Final Fantasy XIII: Reminiscence -tracer of memories- Episodes 2

0

Sau tiếng nổ lớn chói tai từ phía đằng sau, chỉ trong nháy mắt nó đã bay vượt qua đầu tôi, kéo theo một dải mây trắng và biến mất ở phía xa chân trời.

Đây là một bãi bay ở cạnh thành phố. Nó không phải là một sân bay tập trung những chiếc máy bay chở hành khách, mà gồm những chiếc máy bay dùng để cho thuê của các công ty hay cá nhân, nhằm mục đích cứu hộ khẩn cấp.

Cánh cửa của căn nhà kho chứa máy bay đang để mở, phía bên trong trông như khán phòng của một buổi hòa nhạc, ở chính giữa có đặt những mẫu máy bay mới, trên thân và cánh của những chiếc máy bay này là vô số đường kẻ gấp khúc, đây chính là những mẫu chưa được công bố và vẫn đang trong quá trình thử nghiệm.

Tôi liền chú ý đến một người đàn ông đang dùng dụng cụ kiểm tra khắp toàn bộ chiếc máy bay để sẵn sàng cho lần bay thử tiếp theo.

Có vẻ như tiếng giày cao gót của tôi đã khiến ông ấy chú ý, vẫn tiếp tục làm việc mà không hề quay lại, ông nói.

– Không phận sự miễn vào, thưa cô nương.

– Không sao đâu, tôi có giấy cho phép phỏng vấn.

– Thế quái nào mà cô lại có được giấy phép vậy, cái máy bay này là thông tin tuyệt mật của xưởng chúng tôi đấy.

Ông thở mạnh một cách khó chịu, sau đó bắt đầu lầm bầm 1 mình.

– Đành vậy, tôi thừa biết cô là gián điệp đến ăn trộm thông tin về mẫu mới này rồi, cũng chịu, tôi chỉ là phi công làm thuê ở đây thôi mà, công việc của tôi là bay trên bầu trời, dù sao thì có bị lấy trộm thì cũng chả có quyền hạn làm gì. Sao cô không im miệng và coi như không thấy gì nhỉ quý cô gián điệp. Nếu như mớ thông tin này mà bán ra tiền thì chí ít nhớ mời tôi một ly hén.

Vừa liến thoắng với giọng điệu đầy châm biếm, tay ông ấy vẫn tiếp tục làm việc mà không dừng lại dù chỉ 1 khắc. Lần lượt sử dụng những công cụ khác nhau và tiếp tục công việc điều chỉnh của mình. Sự lành nghề và năng lực của ông đã khiến cho những thao tác công việc giống như một trò ảo thật, tất cả đều giống như những gì tôi đã tìm hiểu trong lý lịch con người này. Vẫn giả vờ như không biết gì, tôi hỏi.

– Thiết kế của chiếc máy bay này kỳ lạ thật đấy, liệu nó có thể bay được không vậy?

– Đương nhiên là bay ngon á, trông có vẻ hơi kỳ dị một chút nhưng nó sẽ trở nên ngoan ngoãn dựa vào những điều chỉnh của tôi, nó sẽ bay và bay một cách rất vui vẻ luôn. Kể ra ngày xưa tôi còn từng bay trên một thứ còn thú vị hơn thế này nhiều á.

– Tôi có thể hiểu cảm xúc của ông, những chiếc máy bay thông thường này thì không thể làm ông thỏa mãn được nhỉ, ông thật sự muốn được bay nhưng không phải là trên máy bay mà phải là airship đúng chứ?

Sazh giật bắn mình như dây đàn, ông quay ngoắt về phía sau đến mức như mái tóc Afro y hệt tổ chim bị chao đảo trước gió.

– Rất hân hạnh được gặp mặt, ông Sazh Katzroy.

Ông tròn xoe mắt kinh ngạc, đến mức căng phồng cả lỗ mũi.

1. Sazh Katzroy

Tôi giải thích một cách chi tiết về những cuộc phỏng vấn, từ chuyện đã lắng nghe câu chuyện từ vô vàn người cho tới thời điểm hiện tại để thu thập lời khai, những ký ức kì lạ về một nơi nào đó khác xa so với hiện thực, cho tới giả thuyết về cuộc sống của nhân loại tại một “thế giới khác”. Cuối cùng là cuộc gặp mặt với Hope Estheim và xác nhận tính chân thực của giả thuyết.

