảo rằng không nên kỳ vọng vào khả năng hồi phục thêm nữa. Mấy người bên Turks, khi đưa Lilisa về, đã kể lại chuyện của Glen. Giáo sư Hojo cùng đội ngũ R&D đã điều trị cho anh ấy, nhưng vô ích. Họ bảo rằng anh ấy đã chết. Sau đó tôi phụ trách lo hậu sự cho Glen: báo tin cho gia đình, sắp xếp đồ đạc, thanh lý các vật dụng cá nhân. Cha mẹ Lilisa đã mất từ trước. Còn cha mẹ Glen thì đón nhận tin dữ khá bình thản. Dù sao con trai họ cũng là lính, mà lúc đó thì vẫn đang có chiến tranh.”
“Khoan đã… họ tưởng chú Glen chết trong chiến tranh à?”
“Hồi đó, với những người mất tích sau các đợt nhảy dù của Đơn Vị Khảo Sát, lý do ‘hi sinh trong chiến đấu’ luôn được đưa ra. Gia đình có thể nhận tiền trợ cấp.”
“Còn Geddie thì khác, đúng không?”
“Ừ. Anh ấy chỉ… biến mất. Bố đã mất từ lâu, còn mẹ thì lủi thủi một mình.”
“Ra vậy.”
“Và giờ như đã hứa, đến lượt cậu trả lời câu hỏi của tôi.”
Tôi đã hứa sao?
“Mười lăm năm trước, Glen được cử đến khu vực Cosmo Canyon theo kế hoạch nhảy dù của đơn vị. Nhưng Geddie, dù mang theo bức ảnh của Glen, lại đổi lộ trình, nhảy xuống Mideel. Có phải anh ta có một bức tranh khác không? Hay anh ấy tin rằng ở Mideel thực sự có nguồn mako phong phú?”
Joann không còn đặt câu hỏi nữa. Cô đang tự lẩm bẩm như thể nói cho chính mình nghe.
“Nếu anh ta thật sự tin như vậy… thì tại sao? Mà mấy bức ảnh đó là chuyện gì mới được chứ? Chúng đến từ đâu? Và rốt cuộc, Chủ tịch đã đánh cược tất cả vì điều gì?”
Ngay lúc ấy, tôi lấy cớ đi vệ sinh, rồi lao ra khỏi căn hộ của Joann.
❆ ❆ ❆ ❆ ❆
Phòng của Aerith và Ifalna trong toà nhà Shinra nằm trên một trong những tầng cao nhất. Tôi không biết chính xác là tầng mấy. Mẹ tôi từng bảo tôi đừng cố nhớ, và tôi đã làm theo lời bà một cách tuyệt đối. Những người mặc áo blouse trắng qua lại liên tục trong hành lang, nhiều người trong số họ mắt đỏ ngầu vì thiếu ngủ. Chú Geddie từng bảo đó là vì họ hầu như chẳng được chợp mắt. Có cả lính canh được vũ trang — không nhiều, nhưng luôn hiện diện. Đôi khi các mẫu vật thí nghiệm ở tầng xung quanh trở nên hung dữ, nên bầu không khí lúc nào cũng căng như dây đàn.
Mẹ tôi được giao nhiệm vụ chăm sóc Ifalna và con gái bà. Còn tôi, tôi là người chơi cùng Aerith. Hình như chúng tôi được trả công cho việc đó, dù không đáng bao nhiêu.
Mỗi sáng vào đúng 10 giờ, sẽ có người đến đón Ifalna đi — người đó chính là chú Geddie. Trong lúc Ifalna vắng mặt, mẹ tôi sẽ tranh thủ dọn dẹp và giặt giũ. Còn tôi thì chơi cùng Aerith. Chúng tôi nhảy múa cho nhau xem, chạy nhảy khắp phòng. Aerith rất thích trò trốn tìm, nhưng vì trong phòng chẳng có chỗ nào để trốn nên trò chơi chẳng được như mong đợi. Thế là chúng tôi tự nghĩ ra một luật lệ mới: nếu người tìm phát hiện ra chỗ ẩn nấp, thì người bị bắt phải làm mặt xấu để khiến người kia bật cười. Ai làm đối phương cười trước là thắng. Tính ra thì cũng không còn là trốn tìm nữa, nhưng vui là được.
Và khi tôi tìm thấy Aerith, đang cuộn mình trốn sau ghế sofa, cô bé sẽ nằm lăn ra sàn, mắt trợn ngược nhìn lên trần nhà như búp bê bị ngã, miệng lè lưỡi, mắt thì đảo lệch về hai hướng khác nhau.
