Boy’s Side – Chapter 5
Tidus leo lên chiếc thuyền Aurochs Ace để xem xét thử vì quá nhàm chán. Đó là loại thuyền với động cơ đốt cháy bên trong kiểu cũ, tuy nhiên nó vẫn đủ mạnh mẽ để giúp đội tuyển đi đi về về giữa đảo Besaid và những khu vực biển lặng nhằm phục vụ cho việc tiến hành luyện tập. Ở phần cuối gần phía đuôi của boong tàu, Tidus tìm thấy một cửa khoang chở hàng, anh mở ra và nhìn thử vào phía trong, ánh sáng sắc bén tỏa ra từ động cơ đang cháy là những gì trước tầm mắt anh lúc này. Ngay miệng cửa khoang có một chiếc thang dẫn xuống phía dưới, thế nhưng Tidus hoàn toàn không có chút hứng thú nào với cái động cơ nhiệt kia.
Khoảng hai phần ba diện tích từ thân cho đến mũi thuyền có chứa một căn phòng nhỏ, có vẻ như nó là phòng điều khiển. Bên trong căn phòng chật hẹp đó là một bàn điều khiển với bánh lái, một nút ấn dùng để kiểm soát nhiệt lượng của động cơ và cần gạt, thiết bị vô tuyến cũng được đặt ngay cạnh đó. Trên sàn là cây đinh ba mà Briah để quên lại đang nằm đè lên quả bóng. Đối diện với bánh lái là bậc thang dẫn xuống hầm từ mặt sàn.
Đi xuống bên dưới boong tàu có một cánh cửa, đằng sau đó là một căn phòng với chiếc sofa đôi, một chiếc giường nhỏ cho một người và chiếc bàn tròn loại nhỏ cố định kẹp vào giữa, thực sự là một căn phòng rất nhỏ. Trên bức tường ở cả phía giường hay phía sofa đều có những cửa sổ tròn có vị trí sát với mặt nước và từ đó có thể nhìn thấy phong cảnh phía bên ngoài. Ánh trăng xuyên qua lớp kính trở nên vô cùng mờ ảo chiếu rọi vào bên trong.
Tidus ngả lưng lên giường, quả nhiên chiếc Aurochs Ace này không còn mới và vô cùng cũ nát, thứ mà có thể dễ dàng sở hữu trong tay. Trên tấm ván của bức tường được bao phủ đầy bởi những tấm băng rôn của chính đội tuyển Besaid Aurochs, nó trông rất giống với những thứ tương tự thường hay được buông thõng từ trên trần xuống để trang trí ở bất cứ các căn phòng trọ này của vùng đô thị. Tidus thực sự không hiểu rõ lắm về căn phòng này, toàn bộ thành viên của đội tuyển là 10 người, nhưng dù nhìn thế nào thì nếu có cố nhét hết mức đi nữa thì căn phòng này cũng chỉ có thể chứa được 7 người, còn nếu để thoải mái nghỉ ngơi thì tối đa nó chỉ dành cho 2 người.
「Cái này là sao ta?」
Tuy nhiên Tidus không hề có ý định sẽ hỏi về những điều liên quan đến chiếc thuyền vì lúc này những điều mà anh phải suy nghĩ đang chất đầy như núi. Ví dụ như… Tidus nhắm nghiền đôi mắt… ví dụ như cái gì đây nhỉ.
Bỗng nhiên một cảm giác giống như cả cơ thể bị rơi tự do ùa đến công kích Tidus, hoảng hốt anh cuống cuồng bật nửa người dậy.
Đó là một cảm giác ruột gan giống như đang bồng bềnh lơ lửng.
Chiếc thuyền rung lắc lên xuống, có vẻ như những con sóng đang trở nên dữ tợn hơn và gió ngày càng mạnh.
「Mình vừa ngủ quên sao?」
Nếu vậy thì không biết mình đã ngủ bao lâu. Lúc trước ánh sáng chắc chắn còn đang xuyên qua cửa kính ô cửa sổ hình tròn chiếu vào trong phòng nhưng giờ đã tắt ngúm, bên ngoài bây giờ có vẻ như mặt trăng và những ngôi sao đang lấp ló sau đống mây mù. Tidus thử nhìn ra bên ngoài cửa sổ ở phía bụng thuyền, anh không còn nhìn thấy đồi cát đâu nữa
「Đùa hả trời?」
Cuống cuồng, Tidus lao qua cái bàn và hướng về cửa sổ ở phía đối diện. Trời hoàn toàn tối đen và anh không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì cả. Có vẻ như thuyền đã bị trôi ra khơi, lúc nãy anh còn nhìn thấy chiếc cọc được đóng ở bờ vịnh để neo đậu thuyền vậy mà…
「Làm ơn tha tôi đi!」
Tidus đứng hẳn dậy nhưng đầu anh va phải thứ gì đó.
「———?」
Tidus làm toáng lên với cơn đau điếng cùng sự nóng giận, anh tiếp tục dùng tay để lần mò. Chắc chắn vừa rồi do nôn nóng tìm kiếm đường ra, đầu Tidus bị va phải khung của chiếc cửa. Anh lấy tay đè lên vết thương vừa nhanh chóng bị sưng phồng, tiếp tục cằn nhằn than vãn đồng thời bước lên chiếc thang ngắn dẫn lên buồng lái.