– Tôi thật sự mong muốn được hỏi chuyện ông, vì vậy rất mong nhận được sự giúp đỡ.

Sazh nhe hàm răng trắng bóng của mình và cười.

– Với Sazh thì ngon ơ, hơn nữa Hope đã giới thiệu thì không từ chối được rồi. Nên bắt đầu câu chuyện từ đâu cà?

Đúng lúc này thì một giọng nói vui vẻ vang lên từ phía trong nhà kho.

– Bố ơi.

Tôi liền thấy một chú bé nhỏ nhắn đang chạy nhanh tới, với một nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt, Sazh vẫy mạnh cánh tay to lớn của mình. Cậu bé liền phi thẳng cả người vào lòng bố, Sazh giả vờ loạng choạng.

– Ôi ôi, thật đúng là một đòn tấn công mãnh liệt, nhìn xem bố không chịu nổi luôn nà.

Sazh vừa cười vừa ôm lấy cậu bé.

– Sao nà, hôm nay tới một mình hử?

– Không, con đi cùng với chị.

[Ế vậy hả] Sazh nói nhỏ với cậu bé, rồi quay sang phía tôi

– Đây là con trai tôi, Dajh. Nhìn giống bố y như đúc luôn hén?

Vừa xoa lên mái tóc y hệt mình trên đầu con trai, với một ánh nhìn xa xăm, Sazh nói.

– Nếu nghĩ lại thì…. toàn bộ những gì mà tôi đã từng trải nghiệm tất cả đều là vì Dajh.

Chính vì là con người nên có thể chiến đấu

Sazh mời tôi vào bên trong máy bay, mặc dù ngổn ngang đống thiết bị đang thử nghiệm, nhưng vẫn có chỗ để chúng tôi có thể ngồi nói chuyện.

Dajh đang ngồi trên ghế lái và say sưa với trò giả làm phi công của mình, cậu bé nắm chặt tay lái và tưởng tượng như đang liên lạc bằng tín hiệu trên màn hình giám sát.

Ngắm nhìn cậu con trai đang thích thú với giấc mơ tung bay trên bầu trời, Sazh bắt đầu cuộc trò chuyện.

– Dajh cũng từng là một l’Cie á, vì thế tôi không còn cách nào khác là phải chiến đấu, cô biết l’cie là gì chứ?

– Đó là những người sở hữu nguồn sức mạnh không phải của con người, bị người đời sợ hãi, 1 thực thể tồn tại bị người khác nguyền rủa.

– Uhm là nó đó, nhưng l’Cie cũng có 2 loại khác nhau, đơn giản nhất để phân biệt là loại l’Cie phá hủy xã hội loài người – Cocoon, và ngược lại là những l’Cie bảo vệ Cocoon. Mặc dù thì cả 2 cũng chẳng phải điều tốt đẹp gì. Đã trở thành l’Cie thì cuối cùng cũng chẳng thể quay trở lại cuộc sống như một người bình thường hén. Kể cả những l’Cie bảo vệ Cocoon cũng không được đối xử như là con người luôn á. Lúc Dajh trở thành l’Cie nó mới chỉ có 6 tuổi, vậy mà thằng bé cũng chẳng hề khóc lóc gì hết trơn nghen.

– Chính phủ Cocoon đã trục xuất và có ý định giết hại những người dân vô tội đúng không, tôi đã được nghe về bối cảnh cuộc khủng hoảng mang tên l’Cie.

– À, đó là chính sách “thanh trừng” , tôi muốn giúp đỡ con trai mình nên đã leo lên con tàu “thanh trừng” của chính phủ, tại đó vận mệnh đã khiến tôi gặp gỡ với đám Lightning. Rồi thì bị vướng vào cái thứ mà tôi chẳng hề biết gì cà, cuối cùng thì chính mình lại trở thành một l’Cie. Tôi thậm chí còn chẳng thấy lý gì để tồn tại luôn hà, khi mà cả 2 bố con đều bị kéo vào cái sự khốn cùng ấy.