Aerith lúc nào cũng cười rất nhiều. Ít nhất là cho đến cái ngày định mệnh đó.
Hôm ấy, cô bé đang cười khúc khích trước câu chuyện ngớ ngẩn mà mẹ tôi kể – đại loại là tôi từng gặp quái vật trong khu nhà và hoảng loạn đến mức chạy nhanh gấp năm lần bình thường. Câu chuyện tất nhiên có thêm chút thêu dệt.
“Nhanh hơn năm lần cơ à? Nhưng như thế thì chân cậu sẽ bị rối tung rồi ngã mất!” — Aerith nói trong lúc bật cười.
Tôi định phản bác lại: “Cậu chỉ nhớ mỗi chi tiết đó à?” Nhưng trước khi kịp nói, Aerith đã bật dậy và bắt đầu chạy tại chỗ.
“Thế này là nhanh chưa ạ?”
“Mới gấp ba lần thôi.” — mẹ tôi góp lời.
Tôi thấy nản với câu chuyện bịa của mẹ, nhưng nếu nó khiến Aerith cười thì cũng không đến nỗi nào.
“Này, cậu gặp quái gì thế? Bomb à? Cactuar? Hay Goblin?”
Cô bé bắt đầu liệt kê toàn bộ mấy con quái vật mà mình biết.
“Không, không có gì đặc biệt. Chỉ là một con chuột khổng lồ cỡ nhỏ.”
“Thế thì là chuột bình thường còn gì!”
“Không đâu, nó là quái vật đấy.”
“Đuôi nó dài gấp đôi chuột thường, và phần cuối thì… cuộn tròn lại!”
“Cuộn lại?”
Có vẻ Aerith không hiểu từ “cuộn tròn”.
“Cuộn tròn hả? Ừm, kiểu như… thứ gì đó xoắn vòng vòng vòng vậy đó.”
Tôi vẽ bằng ngón tay trên không một đường xoắn ốc.
“Tớ vẫn chưa hiểu.”
“Ờm…”
Tôi đảo mắt tìm quanh xem có sợi dây nào để làm mẫu không.
“Đợi chút,” mẹ tôi nói rồi rời khỏi phòng. Tôi đoán bà đi lấy sợi dây. Nhưng không, bà quay lại với một xấp giấy và cây bút.
“Vẽ đuôi cuộn tròn xem nào.”
Tôi tưởng tượng ra một con chuột khổng lồ thu nhỏ, rồi vẽ cái đuôi mà tôi hình dung.
“Đây này.”
“Ooh…”
Aerith chăm chú nhìn bản vẽ — hay đúng hơn là sơ đồ minh hoạ — với vẻ hứng thú rõ rệt.
“Khoan, cậu vẽ chưa đúng.”
Tôi hơi chần chừ, định sửa lại hình thì Aerith bất ngờ hét lên một tiếng kỳ lạ khiến tôi giật mình.
“Aerith?!”
Cô bé giật lấy cây bút, rồi bắt đầu vẽ liên tục như thể bị điều gì đó điều khiển. Cô nhấn mạnh đến mức làm giấy rách cả mặt sau. Một khuôn mặt người. Một cái cây. Một bông hoa. Một con thú. Có thể là một con quái vật?
Tôi và mẹ đứng lặng, chỉ biết nhìn Aerith miệt mài vẽ.
Cô bé tiếp tục vẽ, hình này nối tiếp hình kia, cho đến khi cả trang giấy kín đặc những nét mực đen.
“Chết rồi…”
“Chúng tôi có tình huống khẩn cấp. Cần người đến phòng ngay.” — Mẹ tôi nói to về phía góc trần. Lần đầu tiên tôi nhận ra trong phòng có gắn camera giám sát.
Chẳng bao lâu sau, chú Geddie bước vào, theo sau là cả nhóm người mặc áo blouse trắng, cuối cùng là Giáo sư Hojo.
Hojo tiến lại gần, cúi xuống nhìn các bức tranh. Nhưng Aerith chẳng hề để ý đến ông ta. Cô bé tiếp tục vẽ như thể đang bị thôi miên.
Ông ta cất tiếng gọi: “Aerith. Cháu có nhìn thấy gì không?”
Cô bé gật đầu liên tục.
“Cháu thấy được. Cả nghe thấy nữa.”
