[Final Fantasy X-2.5 ~Eien no Daishō~] Boy’s Side – Chapter 2

0

Boy’s Side – Chapter 2

Nhờ vào ân huệ từ biển cả nên Besaid là một nơi sở hữu nguồn tài nguyên phong phú thế nhưng lượng hải sản đánh bắt hầu như chỉ đủ để sử dụng cho người dân trên đảo. Nguồn thu chính của Besaid đến từ những sản phẩm dệt đặc biệt chỉ có tại nơi này. Thời gian gần đây, với tư cách là quê nhà của Đại triệu hồi sư Yuna, lượng lớn du khách tới nơi này tham quan cũng đã mang lại lượng tiền không nhỏ cho đảo. Một bộ phận của điện thờ được tu sửa lại trở thành phòng trọ, bên cạnh đó những căn lều trong làng cũng được trang hoàng hơn để phục vụ những người tham quan.

Vào thời điểm khi ra đến bờ biển, bầu trời đã ngả sang màu da cam thế nhưng thuyền cá vẫn chưa về tới nơi.

「Con thuyền kia trông lạ quá?」

Tidus chỉ về chiếc thuyền đang được thả neo tại bến tàu và hỏi.

「Đó chính con thuyền Ace, ngầm chỉ đến cậu đấy!」

Wakka trả lời với một sự đắc ý trên mặt.

Nó là chiếc thuyền luyện tập Auroch Ace, thứ mà Tidus đã được nghe kể không biết bao lần trong suốt nửa ngày từ lúc anh quay lại đến giờ, nhưng nó hơi nhỏ hơn so với tưởng tượng của anh. Phía mũi thuyền được trang trí bởi một thứ như một tấm bia kỉ niệm, có vẻ như tượng trưng cho chiếc cúp vô địch tại đại hội Blitzball. Đồ vật ấy không phải là vàng mà chỉ được sơn một lớp mạ vàng lên mình, tạo một cảm giác chứa đầy cái mùi nghèo đói.

「Chính nhờ chiếc thuyền này, mà Auroch mới có thể thay đổi.」

Từ bờ biển đi ra cho đến tận ngoài khơi đi chăng nữa, độ sâu của biển ở Besaid vẫn khá nông, do đó việc thực hiện những cú nhảy cao vượt lên trên mặt biển luôn ẩn chứa rủi ro. Chính vì điều này mà để tránh nguy hiểm xảy ra khi luyện tập, đội tuyển Auroch luôn thiếu tính cơ động khi di chuyển lên xuống.

Nhờ vào chiếc thuyền luyện tập chuyên dụng này họ có thể đi đến những vùng nước đảm bảo về độ sâu bắt cứ thời điểm nào mình muốn, từ đó chiến thuật của đội tuyển Auroch đã có một bước tiến vượt bậc. Cụ thể là “Deep and Shallow kick”, chiến thuật hoàn hảo trên toàn bộ sân thi đấu hình cầu, nó đã tạo ra thành công lớn khi được đưa vào sử dụng.

「Hơn thế nữa đó còn là một cuộc cách mạng trong Blitzball của chúng ta.」

Botta ưỡn ngực tự hào và nói. Như để tán thưởng Tidus đấm nhẹ vào ngực Botta.

「Ban đầu nó là một chiếc thuyền nhỏ chở hàng hóa của Kilika, nhưng chúng tôi đã cải tạo lại. Mọi người trong làng đã góp tiền giúp đỡ chi phí cần thiết cho việc chỉnh sửa và duy trì. Chính vì thế chúng tôi không thể phụ lại kì vọng của mọi người.」

Dưới hiệu lệnh dõng dạc của đội trưởng hiện tại – Letty, tất cả mọi người bắt đầu khởi động. Trong lúc còn đang làm giãn gân cốt, Wakka đã hoàn thành việc chia đội, Datto, Letty, Botta, Jassu, Keepa, những thành viên mới Rash, Karam, Mesker cộng thêm cả Tidus cùng Wakka là vừa đủ 10 người để có được 2 đội.

Sau khi Letty dùng tay huýt một tiếng sáo cao vút, trận đấu được bắt đầu.

Đây là hình thức đấu tập được biết đến với cái tên Half Blitz khi sàn đấu chỉ từ phần mặt biển trở lên, bất kể cầu thủ có mang theo bóng hay không nhưng nếu như toàn thân chìm vào trong nước sẽ bị phạt Penalty. Chỉ trong một thời gian ngắn ngủi Tidus đã bị phạt tới 2 lần, anh vẫn chưa thể điều khiển cơ thể mình một cách thoải mái.