Sau đó Sazh tiếp tục kể về cuộc hành trình đầy hiểm nguy của mình, đó thực sự là một quá khứ cay đắng mà ông không hề muốn nhớ lại, nhưng cùng với cả những câu bông đùa lẫn những lời cằn nhằn, ông khiến nó trở lên giống như một câu chuyện cười. Nhờ đó mà tôi có thể lý giải được lý do đã khiến cho một phi công hết đỗi bình thường lại có thể sống sót qua một cuộc chiến cam go đến thế.

– Phải đối mặt với một hiện thực khốc liệt đến như vậy mà không hề gục ngã, trong tim vẫn luôn mang một động lực để có thể tươi cười và vút bay, đó chẳng phải chính là do sự mạnh mẽ từ chính con người ông hay sao?

– Chà chà, không hoành tráng đến mức đó đâu á. Chỉ bây giờ mới có thể cười như vầy thôi, chứ lúc đó chỉ là vui vẻ một chút còn không nổi lun óa. Đặc biệt là tôi đã làm tổn thương Vanille, khi biết rằng việc Dajh bị biến thành l’Cie là do lỗi của Vanille tôi đã trở lên mất kiểm soát, tôi mắng chửi 1 cách dữ dội và thậm chí còn định giết cô bé, nhưng cuối cùng tôi đã không thể bóp cò.

– Kể cả việc định ra tay sát hại, hay việc không thể bóp cò, dù là việc nào đi nữa tôi cũng nghĩ đó đều là biểu hiện phản ứng của một con người.

– Đừng cóa nói ra mấy thứ dễ sợ vậy chớ. Nhưng sự thực đúng là vậy cà, chính vì cái đám bị biến thành l’Cie chúng tôi vẫn là con người, nên chúng tôi sợ hãi, chính vì là con người nên có thể chiến đấu. Mặc dù phải đối mặt với những kẻ thống trị, 1 lũ quái vật mang hình hài thần thánh – Fal’cie, nhưng cuối cùng con người vẫn giành được thắng lợi.

2. Tòa cung điện hoan lạc

– Ông có thể tiếp tục kể cho tôi biết những gì xảy ra sau khi thời đại của Fal’Cie kết thúc được không?

– Mặc dù thứ mà cô muốn được nghe thì rất nhiều, nhưng tôi lại chẳng có gì để kể hết trơn. Sau thời điểm đó, những việc xảy đến với tôi, còn điều gì mà cô chưa được nghe từ Hope zậy?

– Tôi đã được nghe kể từ khởi đầu câu chuyện cho đến 2AF, nhưng sau đó ông hoàn toàn mất tích….

– À, lúc đó tôi đang ở cùng Dajh và bay như mọi khi trên chiếc Airship quen thuộc. Một cánh cổng xuất hiện giữa bầu trời, nó nuốt trọn và đẩy chúng tôi tới một nơi hoàn toàn kỳ lạ. Cô đã từng nghe bao giờ chưa, về một nơi được gọi là Cung điện hoan lạc Xanadu?

– Không, tôi chưa từng nghe bao giờ, cho đến giờ tôi đã thu thập được rất nhiều từ vựng liên quan đến “thế giới kia” thông qua những bài phỏng vấn của mình, nhưng Xanadu thì đây là lần đầu tiên.

– Ế, vậy hả. Đó là một nơi nằm giữa khoảng trống của những chiều không gian, hiếm có người đặt chân vào đó, nên cũng không có gì lạ nếu nó không được biết đến.

– Vậy ông đã làm gì ở một nơi như thế.

– Đánh bạc, không có Dajh ở bên cạnh, tôi được nói rằng nếu muốn gặp lại thằng bé thì hãy đánh cược với tương lai, vì vậy tôi liều mạng điên cuồng lao vào những canh bạc.

– Lại một lần nữa bị chia cách với con trai, phải một mình đơn độc…

– Ai nói là một mình hè, tôi có một đồng mình đáng tin cậy bên mình, người luôn bên tôi ngay từ khi bắt đầu cuộc hành trình, đó chính là chú Chocobo bé nhỏ.