“Heh heh heh…”
Tiếng cười rùng rợn của Hojo khiến tôi nổi da gà.
“Aerith đã tỉnh thức rồi.”
Lại thêm một tràng cười ám ảnh.
“Xin lỗi… Tôi không cố ý để mọi chuyện thành ra thế này.” — Giọng mẹ tôi khẽ thì thầm. Tôi biết bà không nói với tôi.
Ngày nghỉ đã kết thúc. Tôi vừa xong ca trực đêm, len lỏi giữa biển người để quay về nhà thì bắt gặp Joann Liu đang đứng đợi trước cửa.
“Cậu có người phụ nữ nào trong nhà đúng không? Rắc rối đấy. Đi thôi, chúng ta sẽ xuống khu ổ chuột.”
Giọng cô dứt khoát, không chấp nhận phản đối.
“Làm sao cô biết nhà cháu ở đâu?”
Joann đã quay lưng đi trước, tôi đành vừa đi theo vừa hỏi.
“Cách mà cậu tìm ra tôi, tôi cũng dùng lại y chang. Cũng bất ngờ thật đấy, khi thấy thông tin của chúng ta được đem ra bán.”
Cô cười nhẹ, giọng điệu thoải mái hơn hẳn so với lần đầu chúng tôi gặp mặt. Khi tôi liếc sang nhìn, gương mặt cô bây giờ cũng dịu đi, không còn vẻ cứng rắn trước kia.
“Hôm nay trông cô khác hẳn đấy.”
“Có thể. Sau cuộc nói chuyện với cậu, tôi đã suy nghĩ rất nhiều. Tôi quyết định không xem mình là kẻ lúc nào cũng phải cố gắng vươn cao hay tranh đấu nữa. Bây giờ tôi tự do rồi, nhờ cậu cả đấy.”
Tôi không biết phải đáp lại thế nào. Nhưng sau một lúc im lặng, chính Joann lên tiếng trước “Cậu đã dám đối mặt với quá khứ. Tôi thấy mình có thể học được điều gì đó từ thái độ này.”
Chúng tôi đi qua con đường dẫn đến ga tàu. Joann vẫn bước nhanh hơn tôi. Nếu không cẩn thận, chắc tôi sẽ bị bỏ lại phía sau.
“Cháu mừng vì có thể giúp được chút gì đó. Và… cháu thấy hối hận về hành động hôm trước.”
“Cậu đúng là cần phải nghiêm túc suy ngẫm đấy. Tôi đã tin tưởng và kể cho cậu sự thật, còn cậu thì lặng lẽ bỏ đi mà chẳng trả lời bất kỳ câu hỏi nào của tôi. Thật chẳng ra sao.”
“Cháu xin lỗi. Thật sự đấy.”
“Không cần xin lỗi. Chỉ cần trả lời những câu hỏi cũ của tôi là được.” Giọng cô trở lại nghiêm túc.
“Geddie lấy bức tranh vẽ Mideel từ đâu? Ai là người vẽ ra nó? Giờ tôi không còn ý định làm gì ai nữa, sau chừng ấy năm. Và tôi sẽ không kể cho bất kỳ ai đâu.”
Tôi không trả lời. Chúng tôi chỉ tiếp tục bước đi trong im lặng, cho đến khi đến được nhà ga. Và tôi bàng hoàng khi nhìn thấy Lilisa đang đứng đó.
Cô đứng lặng lẽ, lảo đảo như sắp ngã, chẳng màng đến ánh mắt dò xét của mọi người xung quanh.
“Tôi đã giấu cậu một chuyện. Tôi và Lilisa vẫn thường xuống khu ổ chuột.”
Mỗi lần Joann nói ra điều gì, tôi lại càng cảm thấy như mình nợ cô ấy nhiều hơn.
Joann và tôi ngồi cạnh nhau khi đã lên tàu. Ghế ngồi gần như đã kín. Lilisa thì đứng ở lối đi. Tôi đoán rằng mọi người trên tàu đều làm cùng khung giờ với tôi và đang trở về khu ổ chuột. Trước đây, tôi từng được cử xuống đó ba lần theo lệnh từ Cục An ninh Công cộng. Tôi chẳng mấy thiện cảm với nơi đó — chắc phần lớn vì tôi được sinh ra và lớn lên bên trên tầng đĩa. Những ai sống bên trên thường được dạy từ bé rằng bên dưới là nơi dành cho “những kẻ vô dụng”.