「Đừng để tâm, đừng để tâm!」

Lời động viên từ mọi người chỉ càng khiến anh thấy thất vọng hơn.

Trước đây có sự chênh lệch lớn giữa một tuyển thủ ngôi sao như anh với những tay mơ nhà quê như họ, là do Tidus đã lụt nghề hay do các tuyển thủ của Auroch giờ đã trở nên mạnh hơn.

「Beclem Clash」

Letty hét lớn và tung một cú sút khiến quả bóng bay đập thẳng vào mặt Tidus. Beclem là huấn luyện viên trước đây của Auroch, người nổi tiếng về tính nghiêm khắc, đó là điều mà Tidus đã từng được nghe ai đó kể. Tidus bị đánh bại bởi một kĩ thuật mà anh không hề biết đến được truyền lại từ một người mà anh chưa từng gặp mặt. Anh biến cảm xúc không muốn có mặt ở đây của mình thành một trò đùa và lăn ra giả chết. Cả 2 tay và chân Tidus buông thõng, anh thả trôi cơ thể trên mặt biển, cùng lúc đó một giọng nói khách sáo vang lên.

「Bàn tiếp theo sẽ là kết thúc nhé. Đội nào giành thêm được một điểm sẽ thắng.」

Nghe đến đó Tidus lập tức vùng dậy, Keepa chủ nhân của âm thanh vừa rồi đang nở một nụ cười gượng gạo

「Mặt trời sắp lặn rồi, nên cũng không thể nhìn thấy bóng nữa」

Keepa vội vã bổ sung thêm.

Chẳng mấy chốc thuyền cá đã trở về trong ánh đuốc sáng rực rỡ, toàn đội Auroch nhanh chóng bắt tay vào giúp họ thả neo và dỡ hàng. Trong chiếc thùng gỗ lúc này đầy ắp những con cá tươi vừa được đánh bắt, các tuyển thủ cùng ngư dân chia những chiếc túi nhỏ và đeo lên lưng.

「Ơ? Thế còn tôi?」

Tidus không hề có thứ gì để mang.

「Lượng cá không đủ, hoàn toàn không được như kì vọng…」

Người ngư dân trung niên trả lời rồi bỗng dưng dừng lại. Ông nheo mắt nhìn chằm chằm vào Tidus, so với bộ ria mép rậm rạp trên mặt thì ông ấy có một nước da trắng nhợt nhạt.

「Xin chào, tôi là Tidus.」

「Bria.」

Vừa nói Bria vừa giơ chiếc đinh ba ra, ý như dù không phải là cá nhưng hãy vác thứ này.

「Tất cả được bắt bởi cái này à?」

Bria lắc đầu nhẹ.

「Cá được bắt bằng lưới, còn cái này là vũ khí.」

「À, để đối phó với quái vật nhỉ?」

「Này nói chuyện chút được chứ.」

「Ế?」

Bria không hề đáp lại mà quay sang gọi Wakka, mặc dù không nghe được cuộc trò chuyện từ hai người họ nhưng thông qua những biểu hiện của Wakka, Tidus cũng đại khái có thể hiểu được nội dung.

Các thành viên trong đội Auroch vừa tranh luận về phương thức chế biến món cá vừa đi trở về làng, bỏ lại Tidus cùng Bria trên bờ biển.

Mặt biển trông thật yên bình dưới ánh trăng, đám sinh vật ma pháp bán trong suốt Flan lúc này đang lắc lư băng ngang qua bãi cát trên bờ biển mà không hề để ý tới 2 người bọn Tidus rồi biến mất vào trong rừng cây. Anh nghĩ rằng quái vật chắc hẳn vẫn còn tồn tại, chỉ tới đây Tidus bỗng thấy thất vọng. Liệu giờ anh còn có thể chiến đấu? Hay cũng giống như trận Blitzball vừa rồi, anh giờ chỉ còn là một cái bóng của bản thân trong quá khứ.

「Tôi đã quên mất đấy.」

Bria nhìn xuống quả bóng dưới chân và lẩm bẩm

「Chuyền qua đây.」

Tidus nói, anh đã nghĩ rằng nếu không phải mở miệng trò chuyện thì tốt hơn, thế nhưng ánh mắt của Bria đã hoàn toàn bỏ qua quả bóng mà nhìn chằm chằm vào Tidus. Chẳng còn cách nào khác, anh chỉ còn cách tiếp nhận ánh nhìn ấy một cách chính diện.