– Chú Chocobo bé bỏng lại là…. một đồng mình đáng tin cậy?

– Đương nhiên, một nhân vật quan trọng lắm lun á. Nó không chỉ giúp đỡ mình tôi đâu hèn. Trong cuộc hành trình của Serah và Noel nó cũng thường xuyên hỗ trợ lun á. Một chú Chocobo bé nhỏ lại giúp đỡ con người, hoàn toàn không tin một tí nào phải không hè, vậy thì cũng tiếp tục phần sau của câu chuyện nào.

Câu chuyện của Sazh dẫn dắt đến cuộc gặp gỡ vào năm 500 AF, năm Cocoon cũ sụp đổ và Cocoon nhân tạo được phóng lên bầu trời.

Phần cuối trong cuộc hình trình của Serah và Noel Kreiss

Đại hồng thủy Chaos

– Cuối cùng thì tôi cũng gặp lại Dajh như mong muốn và may mắn thoát khỏi Xanadu, nhưng, thế giới đã xảy ra một sự biến đổi vô cùng trầm trọng, đó chính là trận Đại hồng thủy Chaos. Chaos…. thứ đó là một làn sóng khổng lồ lan tràn dữ dội từ thế giới của người chết. Với sức phá hủy mãnh liệt của mình, nó mang đến những mối nguy hiểm đáng sợ. Từ đó trở về trước Chaos vẫn luôn được phong ấn tại địa ngục, chính vì sự kiện này đã gây ảnh hưởng to lớn đến thế giới người sống. Sau đó chính là những gì cô đã được nghe. Nữ thần Etro là người đã luôn áp chế Chaos. Thế nhưng ác nhân Caius Ballad đã lừa Serah cùng Noel vào bẫy và giết chết nữ thần Etro. Chaos bỗng dưng thoát khỏi sự kiềm chế, nên đã lan tràn khắp thế giới của chúng tôi, Đó là sự khởi đầu của thời đại diệt vong.

– Chà, không phải một câu chuyện vui vẻ chút nào nhỉ.

Một người luôn có giọng điệu trêu đùa như Sazh, không biết bất ngờ từ khi nào đã trở lên nặng nề.

– Lúc đầu, chúng tôi còn chưa hiểu hết được tầm nghiêm trọng của vấn đề. Cùng với Hope, Snow và Noel, chúng tôi thảo luận và thống nhất việc đối mặt với Chaos. Bằng cách nào đó chúng tôi đã sử dụng hết sức của mình và tự nhủ, chỉ cần cố gắng là sẽ vượt quá. Đến cả một lão già như tôi còn trở thành giống như một anh hùng giữa đám trẻ tuổi. Không biết bao lần chúng tôi đã vượt qua giới hạn của bản thân và tạo nên kì tích. [Bằng tinh thần không sợ hãi trước cái chết thì không gì là không thể] là khẩu hiệu tụi này đóa. Mà không phải chỉ là tự khích lệ không thôi à, tôi đã làm hết những gì trong khả năng, đánh bại và đẩy lùi đám quái vật thoát ra từ lãnh địa của Chaos không chỉ 1 lần, 2 lần đâu hèn. Thế nhưng…

Đột nhiên Sazh trở lên im bặt, cố gắng ép ra những tiếng thì thầm

– Tôi đúng là một kẻ vô dụng. Dajh đã bị chìm vào trong cơn mê….

3. Dajh chìm sâu vào giấc ngủ

Không hề có dấu hiệu báo trước, vào một buổi tối khi sau khi đi ngủ như mọi ngày, sáng hôm sau, Dajh không hề thức giấc, dù cho đã gọi thế nào, dù cho lay thế nào cậu bé vẫn không tỉnh dậy.

– Tôi cũng đã đưa thằng bé đi khám, nhưng bác sĩ nói sức khỏe thằng bé hoàn toàn bình thường, cơ thể cũng không hề có gì kỳ lạ, giống như tâm hồn thằng bé đã khóa chặt, dù có làm gì đi chăng nữa thì tuyệt đối cũng không tỉnh lại. Nguyên nhân gây hôn mê cũng là một bí ẩn, Hope rất lo lắng cho thằng bé, cậu ấy đã mời những chuyên gia y học hàng đầu đến khám, nhưng tất cả họ cũng không thể phát hiện ra điều gì á. Đầu óc tôi trở lên trống rỗng, ngoài việc tìm cách cứu Dajh ra, tôi chẳng thể suy nghĩ được bất cứ thứ gì khác hớt, tôi cũng từ bỏ luôn việc sát cánh cùng với những đồng đội luôn hề.

– Đó là vì không còn cách nào khác mà, đâu có thứ gì có thể thay thế được chính đứa con trai mình chứ.

– Thấm thoắt 1 năm rồi lại 2 năm trôi qua, Dajh vẫn tiếp tục hôn mê, tôi càng ngày càng tuyệt vọng. Trận chiến với Chaos dù có ra sao đi nữa tôi cũng hơm còn quan tâm, nếu như có thể giúp Dajh tỉnh lại, kể cả có phải bán linh hồn cho Chaos thì chắc tôi cũng đồng ý luôn hè.

– Vậy kể cả những người đồng đội cũng dần xa lánh ông sao.

– Không, mấy tên đó vẫn luôn quan tâm, lúc đó Hope đang dẫn dắt người dân và xây dựng những kế sách để đương đầu với Chaos, Noel cùng Snow cũng phải căng mình ra để vừa chiến đấu vừa bảo vệ con người. Mấy người đó bị vây kín bởi công việc nhưng vẫn thường xuyên tới thăm và khích lệ tôi. [Ông chú hãy cố gắng lên, đừng bỏ cuộc] họ lun miệng nói thế đóa.

Họ càng động viên, tôi càng thấy cảm kích, càng cảm thấy mình có lỗi. Vì vậy tôi đã dần tránh mặt họ.

– Mọi người càng tốt bụng như vậy thì việc quay lại càng trở lên khó khăn nhỉ.

– Kể từ đó tôi đã sống ẩn dật và chỉ còn quan tâm việc tìm kiếm phương pháp để đánh thức Dajh, nhưng không tìm được cách gì, tôi chìm vào tuyệt vọng, không thể chịu đựng nổi, tôi lại lang thang khắp nơi…. Mọi việc cứ thế lặp đi lặp lại qua không biết bao nhiêu năm, nhận thức của tôi về thời gian hoàn toàn biến mất. Và trong giai đoạn ấy, Hope mất tích một cách bí ẩn.

– Hope? Mất tích? Tức là không còn ai biết hành tung của anh ấy nữa sao?

– Có một tin nhắn để lại, giống như sự hiện diện của cậu ấy hoàn toàn bị xóa bỏ. Bản thân tôi cũng không biết tường tận, lúc đó trong đầu tôi chỉ có Dajh, tôi đã hoàn toàn quay lưng lại với gì xảy ra với thế giới. Tuy nhiên tôi vẫn biết rằng thế giới đang dần đổi thay sau sự biến mất của Hope, đó chính là lúc một tín ngưỡng răn dạy về sự cứu thế lan rộng.

Vanille và Fang thoát khỏi trạng thái Crystal cũng như xuất hiện một cô bé tên là Lumina.

Và cuối cùng chính là sự trở lại của Lightning.

– Đó chính là thời khắc của “vị cứu tinh” nhỉ, đây là từ ngữ tôi đã được nghe từ miệng của rất nhiều người thông qua những cuộc phỏng vấn.

– Hế, tìm hiểu kĩ ghê hèn.

– Tuy nhiên sự tồn tại của “vị cứu tinh” như thế nào, cũng như những điểm trọng yếu cho đến giờ tôi vẫn không hiểu rõ, mọi người, bao gồm cả tôi, ký ức của chúng tôi chỉ là những mảnh chắp vá, vậy mà mọi người…. Tôi không thể kìm nén lại nghi vấn của bản thân, ngay từ sau khi gặp Hope, tôi đã luôn canh cánh trong lòng vấn đề này. Ông cũng như Hope là những người thật sự khác biệt, những chuyện về “thế giới đó” mọi người vẫn nhớ như in, nhưng với chúng tôi thì ngược lại, kí ức của chúng tôi chỉ còn là những mảnh ghép mơ hồ. Tại thế giới đó chúng tôi là người như thế nào………..thậm chí đến cả tên mình chúng tôi cũng không thể nhớ nổi. Điều gì tạo lên sự khác biệt đó, phải chăng do các ông đã dồn hết sinh mạng vào cuộc chiến ấy, nên những ký ức được khắc sâu vào tâm trí?