“Thư giãn đi.”, Joann nói. “Không ai dám đụng đến cậu đâu, cậu đang mặc quân phục mà. Cùng lắm họ chỉ la lối chửi mắng cho hả giận thôi.”
“Cháu mong cô nói đúng.”
“Hồi đó bọn tôi cũng vậy thôi. Ai cũng muốn được làm việc cho Shinra nếu có cơ hội. Dù ngoài miệng thì lớn tiếng phản đối, chứ đâu ai ngu đến mức làm liều thật.”
“Bọn tôi.” Joann, Lilisa, Glen và Geddie. Tôi vẫn chưa thật sự hiểu nổi mối quan hệ giữa họ.
“Tôi từng nghĩ sẽ không bao giờ quay lại nơi này, sau khi đã lên được tầng trên.”
Khi tàu dừng ở nhà ga khu ổ chuột Sector 7, Lilisa lập tức bước xuống với dáng đi loạng choạng. Cô không hướng về phía con phố náo nhiệt, mà rẽ về phía một bãi chứa toa tàu cũ kỹ bị bỏ hoang. Joann nói đó là “nghĩa địa tàu hỏa”.
Lilisa lặng lẽ lướt qua từng khung tàu mục nát, lặng lẽ len lỏi giữa những bộ khung rỉ sét.
“Cô ấy đang đi đâu vậy?”
“Mỗi ngày một chỗ, tôi cũng chẳng biết nữa. Tôi chỉ đi theo thôi. Việc của tôi là giữ an toàn cho cô ấy, nếu cô ấy lỡ lên nhầm tàu hay bị kẻ xấu quấy rối, tôi sẽ xử lý.”
“Cô ấy… có thật sự biết mình đang làm gì không? Cô ấy bị nhiễm độc mako nặng mà?”
“Không sai. Nhưng có người cho rằng những ‘cuộc đi bộ’ này của cô ấy có liên quan đến cách điều trị mà R&D đã làm. Mẹ của Glen từng kể rằng bà phát hiện có một vết sẹo phẫu thuật trên người con trai.”
“Hở?”, một loạt nghi ngờ lướt qua đầu tôi.
“Suỵt.”, Joann ra hiệu im lặng, rồi chỉ tay về phía một khoảng trống rộng phía trước.
Lilisa đã dừng lại. Ở đó có sáu, bảy người khác, tất cả đều mặc áo choàng đen giống nhau. Họ không làm gì cả — chỉ đứng đó, ánh mắt hướng lên phía trên. Mỗi người quay về một hướng khác nhau, nhưng đầu họ đều ngẩng lên, nhìn vào khung thép của tầng đĩa phía trên.
“Kia là Glen. Và Geddie.”
Joann chỉ về phía hai người đang đứng cách xa đám đông một chút.
“Bố của Glen tìm thấy anh ấy khoảng năm năm trước, khi đang lang thang trong khu ổ chuột, rồi dẫn về nhà. Khi nghe tin, mẹ của Geddie lập tức tin rằng con trai mình cũng còn sống. Thật ra, có lẽ phải nói là bà ấy chưa từng tin rằng Geddie đã chết. Làm cha mẹ mà.”
Tôi không rõ về điều này cho lắm.
“Với tôi thì, khi anh ấy trở về, tôi cũng chẳng thấy đó là điều kỳ diệu gì. Đó là khoảng bốn năm về trước. Và cậu biết không, chuyện này đâu chỉ xảy ra với Glen hay Geddie. Có rất nhiều người từng mất tích trong khu ổ chuột, một số quay trở lại từ tận mười lăm năm trước, một số chỉ mới xuất hiện vài năm gần đây. Tất cả họ đều giống Lilisa. Và điều đáng nói nhất, ai cũng có hình xăm số trên người.”
“Kiểu đánh số mà R&D dùng cho các vật mẫu thí nghiệm. Công ty giải thích sao về chuyện này?”
“Nếu người mất tích là quân nhân, thì họ chỉ biết xin lỗi và đổ lỗi cho ‘sự hỗn loạn trong hồ sơ’. Ngoài ra, họ còn bảo rằng những bệnh nhân điều trị lâu năm trong công ty có quyền tự nguyện rời viện nếu không muốn tiếp tục điều trị nữa.”
“Và họ định áp cách giải thích đó cho những người kia?”, tôi chỉ về phía những kẻ mặc áo choàng đen, mắt vô hồn.
“‘Họ không còn muốn được điều trị nữa’. Cậu nói xem, công ty biết điều đó bằng cách nào cơ chứ?” — Joann bật cười khinh bỉ.
