Final Fantasy XIII: Reminiscence -tracer of memories- Episodes 8

0

Trước đây anh ấy đã nói rằng:

– Nếu như chị biết được sự thật về “Thế giới kia”, thì hãy quay trở lại chỗ tôi. Lúc đó tôi sẽ kể cho chị nghe tất cả mọi thứ trong tầm hiểu biết của mình.

Đó cũng chính là khởi đầu cho chuyến hành trình của tôi. Tôi theo đuổi kí ức về một thế giới hiện không còn tồn tại và nó đưa tôi tới những cuộc gặp gỡ với đồng đội của anh. Vào giữa cuộc phiêu lưu, kí ức bị quên lãng trong tôi đã quay trở lại.

Vì thế khi gặp lại chỗ anh ấy, điều đầu tiên mà tôi đã nói là:

– Tại “Thế giới kia” tên của tôi là Aoede, tôi cũng sinh ra cùng thời đại với anh, và cũng từng bị cuốn vào trong cuộc thanh trừng.

Hope Estheim lặng lẽ mỉm cười.

1. Hope Estheim

Trước khi bắt đầu bài phỏng vấn lần thứ 2, tôi đã kể cho anh nghe một câu chuyện dài.

Đó là câu chuyện về “Thế giới kia”. Bắt đầu với thảm kịch “Thanh Trừng”, cuộc chiến tại Cocoon, cuộc gặp gỡ giữa Noel và Serah, cùng chuyến du hành sửa lại thời gian đang bị bẻ cong… Tôi tường thuật lại mọi thứ mà mình tổng hợp được thông qua những cuộc phỏng vấn cho đến giờ. Tất cả nhằm chứng minh như lời anh ấy đã từng nói rằng tôi “biết được sự thật về thế giới kia”.

Sau khi nghe xong, Hope cảm khái gật đầu.

– Thật là một cuộc phỏng vấn tuyệt vời. Trong đó có cả những thông tin mà đến cả tôi lần đầu mới được nghe tới. Hẳn là chị đã thực sự gặp mặt với mọi người rồi nhỉ.

Có vẻ như tôi đã được công nhận, nhưng tôi không thể vui vẻ một cách thản nhiên được.

– Không phải là tất cả mọi người. Tôi vẫn chưa thể gặp được người quan trọng nhất.

– Vậy sao, Light ư…

Có 1 chút u buồn ngân vang trong giọng nói của Hope. Phải chăng anh ấy thất vọng vì tôi đã không thể gặp được Lightning hay là chính vì bản thân đang không biết Lightning đang ở đâu nên anh ấy mong đợi rằng tôi có thể xác định được vị trí hiện tại của cô ấy. Không để cho tôi có thời gian để phỏng đoán câu trả lời, anh nói tiếp:

– Tôi là người luôn giữ lời hứa. Chị đã biết được sự thật về “Thế giới kia” vì thế tôi sẽ kể toàn bộ những gì mà mình biết.

Hope lấy ra một tệp hồ sơ dày cộp và đặt lên trên bàn. Bìa của nó không hề được trang trí gì cả mà chỉ có một tiêu đề đơn giản được viết trên đó.

“Chronicle of Chaotic Era” – Hỗn độn niên đại thời đại kí.

– Đây chính là kí ức của tôi.

2. Hội đồng tái sinh nhân loại

Chúng tôi bắt đầu từ những thời khắc đầu tiên của thời đại Chaos.

– Chị hẳn cũng đã biết chuyện gì đã xảy ra sau khi Serah cùng Noel đánh bại Caius Ballad rồi nhỉ.

– Do âm mưu của Caius nên thế giới đã bị bao phủ bởi Chaos, còn sinh mạng của Serah thì bị tước đi, sau đó chính là khởi đầu của thời đại diệt vong. “Thế giới kia” bị chìm vào trong biển Chaos, bên cạnh đó vòng tuần hoàn sinh tử của con người cũng bị phá hủy…….Đó là những gì tôi được nghe kể từ mọi người.

– Đúng thế, con người trở lên bất lão, dù có trải qua bao năm tháng thì họ cũng không thể chết. Tuy nhiên, đi cùng với nó là không có bất cứ đứa trẻ – sinh mạng mới nào được ra đời. Chúng tôi đã xác nhận rằng hiện tượng dị thường đó bắt đầu ngay sau sự xâm thực của Chaos.