Mái tóc đen dài bay trong gió, có vẻ như phán đoán lúc đầu của anh rằng đây là một người đàn ông trung niên đã hoàn toàn sai, trông cậu ta vẫn còn trẻ. Thế nhưng do bộ râu lùm xùm che hết nửa khuôn mặt từ miệng xuống đến cằm nên anh đã không nhìn rõ, hơn nữa còn là do đôi mắt vô cùng đặc trưng đó, con ngươi mang một màu xanh ảm đạm như một viên bi thủy tinh, thứ vốn chỉ có ở những người đã trải qua vô vàn mưa gió.

「Ánh mắt ấy…」

Bria đột nhiên cất lời. Tidus nhanh chóng cắm mũi đinh ba xuống cát và lao lên đón quả bóng.

「Như đang quá chăm chú nhìn vào một thứ gì đó xa xăm」

「Gì!!?」

Mặc dù Tidus đang suy nghĩ để tiếp tục cuộc trò chuyện một cách dài hơn, nhưng Bria chỉ im lặng không nói.

Anh sút quả bóng vọt hẳn lên trên đầu, khi nó rơi xuống, Tidus nhẹ nhàng bắt lấy bằng tay phải và uyển chuyển chuyền sang tay trái rồi đến đầu gối, đầu và 2 vai, đó là một chuỗi hành động mượt mà như đã khắc sâu trong cơ bắp của anh.

「2 năm trước hình như anh không sống ở đây?」

Vì bản thân không phải là kiểu người có thể cứ yên lặng mãi không nói gì, nên Tidus đành đầu hàng trước và bắt chuyện.

「À là do tôi muốn được sinh sống ở gần ngài Đại Triệu Hồi Sư」

「Hmm」

「Tôi chịu trách nhiệm quản lý điện thờ dưới quyền hạn của các thầy tu. Tôi được cử đến đây từ Bevelle mới khoảng chừng 1 tháng trước. Anh đã từng nghe về Tân Yevon rồi chứ?」

「Uhm」

「Một lũ hèn nhát」

Tidus nở một nụ cười mập mờ những trong thâm tâm anh đang nhiệt liệt hưởng ứng những lời vừa rồi.

「Ế, một đám hèn nhát ư? Vậy còn Youth League thì sao?」

「Một lũ ngu ngốc」

「Ngu ngốc?」

「Đó là tổ chức tập hợp toàn những kẻ đần độn」

「Anh cay độc thật đấy. Thế Bè phái Máy móc thì thế nào?」

Tidus làm ra vẻ không chú ý và hỏi trong lúc thực hiện động tác giữ nguyên quả bóng trên đầu không để rơi xuống. Nhưng thực chất anh đang mong chờ câu trả lời.

「Tôi đã nhìn thấy lúc anh đến nơi này.」

「Ế?」

Không hề hiểu ý nghĩa của câu nói Tidus nhìn chằm chằm vào Bria, quả bóng rơi xuống trên mặt cát.

「Buổi trưa. Khi chúng tôi nghe Yuna sẽ trở về trên bộ đàm, tôi đã cùng đám người trong làng đi ra bờ biển và nhìn thấy anh nổi lên từ dưới mặt nước」

「À!」

「Anh đã đến đây như thế nào?」

Tidus không trả lời, anh không thích việc đưa ra một câu trả lời bâng quơ có thể tạo ra ấn tượng xấu, biết đâu nếu như nó gây ra rắc rối với người đàn ông có liên quan đến Yevon này thì có thể sẽ gây phiền phức cho Yuna theo một cách nào đó.

「Việc anh nói đến từ Zanarkand 2 năm trước, một Zanarkand rực rỡ tráng lệ chứ không phải là một di tích, tuy không ai tin tưởng điều đó nhưng cá nhân tôi lại tin.」

「Cảm ơn!」

「Vào lúc đó, anh đã tới Spira như thế nào?」

「…」

「Tôi nghe nói anh đã đến đây cùng Sin?」

「Ừ thì…」

「Liệu anh có nghĩ nếu như gặp lại Sin thì mình có thể trở về Zanarkand?」

Lần này thì thực sự Tidus không thể đưa ra câu trả lời, “Sin” đã bị Yuna đánh bại, điều này bất cứ ai cũng biết rõ. Chỉ là còn 1 điều nữa anh muốn xác nhận…

「Zanarkand nơi tôi từng sinh sống đã biến mất, nó vốn chỉ là một thành phố được tạo nên từ ký ức.」

「Hãy kể cho tôi chi tiết hơn.」

Tidus nhún vai.

「Có vẻ như tôi bị hỗn loạn từ độc tố của “Sin” đấy, phải làm sao giờ ta?」

「Vậy cũng được, gần đây tôi gặp rất nhiều điềm báo, những thứ có vẻ sẽ giải đáp bí ẩn tôi luôn thắc mắc suốt nhiều năm liền.」

「Bí ẩn ư?」

「Đó là bí ẩn vĩ đại nhất.」

Hai vai Tidus run lên, anh cười như thể đánh mất bình tĩnh.