「Ế?」
Trước mắt Tidus, có bóng ai đó đang nắm lấy bánh lái. Cô gái đó trùm một chiếc mũ trắng trên đầu, ở phần tay áo là vạt áo dài màu đỏ hình tam giác và được luồn dây xuyên qua trên bắp tay, từ phần vạt áo nhìn xuống là đôi bốt da được phối hợp hài hòa cùng bộ trang phục. Rất nhẹ, nhưng có một mùi hương ngọt ngào đang thoang thoảng bay trong không khí, đó là mùi hương của tu viện ở Besaid.
「Yuna?」
Giọng Tidus khàn khàn gần như không phát ra thành âm, nhưng anh lại tiếp tục gọi.
「Yuna?」
Mặc dù đã gọi lại nhưng vẫn không có gì thay đổi, vai cô gái khẽ run lên, cô đưa tai bỏ mũ choàng đầu ra và quay người lại phía sau. Cánh tay cô vươn ra phía trước và khẽ vuốt ve lên trán Tidus bằng ngón tay trỏ.
「Có lẽ để em mang viên Sphere thì sẽ tốt hơn chăng.」
「Không hề đau, đã không còn đau đớn nữa.」
Tidus lắc đầu lia lịa không biết bao lần, nhìn thấy vậy Yuna mỉm cười
「Xin lỗi vì đã để anh phải chờ.」
「Điều đó thật quá tệ, anh đã luôn…」
Mới chỉ nói đến đấy Yuna đưa ngón trỏ đặt lên môi Tidus.
「Em cũng đã chờ đợi suốt 2 năm.」
「…Mmmmm」
Cô rời ngón tay khỏi môi anh
「…Anh xin lỗi!」
「…Không sao đâu!」
「Yuna.」
Tidus tỏ vẻ rụt rè nhưng ngay khi anh quyết định tiến lên một bước thì Yuna đã quay người lại, đôi tay cô tỏ rõ sự thiếu kinh nghiệm và chưa quen thuộc với bánh lái, nhưng rồi cô cũng nắm lấy nó.
「Nào chiếc thuyền đã được hẹn trước, Aurochs Ace, xuất phát!」
Yuna nói với một giọng hân hoan giống như đang hát. Âm thấp của cô vang vọng khắp phần khoang lái và phòng động cơ nhiệt, sự rung động âm thanh ấy dần lan tỏa khắp cả con thuyền.
「Nè, anh có biết tên gọi khác của con thuyền này không?」
「Làm sao mà anh biết được chứ.」
Tidus vô cùng hạnh phúc khi có thể cùng nói chuyện với Yuna, thế nhưng bất giác anh lại nói năng khá bốp chát.
「Tất cả mọi người trong đội Aurochs đều gọi nó là “Chiến hữu”. Em đã nói với mọi người để chỉ 2 chúng ta có thể sử dụng nó vào tối nay.」
Yuna quay người lại với một khuôn mặt đầy sự đắc ý. Tuy nhiên có vẻ vì quá mắc cỡ ngay sau đó cô nhắm nghiền đôi mắt lại. Bâng quơ suy nghĩ về việc chiếc thuyền đang dập dìu lên xuống, ngay sau đó Tidus cảm thấy khuôn mặt mình đỏ ửng lên.
「Lúc này, chúng ta vừa mới rời khỏi vịnh, thế nhưng từ giờ chúng ta sẽ chỉ đi men theo ven bờ biển và hướng về phía ngược lại của hòn đảo có được không? Vì gió đang ngày một mạnh hơn nên cần phải tìm chỗ nào đó để neo thuyền.」
「Được mà. Gió trở lên dữ dội hơn hay thế nào cũng được.」
Tidus vòng 2 tay qua eo Yuna, anh đặt tay mình lên bàn tay trái lúc này đang nắm bánh lái của cô, sau đó anh nhẹ nhàng đẩy cần gạt bằng tay phải, dưới chân họ âm thanh bắt đầu vang lớn hơn, có vẻ như chiếc thuyền đang từ từ tăng tốc.
「Anh có thể lái thuyền à?」
「Ôi dào, nhà anh vốn là một chiếc thuyền mà.」
Vừa nói Tidus vừa nhớ lại về quá khứ, về quãng thời gian anh sinh ra và lớn lên trên chiếc thuyền cha mình sở hữu. Dĩ nhiên là anh biết cách để vận hành một thứ như thế. Chính xác hơn mà nói thì anh vừa mới chỉ nhớ ra nó, trước đó anh cảm thấy mình gần như đã quên hết những điều tường tận về tàu bè. Bởi vì trước mũi Tidus lúc này làn tóc của Yuna cùng mùi hương gì đó đang bay bổng, giống như mùi nước hoa hòa lẫn vào với vị mặn của sóng biển, làm lu mờ lý trí của Tidus.
「Chúng ta nằm xuống kia một chút chứ?」
「Mình đâu có thể để chiếc thuyền cứ tiếp tục trôi mà không neo đậu ở một chỗ nào đó an toàn, phía trước là vùng đá ngầm đấy.」
「Cứ kệ nó đi.」
Chương trước Trang chính Chương tiếp