Final Fantasy XIII: Reminiscence -tracer of memories- Episodes 1

0

Công việc của tôi là một phóng viên, với công việc này tôi có cơ hội được nghe những câu chuyện từ rất nhiều người khác nhau. Đối tượng phỏng vấn của tôi có thể là bất cứ ai, không kể già trẻ – nam nữ, từ những người cầm quyền trong nước cho đến cả những đứa trẻ thơ. Tôi cảm thấy rất việc được nghe những câu chuyện từ rất nhiều người khác nhau thật thú vị. Tôi làm công việc này một nửa vì sở thích của chính bản thân, ơn trời vì là một nữ phóng viên nên nếu phải nói về độ nổi tiếng, thì tôi cũng có đôi chút.

Nửa còn lại chính là có “một bí ẩn” mà tôi đang cố gắng theo đuổi. Đó là một thứ mà bạn không thể giải thích theo cách thông thường. Ban đầu tôi chỉ nghĩ là do mình tưởng tượng ra thôi, nhưng khi tôi thực sự chú tâm đến và thử tìm hiểu về nó thì những điều không thể nào lý giải dần dần xuất hiện. Tôi đang dồn hết tâm trí của mình vào “bí ẩn” này, cho dù thế nào đi chăng nữa tôi cũng muốn chính tay mình có thể làm sáng tỏ nó, và để làm được thì việc lắng nghe câu chuyện từ nhiều người khác nhau là rất cần thiết.

Chính vì vậy với tất cả những người tôi đã gặp và phỏng vấn, luôn luôn có một câu hỏi chung được sử dụng, đó thực sự là một câu hỏi khá kỳ quặc. Hầu hết mọi người đều thấy vô cùng ngạc nhiên khi được hỏi, và đúng là dù không nhận được câu trả lời nhưng chân thực mà nói những người đã nói chuyện cùng tôi đều không có gì kỳ lạ. Chính vì thế, càng lúc tôi càng thấy điều mình đang tìm kiếm lại tiếp tục trở lên bí ẩn hơn nữa.

Tối nay tôi sẽ lại thực hiện một cuộc phỏng vấn, lần này là với một chuyên gia về lĩnh vực tình hình xã hội và kinh tế chính trị. Sau khi anh ấy kết thúc công việc của mình, cuộc trò chuyện sẽ được bắt đầu và chắc chắn tôi sẽ lại thử hỏi “câu hỏi mọi khi” ấy.

Liệu anh ấy có trả lời câu hỏi này không?  Không, chắc chắn anh ấy sẽ trả lời mình

Không hiểu sao lần này tôi lại tự thầm tin tưởng.

Anh ấy là một nhà nghiên cứu trong lĩnh vực này. Mặc dù tiếng tăm của anh không được biết đến trên thế giới, nhưng anh ấy là người đã gặt hái rất nhiều thành tựu trong lĩnh vực về nhân loại và xã hội. Đó là một nhà nghiên cứu trẻ đang tỏa sáng rực rỡ trong giới học thuật, tên của anh ấy là Hope Estheim.

1. Hope Estheim

– Anh đã vất vả rồi, rất cảm ơn vì anh đã dành thời gian quý báu của mình cho cuộc trò chuyện hôm nay.

Sau lời cảm ơn khi hoàn thành buổi phỏng vấn, tôi thở một cách nhẹ nhõm, vì đã thu được những thông tin phong phú này dù có chút mệt mỏi, tôi vẫn thấy vô cùng thỏa mãn và thoải mái.

– Không chính tôi mới là người phải nói lời cảm ơn.

Hope vẫn giữ một vẻ thân thiện trên khuôn mặt trang nhã của mình. Từ lúc bắt đầu cho đến cuối anh ấy luôn giữ một vẻ khá thư thái, ngay từ lúc đầu gặp mặt anh ấy đã tỏ ra rất thân thiện, và kể cả với những câu hỏi phiền toái đi chăng nữa, Hope vẫn thẳng thắn đưa ra những câu trả lời.

Tuy nhiên, anh ấy không chỉ đơn thuần là một người giao tiếp tốt. Mặc dù cách sử dụng ngôn từ luôn luôn nhẹ nhàng nhưng anh có một sự thấu hiểu sắc sảo về hiện thực xã hội. Không kể đến việc tuổi đời còn rất trẻ, tôi có một cảm nhận nhẹ nhàng, một ý tưởng ngọt ngào về anh ấy như là một người đã sống sót, đã trải qua rất nhiều năm tháng tại một thế giới không còn tồn tại.