“Theo tôi thì Hojo và cả cái bộ phận R&D đó đều đáng bị trừng phạt. Nhưng với các bậc cha mẹ thì khác. Họ nghĩ rằng con mình đã chết vì nhiễm độc mako, và việc điều trị đã cứu sống các con họ. Tôi chẳng có quyền tước đi niềm tin ấy. Cậu cũng vậy.”
Hiểu theo cách khác thì tức là hãy biết chấp nhận đi.
Tôi tiến lại gần một người đàn ông. Dù râu tóc rối bù, tôi vẫn nhận ra đó là Geddie Bach — người mà tôi đã mong gặp lại suốt bao năm.
Tôi gọi tên chú ấy. Không có phản ứng. Tôi khẽ đặt tay lên vai. Lần này, chú ấy chầm chậm quay lại nhìn tôi.
“Lâu rồi không gặp…”, tôi lên tiếng.
Nhưng dường như chú ấy không nhận ra tôi. Tôi có cảm giác… không chỉ vì khoảng cách mười lăm năm.
Tôi lại nói: “Cháu xin lỗi…”
Nhưng giọng tôi chẳng thể chạm đến chú ấy.
Tôi cảm nhận có ai đó đang đứng phía sau. Quay lại, tôi thấy Joann đang nhìn mình.
“Tôi từng nghĩ chính Lilisa đã bỏ chất độc vào thức ăn. Cô ấy có động cơ, và có cả cơ hội. Nhưng rồi tôi chợt nghĩ ra một khả năng khác. Nếu không gặp lại cậu, tôi đã chẳng bao giờ nghĩ đến điều đó.”
“Joann…”
Hàng loạt suy nghĩ dồn dập tràn qua đầu tôi. Việc Glen và Geddie còn sống — điều đó có ý nghĩa gì với tôi?
Câu hỏi cứ chất chồng. Tôi phải đối diện với Joann ra sao? Tôi phải cảm thấy tội lỗi thế nào, với những con người đã suy sụp vì mako? Liệu tôi có cơ hội chuộc lỗi không?
“Tôi thật sự không biết mình nên làm gì tiếp theo.”
“Hãy sắp xếp lại cảm xúc, từng chút một. Cậu còn thời gian. Họ… sẽ không đi đâu được nữa.”
Chuyến tàu đưa chúng tôi trở lại tầng trên vắng lặng hơn nhiều so với lúc đi xuống. Lilisa ngồi cạnh Joann, đầu tựa vào vai cô. Tôi tự hỏi có phải cô ấy đang mệt. Joann nhẹ nhàng đỡ lấy đầu cô bằng một tay.
Tôi ngồi bên còn lại của Joann, đối diện với Lilisa. Bất ngờ, Joann vòng tay qua cổ tôi và kéo tôi lại gần.
“Để tôi nói cậu nghe điều tôi nghĩ. Mười lăm năm trước, người bỏ mako vào thức ăn không phải Lilisa. Là Geddie. Anh ấy đã dành rất nhiều thời gian ở R&D, nên việc lấy được một lượng mako resid đủ gây độc chắc chắn không phải chuyện khó. Mục đích của vụ việc, và tôi gọi nó là tội ác một cách có chủ ý, là để được lên trực thăng. Geddie tin rằng nếu làm được, anh ấy có thể mang đến cho Chủ tịch thứ mà ông ta mong muốn. Tôi không rõ Geddie tưởng tượng ra tương lai gì sau đó, nhưng anh ấy đã lợi dụng tình cảm của Lilisa và tình bạn của chúng tôi để phục vụ mục tiêu ấy.”
“Làm ơn… buông cháu ra.”
“Vậy điều gì đã khiến Geddie phải đi xa đến thế?”
Joann siết chặt hơn.
“Tại sao cậu lại quan tâm đến anh ta đến vậy? Lúc nãy, chẳng phải cậu định xin lỗi Geddie đấy sao?”
Tôi im lặng.
“Còn những bức ảnh mà họ phát cho bọn tôi… chính cậu là người đã vẽ ra chúng, đúng không?”
“…Phải. À không, thực ra… không hẳn là vậy.”
“Thế thì kể tôi nghe đi.”
Joann buông tay ra khỏi cổ tôi.
“Có một cô bé tên là Aerith…”
Tôi kể cho Joann tất cả. Những ngày tôi bên cạnh Aerith. Vì sao cô bé bắt đầu vẽ. Và cả chuyện xảy ra sau đó. Tôi không giấu giếm điều gì.
Những bức vẽ của Aerith lan truyền và gây ra sự chú ý, đến mức ngay cả Chủ tịch Shinra cũng đích thân đến xem. Ông ta đặc biệt bị hấp dẫn bởi những bức tranh phong cảnh. Ông liên tục hỏi Aerith chúng đến từ đâu. Cô bé lúng túng đáp rằng chúng hiện lên trong đầu, như những hình ảnh trọn vẹn. Chủ tịch rất thích câu trả lời đó.
“Và thế là Đơn Vị Khảo Sát được thành lập.”, Joann thở dài nói.
“Đúng vậy. Chủ tịch tin rằng năng lực đặc biệt của một người Ancient sẽ giúp ông ta kiếm được cả gia tài. Có lẽ ông ta nghĩ thời khắc định mệnh đã đến.”
“Còn cậu? Cậu có tin không?”
Tôi luôn biết Aerith khác biệt. Cô có thể nhìn thấy những thứ tôi không thấy, nghe được những âm thanh tôi không nghe được. Nhưng tôi sợ. Tôi sợ rằng nếu thừa nhận điều đó, cô bé sẽ rời xa tôi mãi mãi. Dù Aerith có là người Ancient đi nữa, tôi vẫn muốn cô bé là một người “bình thường” giống tôi.
“Kể từ khi bắt đầu vẽ, Aerith thay đổi. Cô ấy ăn ít hơn. Ít cười. Không còn nhảy múa hay đọc sách nữa. Và rồi, đến ngày thứ bảy sau cái ngày cháu vẽ hình xoắn ốc cho cô ấy xem… họ không cho cháu vào phòng nữa. Mẹ cháu vẫn đi làm như thường, nhưng cháu thì bị giữ lại ở nhà. Bà bảo đó là vì Giáo sư Hojo đã đổi quy định. Bà còn bảo cháu đi chơi với ‘mấy đứa trẻ bình thường khác’, và cháu bật khóc.”
“Tuần đó cứ thế trôi qua… rồi tình hình lại thay đổi. Một buổi sớm, mẹ gọi cháu dậy và dẫn đến trụ sở Shinra. Trong lòng cháu đầy linh cảm xấu, và nó đã đúng. Khi gặp lại Aerith, cô bé gầy rộc, trông chẳng khác gì một chú cún ốm yếu. Mái tóc dài vốn được tết gọn gàng thì giờ rối tung, xõa xuống vai. Quần áo lấm lem những vệt màu lạ. Nhưng điều khiến cháu choáng váng hơn cả chính là: một mảng tường trong phòng đã bị phủ kín bởi vô số bức tranh – nào là đám đông, phong cảnh, những sinh vật kỳ lạ…”
Ngay trước khi chúng tôi bước vào phòng, mẹ tôi dặn dò:
“Con phải cố thuyết phục Aerith vẽ tranh.”
Tôi tiến lại gần cô bé.
“Tranh này là cậu vẽ à, Aerith?”, tôi hỏi.
Cô bé khẽ gật đầu, rồi ngẩng khuôn mặt đẫm nước mắt lên.
“Nhưng Chủ tịch và Giáo sư ghét những bức như thế này. Họ chỉ muốn tranh phong cảnh thôi. Họ nói là nếu tranh nhỏ thì sẽ được chấp nhận.”
“Cậu không muốn vẽ nữa à?”
“Tớ không thể. Tớ không còn nhìn thấy gì cả.”
“Vậy thì… vẽ theo trí tưởng tượng cũng được mà. Cậu cứ tưởng tượng ra một khung cảnh mà cậu thích, rồi vẽ nó thôi.”
Aerith mở to mắt, lắc đầu dữ dội:
“Không! Không bao giờ! Nếu đó không phải là nơi có thật, sẽ có người chết mất! Giáo sư nói vậy!”
Tất nhiên khi ấy tôi không hiểu được điều đó có nghĩa gì. Tôi chưa từng biết rằng Đơn Vị Khảo Sát Đặc Biệt đã khiến biết bao người biến mất.
Chỉ cần nghĩ đến việc Hojo đã nói những điều đó với Aerith, tôi đã thấy buồn nôn. Nhưng lúc đó tôi vẫn chỉ là một đứa trẻ, và dù có hiểu hay không, tôi lại nổi giận với Aerith, giận vì cô bé đã để bản thân bị cuốn vào chuyện mà mình không kiểm soát nổi.
“Vậy thì cậu phải vẽ. Cứ cố gắng hết sức là được.”
“Tớ không thể!”
“Thế… sao cậu không ngừng lại luôn đi?”
“Tớ muốn gặp mẹ. Muốn gặp mẹ ngay bây giờ…”
Tôi đáng lẽ phải căm ghét Shinra, phải căm ghét những gì họ làm. Thế nhưng, lần nữa, chính Aerith lại trở thành người hứng chịu cơn giận của tôi.
“Vậy thì nghe tớ. Vẽ đúng bức tranh như tớ bảo. Tớ hứa… đây sẽ là bức cuối cùng.”
“Cậu hứa thế nào?”
“Đó là bí mật. Nhưng nếu cậu vẽ bức tranh này, họ sẽ cho cậu bất cứ điều gì cậu muốn.”
Cô bé nhìn tôi, mắt mở to. Tôi không thể chịu nổi ánh mắt ấy, nên vội quay đi.
“Được rồi… tớ sẽ vẽ.”
Không phải vì cô bé tin tôi. Mà vì… tôi đã khiến trái tim cô tan vỡ.
Người bạn mà cô đã mong chờ suốt bao năm, rốt cuộc cũng chỉ là một công cụ khác của Shinra.
Chậm rãi, cô bắt đầu chuẩn bị giấy bút để vẽ. Tôi ngồi xuống bên cạnh và thì thầm bên tai cô.
Là một hòn đảo. Trên đảo có rất nhiều cây. Cây cao khoảng bằng một căn nhà hai tầng. Lá thì to bằng cả người, mọc thành từng cụm dày đặc. Rừng thì um tùm, xanh sẫm, cao vút.
Khung cảnh tôi mô tả là từ một tạp chí mà mẹ tôi từng đọc.
Tôi nhấn chuông khẩn cấp, gọi chú Geddie đến cửa. Khi chú bước vào, tôi đưa cho chú bức tranh, thì thầm:
“Aerith đã dồn hết sức mình để vẽ bức này. Cậu ấy nói phong cảnh này hiện lên rõ hơn tất cả những bức trước đó. Nhưng cậu ấy đã kiệt sức rồi… cháu không nghĩ cậu ấy còn vẽ được thêm nữa. Chú có thể báo lại với Giáo sư Hojo không?”
“Hừm… Ra là vậy. Ừ, để chú lo.”
Chú Geddie vừa ngắm bức tranh, vừa nói: “Đây là Mideel à?”
“Cháu không biết.”
Chú tiếp tục nhìn vào tranh, rồi quay vào phòng hỏi Aerith:
“Đây là Mideel đúng không?”
Aerith ngước nhìn chú bằng ánh mắt vô hồn. Tôi khẽ gật đầu. Tôi chỉ muốn chú ấy rời khỏi nơi này. Aerith nhìn thấy tôi gật đầu, cũng gật theo.
“Biết ngay mà! Chú từng thấy cảnh này trong tạp chí rồi.”
“Chú mau đưa cho Giáo sư đi.”
“Yên tâm.”
Và rồi, chú Geddie đã dùng bức tranh đó cho bản thân mình — và trong quá trình ấy, đã đánh mất ánh sáng của chính mình, của Glen, và của Lilisa. Joann thì mất đi những người bạn thân nhất.
***
Hai tuần sau chuyến đi đến nghĩa địa tàu hỏa cùng Joann, tôi quay trở lại căn hộ của cô.
“Và rồi Lilisa lao vào phòng, bóp cổ Aerith. Aerith sợ đến mức không thể thốt ra lời nào… chỉ biết cầu cứu bằng ánh mắt. Làm ơn… hãy giúp tớ… Ánh mắt ấy van nài cháu như thế. Và cháu… cháu nhìn cô bé… rồi bỏ chạy. Dù lúc đó Lilisa đã ngất đi rồi.”
Tôi không nhận ra là mình đã bật khóc từ khi nào.
“Vậy là cảm giác tội lỗi chính là thứ đang dẫn đường cho cậu.”
Như một đứa trẻ — như Aerith ngày xưa — tôi khẽ gật đầu trước Joann.
“Cùng suy nghĩ một chút nhé. Người khiến Lilisa và Glen phải chịu tất cả chuyện đó là Geddie. Có thể chính cậu đã tạo điều kiện để việc đó xảy ra, nhưng đó đâu phải là điều cậu cố ý làm. Chính sự can thiệp từ bộ phận R&D của Shinra mới là thứ đã cướp đi bao nhiêu sinh mạng. Tôi không thể trách cậu vì điều đó.”
“Cháu… cảm ơn.”
Thốt ra câu ấy nghe thật sai, nhưng tôi chẳng còn lời nào khác.
“Dù tôi có nói gì, thì cảm giác tội lỗi đó cũng chẳng vì thế mà biến mất. Nhưng… cậu biết không… tôi không nghĩ thứ khiến cậu day dứt là vì chuyện xảy ra với chúng tôi.”
“Không phải vậy… Cháu…”
Cô đã nhìn thấu tôi.
“Trước ga Sector 8 có một quảng trường nhỏ. Cậu từng đến đó chưa?”
Tôi không hiểu cô đang hướng đến điều gì. Tôi nhìn cô đầy bối rối.
“Chưa… cháu không hay qua khu đó.”
“Ở đó có một cô gái bán hoa dạo. Tôi nhớ không nhầm thì tên cô ấy là Aerith.”
Trời sắp tối. Tôi đứng lặng trước ga Sector 8. Và rồi, tôi thấy cô ấy. Cô đứng đó, tay ôm giỏ hoa, nở nụ cười dịu dàng với những người qua đường. Mái tóc cô có màu y hệt như trong ký ức của tôi. Đôi mắt to, long lanh — tôi gần như chắc chắn rằng sắc xanh ấy là thật. Nhưng… tôi vẫn không dám tin.
“Cảm ơn nhé, hẹn gặp lại, Aerith.”
Một khách hàng vừa mua hoa từ cô và quay đi. Cô tên là Aerith. Vậy có thể nào… chính là cô ấy?
Tôi dõi mắt theo vị khách cho đến khi khuất bóng. Và rồi Aerith nhận ra tôi. Có lẽ sẽ hơi đáng sợ khi có một binh sĩ Shinra cứ nhìn mình chằm chằm như vậy. Thế nên tôi tháo mũ bảo hộ ra khi tiến lại gần.
Là cô ấy.
Ban nãy cô vẫn đang mỉm cười nhẹ nhàng, nhưng nụ cười đó lập tức tan biến — tôi đoán là vào khoảnh khắc cô nhận ra tôi là ai. Cô nhìn quanh, lùi lại một bước.
“Aerith, tớ là…”
Tôi không thể nói gì ngay lúc đó. Nhưng khi tôi vừa kịp cất lên tên mình, cánh cửa quá khứ như vỡ tung trong tôi. Tôi kể với cô tất cả những gì còn nhớ về thời thơ ấu — những kỷ niệm đẹp, những lúc tôi bất lực, cả những lúc tôi ngu ngốc đến vô tâm.
“Tớ xin lỗi. Từ rất lâu rồi, tớ đã muốn nói lời xin lỗi với cậu. Tớ không thể bước tiếp nếu không làm điều này. Thế mà vì lý do gì đó, tớ lại không tìm gặp cậu trực tiếp, chỉ cứ đi vòng vòng, tìm lối thoát trong quá khứ.”
“Ờm,” cô khẽ đáp, “Tôi nghĩ… chắc anh nhận nhầm người rồi.”
“Không thể nào. Cậu là Aerith, đúng không? Con gái của Ifalna, người Ancient—”
Khuôn mặt cô bỗng trở nên cứng đờ. Và cuối cùng, tôi hiểu ra.
Tôi là một phần trong quá khứ mà cô không muốn nhớ tới.
“À… xin lỗi. Coi như tớ chưa nói gì cả.”
Tôi nghẹn lời, gần như thốt lên trong hơi thở đứt quãng, rồi quay đầu bỏ chạy về phía Sector 7. Khi quảng trường kết thúc, tôi dừng lại và ngoái đầu nhìn về phía sau.
Cô đang nhìn tôi.
Và rồi, cô lè lưỡi trêu tôi — đôi mắt đảo lên góc như năm nào.
Ngay sau đó, cô khẽ bật cười, vẫy tay nhẹ về phía tôi.
Tối hôm đó khi trở về nhà, Sylvina đón tôi. Nàng chẳng giống Aerith chút nào.
Và tôi chợt nhận ra một điều.
Cảm giác tội lỗi trong tôi càng lớn lên theo từng ngày, tỉ lệ thuận với tình yêu tôi dành cho Sylvina.
Nhưng giờ đây, cuối cùng, tôi biết…
Tôi đã được giải thoát khỏi nó.