– Sao vậy cà, chẳng biết nữa à, đúng là chúng tôi đã quyết tử chiến đấu, nhưng đâu chỉ riêng chúng tôi, kể cả những nạn nhân của cuộc thanh trừng, cả những người lính mọi người đều liều mình đấu tranh mà.

– Vậy thì sự khác biệt là gì? Phải chăng đó là sức mạnh của l’Cie?

– Chịu thôi tôi cũng chẳng rõ nữa.Bây giờ cho dù những kí ức đó đã mờ nhạt dần, nhưng tại sao chúng tôi có thể nhớ ra thì cũng không biết nữaBản thân tôi từng là một người thế nào ta, chắc chắn là một kẻ luôn cười rồi.

Cuối cuộc phỏng vấn, tôi có hỏi về chỗ ở hiện tại của Snow và Lightning, nhưng Sazh cười và nói không biết.

Sự thực đúng là ông ấy không biết, hay biết nhưng muốn giấu, tôi cũng không rõ nữa. Nhưng những câu hỏi của tôi khiến ông ấy phải một lần nữa hồi tưởng lại chuỗi ký ức đau khổ kia đã là khá tệ rồi. Tôi đoán chắc là không còn cách nào khác phải tự mình tìm kiếm.

Đột nhiên, có một người xuất hiện từ khoang chứa hàng.

– A, chị hai.

Mặc dù đang say sưa trong trò giả làm phi công của mình, nhưng khuôn mặt Dajh bỗng bừng sáng, có vẻ như cậu đã quen với tiếng bước chân này.

– Xin chào, mọi người vất vả rồi, vẫn đợi hả?

Người vừa cất giọng cao vút của mình chào hỏi là một cô gái với mái tóc dài.

Tôi không nhận ra độ tuổi của cô ấy, nhưng đó là một người hết sức trẻ trung và đầy sức sống nhưng sự xuất hiện cũng lộng lẫy đến kì lạ.

– Ai mà thèm đợi chớ, thiệt tình

Sazh càu nhàu, nhưng cô nàng với độ tuổi bí ẩn này coi như không nghe thấy.

– Nào Dajh đã đói bụng chưa? Đi ăn cơm thôi.

– Rõ, đi ăn cơm nào

Dajh cùng 2 người vừa chạy tót ra khỏi máy bay, vừa trò chuyện. Sazh vừa để ý đến cậu con trai vừa quay lại nhìn tôi, với một bộ dạng bất đắc dĩ.

Chào tạm biệt Sazh kèm lời cảm ơn vì cuộc phỏng vấn, ngay khi vừa định bước chân ra về thì một tiếng gọi dừng tôi lại. Đó chính là cô gái không rõ độ tuổi kia, với một nụ cười toe toét đầy ẩn ý, đột nhiên cô ấy nhét thứ gì đó vào tay tôi.

– Đây là….?

– Cho – co – li – na♪

Cô nàng tiếp tục cười mà không định nói gì, rồi giơ ngón tay cái trên đôi cánh lòe loẹt của mình ra hiệu. Tôi thực sự không hiểu gì cả, tôi không suy nghĩ gì nữa mà nhìn vào đồ vật mà mình nhận được. Đó là một mẩu giấy nhỏ có viết thứ gì đó ở trên. Có vẻ như là địa chỉ và tên của một cửa tiệm, đó là cửa hàng ở đâu vậy nhỉ?

– Nhưng mà, cái này thì….

Ngay khi tôi ngẩng mặt lên thì cô gái đã không còn ở đó, chỉ còn một đôi cánh nhỏ màu vàng đang nhẹ nhàng tung bay.

Chương trước Trang chính  Chương tiếp

You might also like
Leave A Reply

Your email address will not be published.