Việc gặp gỡ một người thú vị như thế này khiến tim tôi cảm thấy rạo rực, tôi chỉ muốn ngay lập tức đưa ra “câu hỏi như mọi khi”. Nếu là Hope, liệu anh ấy sẽ trả lời như thế nào?

– Xin lỗi mặc dù đã kết thúc, nhưng nếu không phiền có một câu mà tôi rất muốn hỏi. Đây không phải là phỏng vấn mà chỉ là câu hỏi của riêng bản thân tôi.

– Vâng xin mời, chuyện gì vậy?

– Anh có nhớ gì về “một thế giới khác” không

Đây chính là “câu hỏi như mọi khi” của tôi.

Hope có vẻ gì đó như đang nhìn một thứ xa xăm, đôi mắt anh hơi nheo lại. Đó có thể nói là sự phản ứng rất lịch sự, đột nhiên đưa ra một câu hỏi như thế, bình thường mọi người sẽ biển hiện những nét mặt lúng túng hoặc ngạc nhiên, với “câu hỏi ngu ngốc” này thậm chí còn có người cảm thấy bực mình.

Hope trầm mặc 1 lúc, có lẽ anh dự định sẽ đưa ra nhận xét sau khi được nghe giải thích một cách tường tận, vì thế tôi tiếp tục.

– Đó là một nơi khác với thế giới hiện tại, hay có thể nói là kí ức về một cuộc sống khác. Mặc dù không hề nhớ về trải nghiệm đó, nhưng nó giống như những giấc mơ lặp đi lặp lại về một sự tái sinh. Kể cả có không có nhận thức về nó đi nữa thì hình ảnh về những ngôn từ mà không thể quên, khuôn mặt hết đỗi thân thương của những người mà ta không hề quen biết bỗng đột nhiên xuất hiện tâm trí…. Nếu phải nói thì đó như là kí ức về cuộc sống ở tiền kiếp.

– Tôi biết đó là một câu chuyện hoang đường….Nhưng liệu anh có thể thẳng thắn trả lời đã từng thấy những kí ức kỳ bí hay không?

– Vâng, chính xác thì đó là những quang cảnh tôi đã gặp không biết bao lần trong giấc mơ, những ký ức mà không cách nào giải thích được mà dường như là những điều không phải thuộc về thế giới này.

Đó chính là “bí ẩn” mà tôi hằng tìm kiếm bấy lâu

– Ban đầu tôi chỉ nghĩ là do bản thân mình tưởng tượng, nhưng không hiểu sao bỗng dưng tôi lại cảm thấy tò mò về nó, dù cho đã hỏi vô vàn người khác nhau nhưng có vẻ như ngoài tôi ra không ai có “ký ức về thế giới khác”. Chính vì vậy tôi bắt đầu công việc phỏng vấn, và con số những người mà tôi hỏi cũng đã tương đối nhiều.

– Đó chẳng phải là sự nhiệt tình sao. Đúng là giống như gây chút phiền hà, nhưng với những nhân chứng về ký ức đó có lẽ đều cảm thấy như nó chỉ là ảo giác hay là ý muốn vô thức của bản thân.

– Hầu hết là thế nhỉ, tuy nhiên khi thực hiện thu thập câu trả lời từ mọi người, tôi càng không thể làm ngơ với sự xuất hiện của nó.

Tôi lấy sổ tay của mình ra, đây là những gì tôi thu thập được cho đến bây giờ, câu trả lời của hàng trăm người.

– Từ kí ức của mọi người, tôi rút ra được một vài điểm chung. Dù được sinh ra cũng như được nuôi dạy bởi những người khác nhau, nhưng có những trường hợp các hình ảnh trong trí nhớ là hoàn toàn y hệt. Kể cả với nhiều người không quen biết nhau nhưng lại đồng thời có chung những trải nghiệm. Đặc biệt nhất là việc họ biết đến những ngôn từ mà không ai hiểu ý nghĩa, ví dụ như là……..

Tôi mở cuốn sổ tay và bắt đầu đọc

“Cocoon”, “Fal’cie”, “Grand Pulse”, ” Bhunivelze”.

Ánh sáng mạnh mẽ dao động trong đôi mắt của Hope.