「Anh đang trêu đùa tôi đấy à? Cuối cùng anh muốn gì? Muốn sống gần Yuna ư? Được Bevelle phái cử đến ư?  Muốn nói chuyện cùng tôi ư? Rốt cục cái nào là thật?」

「Tôi xin lỗi nếu như làm anh thấy khó chịu. Nếu phải kể thì cuộc đời của tôi có chút phức tạp, tôi đang tìm kiếm những điều liên quan đến nhân quả của con người, nhưng thực chất, những việc đó chỉ là sau này.」

「A, tôi ghét cái kiểu làm ra vẻ khi nói chuyện đó của anh」

Ngay sau những lời phản pháo ấy Tidus cảm thấy có hơi chút quá đáng. Bria vẫn tiếp tục im lặng, anh rời đi sau khi chào tạm biệt.

「Xin lỗi.」

Chàng trai trẻ lẩm bẩm vì nghĩ rằng Tidus đã không còn có thể nghe thấy nữa, sau đó anh nhẹ nhàng giơ tay lên vẫy chào.

Tidus có cảm giác rằng hiện tại anh đang phủ nhận đến cả quãng thời gian được quan tâm chăm sóc từ Auron. Giống như Bria đã nói, cuộc sống thực tế vốn dĩ rất phức tạp. Bất cứ ai cũng vậy, những điều bản thân học được từ cuộc sống sẽ rất khó để có thể truyền tải cho người khác.

(Có lẽ chính bản thân mình cũng sẽ như vậy một ngày nào đó)

Chỉ còn lại một mình trong đêm, Tidus leo lên trên bến tàu và ngả lưng ở đó, mặt anh hướng thẳng lên phía bầu trời. Những đám mây dày đặc lững lờ trôi từ phía chân trời dần che khuất đi những ngôi sao, những cơn gió lạnh lùng thổi cuốn mây đi, giữa không gian im ắng chỉ có tiếng ngân vang của những con sóng đang vỗ vào những chân cột trụ của bến tàu.

Gần như chắc chắn sau khi mọi người trong Auroch vận chuyển cá về đến làng, bữa tiệc sẽ bắt đầu. Nếu vậy thì cơ hội để có thể trò chuyện cùng Yuna càng trở nên khó khăn rồi. Rốt cục mình đang phải chịu hình phạt quái quỷ gì thế này, ai đã tạo ra nó cơ chứ? Nếu mọi chuyện đơn giản chỉ là biết rõ chân tướng xấu xa của kẻ đó và sau khi đánh bại hắn, anh lại có thể cùng sánh vai bên Yuna thì tốt biết bao.

“Tôi đang tìm kiếm những điều liên quan đến nhân quả của con người, nhưng thực chất, những việc đó chỉ là sau này”

Chìm trong cảm xúc không thể diễn đạt bằng lời, Tidus hét lớn và dẫm mạnh chân xuống mặt sàn gỗ của bến tàu. Những âm thanh ngu ngốc don-don vang lên. Như để đáp lại bỗng có tiếng kim loại va vào nhau xuất hiện.

「Cái quái gì thế này?」

Tidus nhảy lên và phóng mắt nhìn ra xung quanh, ngay lập tức anh hiểu được nguồn gốc của âm thanh vừa rồi.

Những người trên đảo gọi đó là đống di tích cơ giới, chúng đã được vứt bỏ tại đó từ rất rất lâu về trước, trong số chúng có một cỗ máy được sơn màu cam hay gần như là vàng đậm, có lẽ chẳng một ai biết chính xác công dụng của nó. Rất nhiều ống khói đã ngả màu của cỗ máy nhô lên khỏi mặt đất ở bờ biển, một con chim hải âu lớn đang đậu trên một chiếc ống khói, nó đang dùng mỏ của mình mổ vào thứ gì đó dưới chân. Đó chính là nguồn gốc âm thanh mà Tidus nghe được.

Kan- Kakan-Kan

「Chim hải âu à, rồi rồi, ra là vậy」

Sau khi hiểu rõ căn nguyên của âm thanh, Tidus liền nhắm nghiền đôi mắt. Trong suy tư, anh nghĩ đến những điều về đám chim hải âu. Yuna đã cùng trải qua quãng thời gian 2 năm bên cạnh những người bạn thân thiết của cô, cho dù anh không tồn tại đi chăng nữa, thế giới vẫn sẽ tiếp diễn, đó là một hiện thực rõ ràng rằng bạn bè anh, thậm chí đến cả Yuna vẫn có thể vui vẻ mà sống tiếp, bỗng nhiên trong tâm Tidus cảm thấy bất an.