– Vậy là không mất quá nhiều thời gian để mọi người có thể phát hiện ra điều này đúng không?

– Vâng, ngay sau khi cuộc chiến kết thúc, tôi đã tổng động viên toàn bộ học giả tại Academy tiến hành điều tra. Vào lúc đó, dân chúng đã di chuyển lên sống tại Cocoon nhân tạo, vì thế ban đầu mọi chuyện khá ổn định nhưng chúng tôi cần phải có đối sách thích hợp cho thời gian lâu dài. Chúng tôi đã gấp rút nghiên cứu để tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra cũng như dòng chảy vô tận Chaos kia có ảnh hưởng thế nào đến thế giới và con người. Nếu như không thể nắm bắt chính xác tình hình, chúng tôi sẽ không thể công bố cho công chúng.

– Người dân đã phản ứng như thế nào? Tôi được nghe rằng cũng có những người cảm thấy vui sướng khi không bị già đi, nhưng cũng có những người vì không thể chết nên họ mong mỏi bệnh tật hay tai nạn xảy đến với mình. Thêm vào nữa, không có bất kì đứa trẻ nào được sinh ra, dân số ngày 1 giảm. Nếu nhìn 1 cách xa hơn, không hề nhầm lẫn khi nói rằng, con người đang dần…

– Bị tuyệt chủng. Nếu chỉ cần suy nghĩ 1 chút thì bất cứ ai cũng có thể hiểu điều gì đang xảy ra.

– Vậy thì khi được thông báo về hiện thực số người trở nên tuyệt vọng chắc chắn là rất nhiều.

– Đúng thế, nếu như chúng tôi công bố điều đó, mọi người sẽ rất tuyệt vọng và tội phạm sẽ bắt đầu hoành hành. Số người tự sát sẽ tăng nhanh, bạo động sẽ liên tiếp xảy ra….Đó là thảm cảnh có thể dự đoán được từ trước. Để ngăn nó, chúng tôi đã phải vào cuộc.

– … Vậy là quả thật, các anh đã che giấu về hiện thực bất lão?

– Dĩ nhiên là không. Nếu như cố che giấu đi chăng nữa, thì qua 1 thời gian mà không ai già đi thì kết cục nó cũng sẽ tự lộ ra còn gì. Chúng tôi không giấu diếm sự thật mà công bố nó với dân chúng. Tuy nhiên kèm theo cả “hi vọng” trong đó. Đó chính là sự thành lập Hội đồng tái sinh nhân loại – Conseil de Renaissance.

– Đó là một tổ chức với tiền thân chính là Academy nhỉ. Trong đó anh chính là lãnh đạo cùng với sự tham gia của cả Snow và Noel, mọi người đã bảo vệ dân chúng khỏi những mối hiểm họa từ Chaos. Thế nhưng… “Hi vọng” ở đây là gì?

– Sứ mệnh to lớn của Hội đồng tái sinh nhân loại – Conseil de Renaissance chính là bảo vệ con người khỏi sự tuyệt vọng. Khi chúng tôi tiến hành thông báo về thực trạng bất lão thì cũng đồng thời là tuyên ngôn về việc xây dựng hội đồng. Tôi đã kêu gọi mọi người cùng chung sức để giải quyết hiện thực khó khăn ấy vì nếu cứ để tiếp diễn mọi việc như vậy, khi mà không có 1 đứa trẻ nào được ra đời thì ắt rồi cũng đến 1 lúc nhân loại sẽ diệt vong. Chúng tôi vừa chống lại sự xâm thực từ Chaos, vừa thông qua khoa học điều tra về những bí ẩn của nó, và nghiên cứu tìm kiếm phương pháp để có thể 1 lần nữa những sinh mạng mới lại có thể được sinh ra. Hội đồng tái sinh nhân loại – Conseil de Renaissance tồn tại chính là để thực hiện lý tưởng đó. Hơn nữa phản ứng từ phía người dân cũng không quá cay nghiệt. Khi thực trạng bất lão được minh bạch, những ảnh hưởng tiêu cực từ xã hội gần như là con số không.

– Có lẽ chính nhờ vào cái tên Hope đã mang đến niềm hi vọng cho mọi người ha.

Dự định thay đổi không khí bằng cách nói đùa một chút, nhưng tôi nhận lại được phản ứng ngoài với tưởng tượng của mình.

Miệng Hope trở lên méo xệch, anh nặn ra một nụ cười như thể đang tự chế giễu bản thân.

– Nói theo cách khác, đơn giản chỉ là tôi đang tìm cách chạy trốn khỏi sự tuyệt vọng. Thực sự là vào lúc đó, dựa theo những nghiên cứu sơ bộ của chúng tôi về Chaos và sự bất lão, một chút triển vọng cho cách giải quyết cũng không hề có. Chúng tôi không hề tìm được bất cứ thứ gì giống với hi vọng, thế nhưng chúng tôi lại luôn tỏ ra cho mọi người thấy như là đang tràn ngập điều đó.

– Nhưng tôi nghĩ đó là việc không thể tránh khỏi….nhất là khi anh đang bảo vệ mọi người khỏi sự đe dọa mang tên Chaos.

– Đúng vậy, đó là cách suy nghĩ mà tôi dùng để tự an ủi mình. Sau khi xây dựng Hội đồng tái sinh nhân loại tôi không còn tiếp tục làm việc như một nhà khoa học mà dần phải hành xử như một chính trị gia thực thụ. Và vào khi ấy, trước khi đạt được bất cứ điều gì, Fal’Cie xuất hiện.

3. Hi vọng giả tạo

Vào lúc ấy nơi mà nhân loại đang sinh sống, Cocoon nhân tạo dần chịu những thiệt hại do sự xâm thực của Chaos gây ra. Nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ có thời điểm Cocoon sẽ dừng hoạt động, đó không còn là một nơi an toàn để sinh sống nữa. Khi mà mọi người bắt đầu nhận ra sự bất ổn cũng là lúc mà Fal’Cie Pandemonium xuất hiện. Fal’cie đã khai khẩn một vùng đất hoang dã không người và sau đó xây dựng nên một thành phố, nó đã phô diễn ra rất nhiều lương thực cùng tài nguyên cho con người thấy.

– Tóm lại đó chính là mồi nhử của nó. Fal’cie đã muốn kêu gọi nhân loại rời khỏi Cocoon nhân tạo và chuyển đến sinh sống tại nơi mà nó cung cấp cho con người nhà ở cũng như lương thực… quả đúng là một sự cám dỗ ngọt ngào.

– Dù cho biết rằng đó chỉ là mồi nhử, nhưng rồi mọi người vẫn di dân về lại mặt đất phải không. Tôi được nghe kể như vậy từ Snow.

– Đúng thế. Tôi chính là người chịu trách nhiệm đưa ra quyết định ấy. Từ lúc bắt đầu những thương tổn do Chaos mang lại, Cocoon nhân tạo không còn có thể tiếp nhận vai trò làm nhà ở cho số lượng lớn người nữa. Cho dù có biết rằng tin tưởng vào Fal’cie là rất nguy hiểm, nhưng việc dẫn mọi người ra bên ngoài để sinh sống là bắt buộc.

– Nhưng thông báo rằng phải rời khỏi Cocoon nhân tạo, và đi xuống dưới mặt đất nơi đang bị Chaos bao trùm để sinh sống chẳng phải sẽ làm dân chúng sẽ phản đối rất mãnh liệt sao?

– Ừ, chúng tôi đã phải mất rất nhiều thời gian để tranh luận và đi đến được quyết định. Nếu cứ tiếp tục ở lại Cocoon nhân tạo sẽ không có tương lai, không còn cách nào khác ngoài việc phải hướng đến vùng đất đang bị Chaos bao phủ để sinh sống và tiếp tục phát triển. Cho Fal’cie đó có là kẻ như thế nào, chúng tôi cũng sẽ chỉ sử dụng những thứ thật cần thiết. Tôi không có ý định chỉ đưa 1 nhóm người xuống dưới để thử nghiệm, để tất cả dân chúng cùng đồng thuận với quyết định, đầu tiên chính tôi sẽ là người tiên phong đi xuống dưới… đó là cách tôi giải quyết việc này.

– Vậy là anh đã thuyết phục mọi người bằng cách cho họ thấy chính mình – đầu não của nhân loại thành người tiên phong.

– …Cho dù là bản thân tôi đi nữa thì nó cũng thật lố bịch. Tôi luôn nói những lời hoa mỹ, hào nhoáng nhưng rồi kết cục chỉ để nhằm thuyết phục dân chúng, tôi đã chụp cho họ thấy một bức ảnh đậm chất chính trị. Đúng, đó lại tiếp tục là hi vọng giả tạo mà tôi dựng lên.

Một lần nữa Hope lại nghiệt ngã nở nụ cười chế nhạo bản thân.

– Theo cách đó, toàn bộ mọi người đã chuyển xuống mặt đất, Cocoon nhân tạo trở thành nơi không người… nhưng đó chỉ là vỏ bọc bên ngoài.

– Vỏ bọc…ý anh là sao?

– Vẫn còn lại một số lượng rất rất nhỏ các khoa học gia ở trên Cocoon nhân tạo. Họ đã sử dụng toàn bộ nguồn năng lượng và thiết bị còn lại để tiếp tục nghiên cứu cách đối đầu với Chaos. Tuy nhiên, sự tồn tại của họ là vô cùng bí mật. Chúng tôi sợ rằng nếu những thông tin đó bị rò rỉ và đến tai Fal’Cie ai biết được nó sẽ làm gì. Vì vậy các nhà khoa học đã tách biệt mình khỏi cộng đồng, những tiếp xúc giữa họ và xã hội được đưa xuống mức tối thiểu, và tiếp tục chuyên tâm vào nghiên cứu.

– Anh không còn tự thân mình tham gia vào nghiên cứu nữa sao?

– Tôi còn những công việc cần phải giải quyết cùng với Hội đồng tái sinh nhân loại – Conseil de Renaissance. Và khi đó tôi hoàn toàn đã trở thành một chính trị gia.

Vừa bí mật dõi theo những nghiên cứu tại Cocoon nhân tạo, Hope vừa tiếp tục với cương vị là một người dẫn đầu của Hội đồng trên mặt đất. Mặc dù con người phải trông cậy vào lương thực và tài nguyên do Pandemonium tạo ra nhưng họ không cho phép mình quá nuông chiều bản thân và dựa hoàn toàn vào Fal’cie. Mọi người cố gắng để tạo lên một xã hội nơi con người sẽ tiếp tục là trung tâm. Với sự đồng lòng và nỗ lực ấy, một vùng đất mới đã được hình thành, Luxerion.

– Mặc dù đã có sự giúp đỡ từ Fal’cie, nhưng tôi không thể hình dung được cảnh mọi người đi ra bên ngoài, nơi Chaos đang bao phủ để xây dựng một thành phố mới, con người quả thật là một giống loài mạnh mẽ. Bên cạnh đó, những nhà khoa học ở Cocoon nhân tạo lúc này thế nào?

– Bên cạnh những cố gắng là vô vàn khó khăn. Vì đó là một thời đại mà tuổi tác không còn tồn tại nên chúng tôi có rất nhiều thời gian, thế nhưng suốt 100 năm ròng rã nghiên cứu, chúng tôi gần như không có chút tiến triển cụ thể nào.

– 100 năm liền mà không thu được kết quả nào, thì hẳn sẽ có nhiều người trở lên tuyệt vọng và từ bỏ việc nghiên cứu nhỉ.

– Cho dù như thế những thành viên còn sót lại vẫn kiên quyết tiếp tục công việc dang dở, nhờ vậy chúng tôi cuối cùng cũng đã thu được “một” kết quả. Chị đã từng nghe đến thuật ngữ AMP Technology chưa?

– Không nhầm thì… đó là một kĩ thuật đã từng phổ biến tại Cocoon. Anti Material Principle- nó dựa trên “nguyên lý thao tác phản vật chất”. Mô phỏng việc sản sinh ra phép thuật, và tùy ý tương tác với trọng lực đúng không?

– Đúng vậy, bằng vào việc ứng dụng kĩ thuật ấy, tôi hiểu rằng chúng ta đã có thể chế ngự lại Chaos. Đó quả thực là một phát kiến tuyệt vời, chúng tôi đã nhìn thấy viễn cảnh, khi mà Chaos không còn tiếp tục có thể xâm thực, và sự diệt vong của thế giới cũng sẽ bị chặn đứng. Đã 300 năm từ khi thời đại Chaos bắt đầu, cuối cùng… cuối cùng… chúng tôi đã có thể nhìn thấy “Hi vọng” thật sự.

Đó là những viễn cảnh mà Hope có thể tưởng tượng ra trong đầu mình lúc bấy giờ. Đứng trên cương vị một người lãnh đạo, cho đến tận bây giờ anh ấy đã luôn phải lừa dối mọi người. Vì tương lai của nhân loại, cho dù không nhìn thấy bất cứ tia sáng nào, cũng phải giả vờ như đang có hi vọng. Để cho mọi người không chìm đắm trong tuyệt vọng, anh đã phải thực hiện những biện pháp bắt buộc, hay đưa ra những lời nói dối thích hợp. Đó là quãng thời gian suốt 300 năm liền, tôi tự hỏi chẳng phải anh ấy sẽ tự đổ lên mình rất nhiều cảm giác tội lỗi hay sao? Vậy mà, bằng vào kĩ thuật có thể chế ngự Chaos, sự diệt vong của thế giới sẽ có khả năng bị chặn lại, không còn là dối lừa nữa. Khi nhìn thấy “Hi vọng” thật sự, hẳn anh ấy cảm thấy như mình đã được cứu vớt.

Thế nhưng… tôi biết chứ. Nghiên cứu ấy sẽ không bao giờ được hoàn thành. “Nguyện vọng” cũng như “Hi vọng” của Hope vẫn sẽ cứ mãi là một giấc mơ như thế mà không bao giờ thành hiện thực. Đó là những gì tôi được biết thông qua những bài phỏng vấn cho đến bây giờ.

4. Ảo mộng về một màu hoa hồng

– Mặc dù kỹ thuật để chế ngự Chaos rất có triển vọng trở thành hiện thực, thế nhưng tại sao nó lại không thể hoàn thành? Phải chăng có chuyện gì đã xảy ra? Chẳng lẽ việc nghiên cứu bị dừng lại có liên quan đến sự mất tích của anh?

– Đó là việc rất lâu về sau này. Đầu tiên những người bị mất tích chính là các thành viên trong đội ngũ nghiên cứu tại Cocoon nhân tạo, từng người từng người 1 cứ lần lượt biến mất.

– Biến mất…..chẳng lẽ họ bị ai đó giết hại?

– Không phải, đúng như những gì tôi vừa nói, họ biến mất. Không hề có xác chết, họ cứ thế từ từ tan biến. Tất cả những gì họ để lại là một lời nhắn.

Một cô gái với mái tóc màu hoa hồng đã đưa chúng tôi đi.

Tin nhắn đó là thứ duy nhất sót lại, và cứ vậy tiếp tục từng nhà khoa học lại mất tích. Khi nghe đến mái tóc màu hoa hồng, người đầu tiên mà tôi nghĩ đến là Serah Farron, thế nhưng vào thời điểm này cô ấy đã qua đời. Nếu vậy người có mái tóc cùng màu với Serah chính là chị gái của cô ấy…..

– Vậy có nghĩa là Lightning đã bắt cóc các nhà khoa học ư?

– Lúc đầu tôi cũng nghi vấn như vậy. Phải chăng Light đã quay trở lại và chính chị ấy bắt cóc họ. Thế nhưng nếu thật sự là Lightning thì sẽ chẳng có chuyện chị ấy làm mấy cái trò kiểu vậy. Tôi đã nghĩ rằng dù thế nào cũng phải điều tra tìm rõ nguyên nhân sự tình… thế nhưng mọi chuyện đã muộn. Chỉ nháy mắt toàn bộ đội khoa học gia đã hoàn toàn biến mất, Cocoon nhân tạo không còn một ai sinh sống và trở thành một con tàu hoang.

Cứ như vậy, nghiên cứu chế ngự Chaos dần rơi vào ngõ cụt. Vào lúc đó tâm hồn và thể chất của Hope xuất hiện những biến đổi dị thường.

– Cô gái với mái tóc màu hoa hồng đó… là Lightning sao?

– Tôi không biết, nó luôn luôn chỉ xuất hiện thoáng qua ở rìa tầm nhìn của tôi, ngay khi tôi cố gắng nhìn thấu bản thể thì tự lúc nào nó đã biến mất. Khi tôi thử cố gắng bắt chuyện thì chỉ có giọng nói của mình tan biến vào khoảng không phía trước. Hơn thế nữa nếu tôi cố gắng quên đi thì nó lại xuất hiện. Mọi việc cứ lặp đi lặp lại như thế mà không hề có dấu hiệu dừng lại. Vì vậy tôi quyết định phớt lờ nó, cho dù có nhìn thấy đi chăng nữa cũng sẽ không thèm để tâm đến, tự nhủ rằng đó chỉ là một ảo ảnh trong đầu mình mà thôi.

– Thế nhưng khi anh tự ý thức rằng mình sẽ không chú ý đến nó nữa, thì anh lại càng bận tâm đến nó hơn. Tôi nói đúng chứ?

– Vâng, như chị nói, kết quả thật trái ngược nhỉ. Càng nghĩ rằng sẽ không để ý đến thì lại càng bị thu hút nhiều hơn. Chẳng mấy chốc trong đầu tôi chỉ còn lại toàn những suy nghĩ về ảo ảnh đó và về Light. Có lẽ do điều này, nên càng ngày tôi càng hay nhìn thấy những giấc mơ về các sự kiện xảy ra trong quá khứ. Cứ như vậy ảo ảnh xuất hiện ngay cả khi tôi ngủ, hệt như tôi đang được trò chuyện cùng Light ngày trước vậy… Tình trạng đó kéo dài suốt nhiều năm liền, dần dần kí ức của tôi và ảo ảnh ấy hòa lẫn vào với nhau. Mỗi khi tôi cố gắng thử nhớ lại những điều về Light, thì tôi không còn có thể phân biệt được đó là những sự kiện mình đã từng trải qua trong quá khứ, hay chỉ là những ảo giác trong giấc mơ nữa.

– Tức là những ký ức của anh về Lightning cùng với ảo ảnh về mái tóc màu hoa hồng đã trở lên xáo trộn?

– Không chỉ vậy, ranh giới giữa mơ và thực trong tôi dần biến mất. Giọng nói của Light mà tôi nghe thấy trong giấc mộng, kể cả đến khi tỉnh lại nó vẫn còn văng vẳng bên tai… Suy cho cùng, trái tim tôi, đang từng chút từng chút bị hủy hoại.

Mọi thứ trở nên thật khó tin, cho đến tận bây giờ, dù có hỏi bất cứ ai, trong mắt họ Hope luôn là một con người thông minh và lý trí. Một người như vậy mà cũng có thể bị dồn ép đến mức tự đánh mất mình trong ranh giới giữa ảo tưởng và thực tại. Một con người đã không chùn bước và dẫn dắt nhân loại bước qua nghịch cảnh, lại có thể suy sụp tinh thần đến mức này, đây có còn là Hope nữa không?

Câu trả lời chỉ có một.

– Tất cả đều là âm mưu của thần ánh sáng – Bhunivelze…..

– Đó chính là cách làm của thần thánh. Kể cả là đấng tối cao, chúng cũng không thể trực tiếp chi phối trái tim của con người, thế nhưng bằng việc tạo ra ảo giác thì hoàn toàn có thể. Những người nhìn thấy ảo ảnh sẽ bị khiến cho chìm đắm vào những hồi suy nghĩ và trở lên băn khoăn lo lắng. Chẳng mấy chốc, họ sẽ mất đi khả năng phán đoán. Kết quả là khi trái tim trở lên kiệt quệ, họ sẽ gắn chặt với những ảo ảnh do thần thánh tạo ra.

– Làm kiệt quệ tinh thần, đánh cắp tính lý trí của con người để dễ bề chi phối họ……thật đúng là một kẻ địch đáng sợ.

– Tôi đã bị rơi vào bẫy của Bhunivelze, vào thời điểm nhận ra mọi thứ thì đã quá muộn, tôi không còn khả năng để chống trả. Khi tôi phát hiện ra ảo ảnh về mái tóc màu hoa hồng xuất hiện trước mặt mình không phải là Light, mà chỉ là một tồn tại đáng sợ nào đang cố gắng để kiểm soát tinh thần tôi, thì trái tim tôi đã hoàn toàn bị chi phối và không còn có thể phản kháng. