[Final Fantasy X-2.5 ~Eien no Daishō~] Boy’s Side – Chapter 8

0

Boy’s Side – Chapter 8

Chiếc Aurochs Ace từ từ tiến bước trên những con sóng dập dình lúc nhẹ nhàng, lúc lại dữ dội. Tidus không rõ đã mấy tiếng trôi qua từ lúc anh để mặc con tàu không người điều khiển mà tự mình trôi đi. Trên bầu trời đêm lúc này, mặt trăng cũng như những ngôi sao đã hoàn toàn bị che khuất bởi những đám mây dày đặc.

Tidus đang nằm nghiêng mình về phía bên phải, trong bóng tối anh lờ mờ thấy ánh sáng hắt ra từ chiếc áo trùm đầu đang được đặt tùy tiện trên chiếc sofa ở phía đối điện với cái bàn. Từ phía sau lưng, anh có thể cảm nhận thấy hơi thở đều đặn đang say giấc. Vừa nãy khi quay người lại nhìn, anh thấy Yuna đang cuộn tròn thân mình ngủ say giấc với gò má đặt lên đôi tay đan vào nhau giống như đang cầu nguyện, khuôn mặt cô ở sát ngay bên cạnh anh. Trong bóng đêm, vào lúc ấy Tidus dường như đã quên đi tất cả, chỉ cần với sự ấm áp khi có Yuna ở bên dường như có thể xóa tan hết mọi băn khoăn từ những lời cảnh báo mà mọi người đã nói với anh.

Vậy nhưng ngay lúc này anh đang chìm đắm vào những suy tư u ám, giống như thể sự mệt mỏi đang bao trùm toàn thân, khiến cơ bắp phía sau người anh căng cứng lên.

Giống như một tảng đá lạnh lẽo chứa đầy cảm giác tội lỗi đang đè nặng lên lòng anh.

Yuna nhẹ cử động thân mình. Bất giác phản xạ Tidus nhắm nghiền đôi mắt lại, anh cảm thấy cô đang ngắm nhìn mình, chẳng bao lâu sau, Yuna trèo qua người Tidus tiến về phía bức tường mà không để chạm vào người anh. Cô đứng lại ở khoảng trống giữa chiếc bàn và cái giường, Yuna nhặt quần áo trên sàn và bắt đầu khoác lên người. Dù đó là một chuỗi hành động dài liên tục nhưng chỉ cần cảm nhận qua dáng vẻ của Yuna, Tidus cũng hoàn toàn có thể hiểu được cô đang làm gì.

Nhân lúc chiếc thuyền chao đảo mạnh, Tidus mở bừng đôi mắt, ánh nhìn của 2 người gặp nhau.

「Xin lỗi, em làm anh thức giấc à. Em chỉ đang ngắm nhìn anh một chút thôi」

Yuna mỉm cười, cô cúi người và đặt một nụ hôn lên môi anh. Đầu óc Tidus lúc này như đang bay trên mây, chỉ với nụ hôn ấy, tâm trạng của anh đã hoàn toàn thay đổi. Những suy nghĩ tội lỗi, mặc cảm trong bản thân mà vốn từ đầu đã không rõ nguyên cớ hoàn toàn tan biến. Chẳng còn vấn đề gì đáng để bận tâm nữa. Tidus vùng mình đứng dậy và bám theo phía sau bóng dáng chiếc áo choàng màu trắng ấy.

Lúc anh đang bước lên cầu thang, bất ngờ vang lên âm thanh lớn của thứ gì đó va vào nhau từ phòng lái.

Vừa thử tưởng tượng bản chất của tiếng động vừa rồi, nghĩ đến việc Yuna yêu dấu bị thương làm hơi thở Tidus trở nên nặng nhọc.

Hít một hơi thật sâu và tiếp tục đi hết cầu thang, điều đầu tiên Tidus nhìn thấy là dáng người từ phía sau của Yuna. Cô đang nắm lấy bánh lái và đứng vững chãi trên đôi chân mình, Yuna nhìn qua phía cửa sổ và nói.

「Đúng là chẳng nhìn thấy gì hết.」

「Bỏ qua vụ đó đi, vừa rồi em bị va đầu vào đâu à. Âm thanh nghe rõ mồn một luôn.」

Bất giác Yuna bật cười và nhanh chóng giấu đi cái trán đỏ ứng lúc này.

「Đừng có Ahaha, em không cần phải gắng chịu đựng. Hãy tỏ ra đau đớn hay chí ít là rên rỉ một chút cũng được. Em không cần phải cố ôm lấy nỗi đau một mình. Kể cả thể xác, kể cả tâm hồn, nếu lúc nào em cảm thấy cần chia sẻ thì hãy nói với anh.」

「hmmm….!」

「Anh trở về chính là vì lý do đó.」

「hmmm….!」

「Em đang định nói gì à.」

「hmmm….em không thể huýt sáo bằng tay được nữa nè.」

「Gì cơ!??」

「Bởi vì từ giờ chúng ta sẽ luôn ở bên nhau đúng không. Nên chính vì thế cần đến nó khi muốn gọi nhau.」

「Ừ thì đúng vậy.」

Sau khi đảo mắt một vòng, Tidus tiến lại về phía khuôn mặt Yuna, nhưng trong nháy mắt Yuna thu mình lại một chút.

「Xin lỗi, chúng ta cần nói chuyện.」

「À……ừ.」

Như để trốn tránh, che giấu sự xấu hổ, Tidus tiến về phía cửa sổ của buồng lái.

Bên ngoài hoàn toàn tối đen. Ngoại trừ bọt sóng trắng xóa bị những cơn gió cuốn đi thì đó là một không gian với sự cai trị của một màu đen.

「Các trưởng lão ở đảo muốn được nghe kể về cuộc hành trình của chúng ta, họ đã luôn trông chờ được biết sự thật từ em. Anh thấy đấy giờ các điện thờ đã thay đổi thành như vậy. Nào là Maester Mika là một người chết, điều ông ta mong ước không phải là hạnh phúc cho Spira mà là bản thân mình có thể vĩnh viễn cai trị hệ thống tôn giáo, rồi thì phương pháp đánh bại Sin mà điện thờ dạy lại sẽ giúp tạo ra một Sin mới.」

「Uhm.」

「Toàn bộ những chuyện đó, cho đến tận bây giờ, mọi người vẫn không hề nhận được một sự giải thích rõ ràng. Cụ thể thì, chính bản thân em có liên quan như thế nào đến việc đó, những điều mà em đã làm, cách mà em đã đánh bại Sin. Họ muốn được biết về thế giới không còn Sin đã thay đổi như thế nào. Rồi thì làm sao em biết được rằng những người cầm đầu của Yevon đang lừa dối tất cả, từ khi nào mà em nhận ra rằng chính hệ thống điện thờ mới là mầm bệnh đang bao trùm toàn Spira. Với những người dân bình thường thì đó là những chuyện họ gần như không hiểu rõ.」

「Quả nhiên sẽ là một cú shock lớn với những ai luôn tin tưởng vào Yevon.」

「Vâng, chính vì như vậy mà đã từng có những người thù hận và căm ghét em.」

「Hả!」

「Thế nên, sau khi người đứng đầu là Maester Mika chết đi, chính hệ thống điện thờ Yevon lại có rất nhiều những hành động nhằm phơi bày sự thật. Với Baralai là trung tâm, một đạo Yevon mới đã được thành lập và họ đã làm điều này. À đúng rồi, anh không hề biết chuyện này nhỉ. Baralai là…」

「À không, anh đã được nghe kể từ nhóm Rikku rồi. Anh ta là đồng đội của Nooj và Gippal đúng chứ?」

「Vâng, đúng vậy… Hmm」

「Cuối cùng ý em là sao?」

Tidus có chút bực bội nóng ruột.

「Vì cảm thấy bất an, nên em giữ im lặng và không kể bất cứ điều gì khác ngoài việc đánh bại Sin, thế nhưng các lão bà đã vừa khóc vừa hỏi em kể sự thật cho họ. Em cảm thấy mình thật ích kỉ, em không nghĩ mình đã làm một việc tồi tệ, thế nhưng nếu như khiến mọi người hiểu sai và bị thù ghét… em sợ điều đó nên đã không nói gì cả. Em ích kỷ quá đúng không? Nếu như mọi người hiểu sai thì em có thể giải thích một cách kĩ lưỡng mà phải không? Thế nhưng nếu như mọi người không chịu hiểu thì phải làm sao?」

「Vậy thì hãy kể đi, kể cho họ nghe về lão già Mika bịp bợm, kẻ luôn giữ Machina và sử dụng nó cho bản thân, hay hãy kể cho họ về những gì mà thằng khốn Seymour đã làm.」

「Vâng, em đã kể, cũng mất một khoảng thời gian khá dài.」

「Rồi sao?」

「Các lão bà chỉ Ừ Ừ và lắng nghe em nói.」

「Vậy thì mọi chuyện ổn mà đúng không?」

Ngữ điệu của Tidus có phần sắc nhọn, anh hoàn toàn không hiểu diễn biến đã xảy ra của câu chuyện.

「Nó thực sự… không ổn chút nào.」

「Tại sao lại vậy?」

「Họ đã nói… Này Yuna… vậy thì từ giờ trở đi mọi người cần phải tin vào ai để có thể sống tiếp đây.」

「Chuyện quái gì vậy, nếu thế sao họ không tự mình suy nghĩ ấy?」

「Họ đã hỏi em, chẳng lẽ không thể tiếp tục tin tưởng vào những điều Yevon đã răn dạy sao.」

「Đương nhiên rồi vì tất cả chỉ là một sự bịp bợm.」

Yuna cúi gằm xuống dưới và nhẹ nhàng lắc đầu

「Ế?」

「Ngay cả em cũng vậy, em đã từng sống và tin tưởng vào những điều Yevon răn dạy, cho dù có bao nhiêu sự lừa dối to lớn đến thế nào, thì ngoài những điều đó, mọi chuyện vẫn luôn tốt đẹp. Hơn nữa em đã luôn cảm thấy hạnh phúc và cũng chính nhờ vào điều đó mà em đã gặp được anh…」

「Yuna?」

Đó chính là món quà từ Yevon… đó là điều tuyệt đối không thể nói ra. Yuna run lên sợ hãi vì suýt lỡ lời.

「Nếu như các lão bà muốn tin, thì cứ hãy để họ tin cũng được mà? Nếu như họ có thể nghĩ rằng sẽ ổn thôi nếu tự mình suy nghĩ, nếu được như vậy thì thật tốt phải không?」

Khi những ngôn từ của Yuna kết thúc, Tidus bị bao trùm trong cảm giác không thoải mái.

「Có lẽ là vậy…」

「Vâng, vậy thì sáng sớm mai em phải quay trở lại đảo.」

「Hả!!!!!!!!!?」

「Em đã hứa rồi, sáng mai em sẽ cùng mọi người suy nghĩ cách cầu nguyện mới.」

「Tại sao nhất thiết phải có em mới được?」

「Em là kẻ đã cướp đi nơi mà mọi người luôn đặt niềm tin vào.」

「Nhưng em đã làm quá nhiều việc cho mọi người rồi mà?」

「Chính vì thế nên em đâu thể nói rằng sẽ không tiếp tục làm gì nữa.」

「Yuna nghe này…」

Trên tai Yuna lúc này là chiếc khuyên màu xanh dương, chắc chắn lúc nãy ở phòng bên dưới chưa hề có. Cô ấy đã tháo ra và đeo lại nó từ lúc nào? Đây là vật mà Yuna luôn đeo bên mình từ lúc 2 người lần đầu gặp gỡ. Dù vậy màu xanh của nó không hề bị phai đi một chút nào.

「Sao vậy?」

Tidus nghĩ rằng chỉ có duy nhất mình là người đã thay đổi.

「Không, không có gì cả. Nếu mọi chuyện là như vậy thì chúng ta nhanh chóng quay lại đảo thôi. Nhưng trước hết phải tìm được cách để quay về đã.」

「Em xin lỗi!」

Yuna xin lỗi, nhưng Tidus lại cảm thấy bản thân mình thật thảm hại, vốn từ đầu anh đã không cảm thấy dễ chịu, nó hoàn toàn không liên quan gì đến những chuyện mà Yuna vừa kể cho anh nghe, đơn giản thì nguyên nhân chỉ là việc cô đã tránh nụ hôn từ anh.

「Anh xin lỗi!」

Tidus không tiếp tục đứng yên tại chỗ nữa mà hướng về phía Yuna.

「Em vừa mới nhận ra điều này, 2 chúng ta vẫn có quá nhiều điều còn chưa biết về nhau.」

Yuna nói với ngữ điệu rõ ràng.

「Chúng ta chỉ bên nhau vài tuần ngắn ngủi và cùng hành hương khắp các điện thờ trên toàn Spira, cùng leo lên ngọn Gagazet rồi cuối cùng là chiến đấu với Sin cùng Yevon. 2 năm tiếp theo đó, chúng ta không hề gặp gỡ, không một lá thư tay, trong suốt khoảng thời gian ấy cảm xúc của em ngày một lớn dần… cho đến hôm qua khi chúng ta gặp lại… chính vì thế, hãy tìm hiểu thêm về nhau từ giờ trở đi. Anh là người như thế nào, em là một cô gái như thế nào. Chúng ta sẽ cùng nỗ lực để thấu hiểu lẫn nhau anh nhé. Anh có đang nghe không vậy?」

「Ừ.」

「Em đã luôn yêu anh từ lần đầu chúng ta gặp gỡ khi mới 17 tuổi. Những cảm xúc ấy vẫn luôn vẹn nguyên cho đến khi gặp lại…」

Yuna tỏ vẻ xấu hổ, cô nhẹ chuyển mình. Chẳng mấy chốc, giống như bản thân đã có thể tự lý giải, Yuna khẽ gật đầu.

「Hai chúng ta từ giờ trở đi hãy cùng cố gắng như những người bình thường, để chúng ta có thể được ở bên cạnh nhau. A, anh đừng hiểu nhầm nhé, em đang rất cố gắng để nói ra đấy. Em yêu anh. Em không muốn phải rời xa anh thêm một lần nào nữa.」

「Uhm.」

「Chỉ Uhm thôi á?」

「Anh cũng yêu em!」

「Thật tốt quá」

Yuna có vẻ như vẫn tiếp tục muốn nói điều gì đó nữa, thế nhưng cô quay người và đi về phía bàn điều khiển của buồng lái và bắt đầu thao tác. Những tiếng lạch cạch gõ nút bấm cùng tiếng động cơ hòa quyện cộng hưởng với nhau.

「Chúng ta gặp vấn đề rồi. Radar không thể sử dụng được nữa, em không thể xác định được vị trí hiện tại của con thuyền.」

Ngay chớp mắt sau đó họ nhận ra thêm một điều rằng đường dây vô tuyến cũng đã hoàn toàn bị vô hiệu.

Chương trước Trang chính  Chương tiếp

You might also like
Leave A Reply

Your email address will not be published.