– Mặc dù không có bằng chứng rằng đây là những câu chuyện được sắp đặt sẵn hay không, nhưng việc nhiều người cùng đưa ra những ngôn từ giống nhau, cùng kể về một kí ức chung [Con người rời khỏi mặt đất và sinh sống trên bầu trời], [Cocoon là một hành tinh trôi nổi trên trời], [Tôi sinh sống an toàn tại Cocoon và lo sợ những kẻ đến từ bên ngoài], [Cocoon là thiên đường, dưới mặt đất kia là địa ngục]………đó chính là một vài những câu trả lời tương tự mà tôi nhận được. Phải chăng trong thâm tâm họ đang cùng sẻ chia chung những kí ức hay có thể nói là trong quá khứ họ đã cùng sống tại một nơi nào đó tên là “Cocoon” nên sở hữu những kí ức đó.

– Chính vì thế nên chị đến để kiểm chứng xem liệu tôi có ký ức về “một thế giới khác” hay “Cocoon” đúng không.

– Không chỉ hoàn toàn là việc đó, tại tên của anh xuất hiện trong câu trả lời của rất nhiều người.

– Tên tôi ư?

– [Leader Hope đã cứu mọi người], [Hope chính là người đã hỗ trợ Cocoon] là những gì họ nói. Trong ký ức của rất nhiều người “Hope” được biết đến là tên của một người đã dẫn dắt họ.

Chính vì thế tôi cảm thấy rất háo hức cho cuộc gặp mặt  gặp với anh ngày hôm nay, và sau khi được nghe câu chuyện từ anh tôi cảm giác rằng mình sẽ tìm thấy manh mối để giải đáp bí ẩn bấy lâu.

Hope nhắm nghiền đôi mắt và thở một hơi dài. Có thể anh ấy đang giải tỏa căng thẳng hay là đang quyết định để chuẩn bị cho điều gì đó. Sau một lúc cuối cùng Hope cũng lên tiếng.

– Làm ơn hãy kể cho tôi nghe về ký ức của bản thân chị

Tôi bắt đầu câu chuyện của mình, về những thứ xuất hiện trong tâm trí cũng như những hình ảnh đã lặp đi lặp lại không biết bao lần trong giấc mơ.

– Đó là ký ức về sự kiện trục xuất những người khỏi thành phố họ sinh sống, và bị ép lên một con tàu. Họ đã bỏ trốn đến một cái hồ bị đóng băng…nhưng lại không hề cảm thấy lạnh chút nào. Nước trong hồ không phải băng mà là bị tinh thể hóa. Tất cả là do lỗi của Fal’cie, đó là những gì mà tôi nhớ được. Cứ mỗi lần nhìn thấy giấc mơ đó, tôi thấy mình đang năm chặt mirco và hướng camera theo một cái gì đó. Điều ngạc nhiên ở đây là, ngoài tôi ra còn có một người cũng nhớ về tình cảnh lúc ấy. Người này lại có một kí ức về việc nhìn thấy tôi đang nói trên màn hình tại một nơi nào đó. Những ký ức này phải chăng với chúng tôi có một ý nghĩa gì đó, Tôi thực sự rất muốn biết về điều đó.

– Tôi hiểu rồi.

Không hiểu từ lúc nào Hope đã mở đôi mắt và chăm chú nhìn vào tôi.

– Hãy cùng nói về kí ức của tôi nào. Vào thời điểm đó, con người sinh sống trên một hành tinh mang tên Cocoon. Cocoon cũng chính là quê hương của tôi, một người đã sinh ra và lớn lên tại đây. Vào lúc đó tôi mới chỉ 14 tuổi.

2. Bắt Đầu Cuộc Hành Trình

— Vận mệnh được bắt đầu với ‘Cuộc thanh trừng’

Đây không phải là lần đầu tiên tôi nghe thấy cụm từ này. Đã không biết có bao nhiêu người tôi thực hiện phỏng vấn tỏ ra giận dữ hoặc là sợ hãi khi nhắc đến cụm từ trên.

Hope tiếp tục tường thuật lại một cách chi tiết. Vào thời điểm đó, con người sinh sống trên một hành tinh nhân tạo trên trời mang tên là Cocoon, mọi người tận hưởng một cuộc sống vui vẻ và an toàn tại nơi đây. Thế nhưng có một ngày, chính phủ thống trị lâm thời đã gom tất cả những người dân tại một thành phố và trục xuất họ, có rất nhiều người đã bị đuổi giết. Đó chính là sự kiện mang tên ‘Cuộc thanh trừng’.