Anh nghĩ đến nụ cười của Yuna trong bộ trang phục đời thường, không còn phải là nụ cười của một cô gái chìm trong hoạn nạn lúc 17 tuổi nữa mà là nụ cười của một người từng trải với dồi dào kinh nghiệm về cuộc sống năm 19 tuổi.

「Aaa」

Liệu nếu như cô ấy phải tiếp tục sống những ngày chìm trong nước mắt sẽ làm anh cảm thấy mãn nguyện? Nếu ai đó hỏi anh điều này, anh nghĩ mình sẽ trả lời đúng là như vậy. Tự cảm thấy ghê tởm chính bản thân, Tidus nằm lăn lộn trên bến tàu.

Vào lúc sẩm tối, khi mọi người bắt đầu thưởng thức những con cá được nướng chín một cách cẩn thận, Yuna không hề có mặt ở đó. Đúng như dự đoán, 1 bộ phận các già làng cũng không xuất hiện.

「Lại phải ngồi chung với các bà các mẹ à? Luật với chả lệ」

Wakka nhỏ tiếng cằn nhằn để không một ai nghe thấy.

Tidus biết rằng tất cả mọi người lớn tuổi đều luôn mong đợi chào đón Yuna trở về. Trong làng Besaid hầu hết mọi người đều lớn tuổi hơn Yuna, kể cả với Wakka, niềm tự hào của tất cả họ chính là góp một phần trong sự trưởng thành của Yuna.

Yuna – cô nhi của Đại Triệu Hồi Sư Braska lớn lên trong sự chăm sóc của điện thờ, xung quanh cô luôn là những người với niềm tin vững bền từ sâu trong thâm tâm với những điều răn dạy của Yevon. Sau đó, cùng với lời cầu nguyện từ những người lớn tuổi, Yuna quyết định tiếp tục đi theo con đường của cha mình và trở thành một Triệu Hồi Sư. Cô đã đánh bại Sin và mang Calm đến với Spira. Bên cạnh đó, cô còn phơi bày sự thật về sự dối trá của Yevon cùng những kẻ đứng đầu, hệ thống điện thờ nhanh chóng sụp đổ hoàn toàn. Tuy nhiên những điều răn dạy qua hàng nhiều năm của Yevon vẫn luôn hiện hữu trong thâm tâm những người lớn tuổi và họ cho rằng “không hẳn tất cả những điều Yevon răn dạy đều là sai trái.”

Một thời đại mới nơi con người có thể tự do lựa chọn tin tưởng vào những điều họ muốn đã được bắt đầu. Cho dù không quá đáng bận tâm nhưng lớp già làng vẫn luôn thiếu đi sự khoan dung với mọi người xung quanh. Trong con mắt của họ, đám thanh niên trẻ đang xa rời con đường vốn có với đủ loại niềm vui thú trong cuộc sống.

Tại một nơi mọi người chung sống với nhau như một gia đình từ xa xưa lại tràn ngập khoảng cách giữa các thế hệ luôn khiến Wakka cảm thấy đau khổ.

Những người thuộc thời đại cũ không thể thích ứng lại với sự thay đổi, các nhà lãnh đạo trẻ với chủ trương thay đổi như Nooj và Baralai, ảnh hưởng của họ lan rộng khắp nơi thậm chí đến cả hòn đảo xa xôi như Besaid. Tại thế giới hiện tại nơi mà một mẩu tin tức từ 3 ngày trước cũng đã trở nên cũ kĩ, những người cao tuổi cảm thấy vô cùng bất an, khi mọi điều họ biết chỉ là một thế giới gần như không bao giờ có sự biến hóa.

Chính trong tình trạng này, người luôn dịu dàng, tốt bụng và không bao giờ quên ân nghĩa như Yuna trở thành chỗ dựa cho họ.

「Không hiểu họ định làm trò gì với Yuna」

Wakka lẩm bẩm và hướng về phía điện thờ. Anh hít một hơi và lấp đầy lồng ngực mình bằng mùi nước hoa quen thuộc hòa lẫn với mùi hương từ những viên đá ẩm ướt tại điện thờ. Tâm trạng Wakka trở nên vui vẻ hơn và cảm giác như mình đang quay lại những năm tháng ấu thơ.

Đó chính là ân huệ từ Yevon.

「Chết tiệt!」

Chương trước Trang chính  Chương tiếp

You might also like
Leave A Reply

Your email address will not be published.