Hope lúc đó mới chỉ là một cậu bé 14 tuổi với số mệnh đen đủi đã bị cuốn vào công cuộc này. Số mệnh nghiệt ngã như trêu ngươi anh, sau cái chết của người mẹ, anh bỗng nhiên trở thành l’Cie, thứ bị mọi người nguyền rủa, bị vây bắt bởi quân đội chính phủ, anh đã nung nấu ý định trả thù.

– Bây giờ nếu phải nhớ lại, vào thời điểm đó chính sự giận dữ đã giúp tôi đứng vững. Chứng kiến cái chết của mẹ cũng như trở thành một l’Cie khiến tôi chìm đắm trong tuyệt vọng. Tôi tự tìm cho mình một thứ gì đó để đổ lỗi, chính vì thế tôi quy hết trách nhiệm về cái chết của mẹ cho Snow và căm ghét anh ta. Nếu khi đó Light không kéo tôi trở lại, thực sự tôi không biết chuyện gì sẽ xảy ra. – Hope nói.

Hope giới thiệu cho tôi về những người đồng đội của mình, những người anh đã gặp gỡ trên cuộc hành trình trốn chạy khỏi chính phủ. Lightning, Snow, Sazh, Vanille, Fang, Serah… Có những cái tên tôi đã được nghe trong những bài điều tra cho đến giờ, cũng có những cái tên lần đầu tôi được biết tới.

– Lightning là một người như thế nào vậy? – Tôi hỏi với sự tò mò.

– Chị ấy rất cứng rắn, nhưng cũng rất hiền dịu. Mặc dù rất dịu dàng nhưng chị ấy không bao giờ tỏ ra quá nuông chiều mà luôn nghiêm khắc và bảo vệ tôi.

– Nếu thế thì cách mà cô ấy dẫn lối và bảo vệ anh giống như là một người bảo hộ phải không?

– Lúc đầu tôi chỉ toàn dựa dẫm vào Light, quả thực tôi đã nghĩ đó là một người phụ nữ vô cùng mạnh mẽ. Nhưng thực sự thì chị ấy cũng đang lạc lối và ở trong lòng chứa đầy những sự đau buồn. Chính trong lúc đấy, bản thân tôi nhận ra điều đó, và tôi đã nghĩ, tôi không muốn tiếp tục chỉ để cho chị ấy bảo vệ mình, tôi muốn rằng chính mình cũng phải là người bảo vệ cho Light.

– Đó quả thực là những người đồng đội mà ta có được khi cùng nhau đương đầu với hoạn nạn nhỉ.

– Đúng thế, mọi người đã đều trở thành những điểm tựa vững chắc cho nhau, và chúng tôi đã cùng vượt qua muôn vàn khó khăn.

– Vậy còn cuộc chiến giữa con người với những vị thần thống trị, như Fal’cie Bathandelus hoặc là Orphan?

– Ngạc nhiên thật đấy, hẳn chị đã điều tra rất kĩ lưỡng rồi nhỉ. Mặc dù đa phần mọi người khi đó đều không biết đến cuộc chiến của chúng tôi.

– Nhưng sau đó mọi chuyện đã được công bố một cách rộng rãi, và chính các anh đã đánh đổ Fal’cie và giải cứu thế giới.

– Giải cứu thế giới ư? – Hope tự lẩm nhẩm một mình.

– Đúng là khi đó chúng tôi đã đánh bại Fal’cie, nhưng bây giờ nghĩ lại, tôi thấy đó chỉ đơn giản là một sự bắt đầu.

– Vậy là sau cuộc chiến với Fal’cie, cuộc phiêu lưu của mọi người vẫn tiếp tục sao?

– Và chúng tôi lại tiếp tục bắt đầu một hành trình khác, tại một thời đại mới, với một cuộc chiến hoàn toàn mới.

– Đó liệu có phải là cuộc chiến xoay quanh ‘Vị cứu tinh’ không?

– Những từ này, từ đâu mà chị biết được?

– Đó là câu chuyện về một thế giới khác nữa mà tôi được biết qua những bài phỏng vấn của mình. Có rất nhiều người nhớ về những từ ngữ ấy, có thể đây là từ ngữ được biết đến rộng rãi tại thế giới ấy. Và chính điều đó đã khiến tôi chú tâm đến cụm từ này. Mọi chuyện là như thế, vậy liệu sự phỏng đoán của tôi có chính xác không?

– Cũng không thể nói điều đó là hoàn toàn chính xác, cuộc chiến xoay quanh ‘Vị cứu tinh’ thuộc về một thời đại rất rất lâu về sau.

Trước đó còn có một cuộc chiến kéo dài qua biết bao năm tháng. Một cuộc chiến đã gây ra tổn thất vô cùng to lớn, khiến thế giới có nguy cơ hoàn toàn bị phá hủy. Nghe có vẻ khó tin nhưng đó là một cuộc chiến ‘Du hành thời gian’.

3. Du hành thời gian

Tôi có biết đến những câu chuyện về thời đại được gọi với cái tên AF (After the Fall). Năm AF 0 chính là thời điểm kết thúc sự thống trị của các Fal’cie, hành tinh Cocoon nơi con người sinh sống an toàn đã suy tàn. Mọi người phải rời khỏi Cocoon và di cư đến một vùng đất hoang dã được biết đến với tên gọi Grand Pulse. Con người vừa phải chiến đấu chống lại những hiểm họa từ thiên nhiên, vừa phải khai phá nơi này để có thể sinh sống. Phải mất đến vài trăm năm mới có thể tái thiết lại nền văn minh như cũ.

Chuỗi sự kiện lịch sử mà Hope đang kể cũng chính là những đầu mục thông tin mà tôi đã thu thập được cho tới bây giờ. Ví dụ như sự kiện 1 tổ chức với tên gọi Academy đã chỉ đạo mọi người trong công cuộc phục hưng nền văn minh, hay tới việc xây dựng lên một thành phố khổng lồ… đó là vô vàn những lời kể mà tôi có được. Nhờ vào câu chuyện của Hope, cuối cùng tôi cũng có thể liên kết chúng liền mạch theo trình tự thời gian cũng như tính liên hệ.

– Đây quả là những tư liệu lịch sử quý giá về nhân loại ít được biết tới nhỉ.

– Với những người đã sinh sống yên bình trên Cocoon mà nói, thì đó quả là một thời đại với những thách thức khắc nghiệt.

– Nhưng với sự biến mất của Lightning, mất đi chỗ dựa của bản thân có khiến anh cảm thấy mất phương hướng?

– Lúc đó ký ức của chúng tôi đã bị bẻ cong, mọi người đều tin rằng Light đã ra đi, chị ấy trở thành Crystal để bảo vệ Cocoon. Nhưng chỉ có duy nhất Serah là người vẫn nhớ về sự thật, ngay khi nghe rằng Light vẫn còn sống, tôi lập tức tin vào điều đó. Serah đã nói rằng nhất định 1 ngày nào đó có thể gặp lại Light, vì vậy cho đến thời điểm ấy hãy cố gắng hết sức làm những gì mà tôi có thể, chính lúc này những phân vân trong tôi hoàn toàn biến mất.

– Vậy có thể nói rằng chính là nhờ vào mối liên kết với những người đồng đội đã cùng anh vượt qua cuộc hành trình chông gai trước kia đúng không?

– Cũng không hoàn toàn chính xác, ví dụ như Noel, cậu ấy sinh ra và lớn lên tại một thế giới cũng như thời đại hoàn toàn khác biệt. Chúng tôi không hề có chung quá khứ, nhưng ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, cậu ấy và tôi đã đồng cảm với nhau, tôi nghĩ cả 2 đều cùng hướng tới một mục tiêu chung, mục tiêu mà chúng tôi sẽ làm mọi thứ cần thiết để tạo ra một tương lai nơi con người có thể an tâm sinh sống.

– Vậy là trong khi Serah và Noel đã bị cuốn vào cuộc chiến với Caius Ballad cùng nữ tiên tri mang vòng luân hồi vĩnh cửu Yeul thì anh cũng đang dẫn dắt Academy để sẵn sàng đương đầu với kết cục thảm khốc có thể xảy ra. Và cuối cùng thì sau vài trăm năm, dự án xây dựng một Cocoon nhân tạo để giải cứu nhân loại khỏi đại thảm họa do sự sụp đổ của Cocoon cũ mang lại do chính anh chỉ đạo đã thành công một cách rực rỡ.

– Kế hoạch đó đã có sự tham gia của rất nhiều đội ngũ, với đủ mọi lứa tuổi, chính họ đã tạo một động lực vững chắc để tôi đạt được thành quả này. Lúc ấy mọi thứ trong mắt tôi chỉ có duy nhất kế hoạch đó thôi đấy. Cuối cùng thì mọi chuyện cũng kết thúc, 2 người nhóm Serah đã hạ gục Caius, Cocoon nhân tạo cũng được phóng thành công lên bầu trời nhưng, đó cũng chính là sự khởi bắt đầu của thời đại diệt vong.

– Có phải là do Chaos gây ra không? Theo những điều tra của tôi thì có vô vàn những câu chuyện như [Chaos bao trùm khắp cả thế giới], [Không thể ngăn cản sự lan rộng của Chaos]. Vậy Chaos giống như 1 kẻ thù đã đe dọa đến thế giới à?

– Đúng vậy, chúng tôi đã phải đối mặt với hiểm họa từ Chaos, kết quả của cuộc chiến trên chính là sự khởi đầu cho câu chuyện dẫn tới sự diệt vong của thế giới khi ấy. Và câu chuyện cuối cùng của thế giới đó chính là………..câu chuyện về “vị cứu tinh” Lightning.

Tôi nhất thời không thể nói được bất cứ lời nào, đây chính là câu chuyện về “vị cứu tinh” mà tôi vẫn hằng mong mước giải đáp từ rất lâu rồi. Tôi cố gắng kiềm chế sự kích động của bản thân và nói.

– Vậy thì nhất định anh phải kể cho tôi thật chi tiết…

Tuy nhiên Hope chỉ lắc đầu và cười.

– Những gì tôi có thể kể đến đây là kết thúc rồi. Câu chuyện về “vị cứu tinh” thì chị phải hỏi trực tiếp chính Light rồi.

– Nhưng mà….

Đã đến tới được tận đây rồi, khi tôi chớm suy nghĩ rằng đã nắm chắc trong tay chân tướng của bí ẩn mà mình vẫn theo đuổi bấy lâu thì bỗng dưng lại có cảm giác như bị bỏ rơi.

– Nếu thế, tối thiểu hãy chỉ cần cho tôi biết nơi Lightning sinh sống.

Mặc dù đã định rằng sẽ phải từ bỏ, nhưng 1 lần nữa Hope lại lắc đầu.

– Sao chị không thử tự mình tìm kiếm xem, chẳng phải chị có một nghị lực mãnh liệt, nhờ vậy mà thông qua những điều tra của mình chị đang ở đây hôm nay sao. Tôi nghĩ nếu là chị, nhất định sẽ gặp được Light đấy.

Có vẻ giống như là anh ấy đang thử thách tôi.

– Tôi hiểu rồi, vậy tôi sẽ thử tìm kiếm xem sao, nhưng vì anh đã nói rằng tôi nên làm điều đó, nên đương nhiên là Lightning cũng có mặt ở thế giới này phải không nhỉ?

– Tất cả những đồng đội đã cùng tôi chiến đấu đều đang tồn tại. Nếu chị tìm kiếm Light, tôi nghĩ rằng tự nhiên chị có thể gặp được tất cả. Hãy thử lắng nghe câu chuyện từ mọi người, và khi chị đã biết rõ về [thế giới kia] hãy quay lại đây, khi ấy tôi sẽ kể cho chị nghe tất cả những gì mình biết.

Anh ấy nói một cách nhẹ nhàng với khuôn mặt tươi cười, chính vì sự lãnh đạm đó, tôi có cảm giác như Hope đang che giấu 1 điều gì đó, tôi hỏi mà không hề suy nghĩ thêm.

– Tôi chắc rằng không phải do mình cả nghĩ, nhưng việc Lightning đang ở đây, chính bản thân anh cũng không biết phải không? Cho dù vẫn luôn tin rằng 2 người sẽ gặp lại một lúc nào đó, nhưng phải chẳng tới tận bây giờ anh vẫn chưa thể gặp lại cô ấy?

Nụ cười bỗng vụt tắt trên gương mặt Hope, với bộ dạng có chút đượm buồn, 1 vẻ u sầu như vừa mất mát một thứ gì đó.

Khi chia tay, tôi nhận được một đầu mối duy nhất từ anh, đó là nơi ở của một người đồng đội cũ.

Tôi sắp xếp cho mình 1 kỳ nghỉ và dự định lên đường ngay lập tức.

Bản thân dự tính rằng đây sẽ chỉ là một chuyến du lịch ngắn, nhưng nó sẽ trở thành khởi đầu cho một cuộc hành trình rất dài, chính bản thân tôi cũng không hề biết trước điều này.

Trang chính  Chương tiếp

 

You might also like
Leave A Reply

Your email address will not be published.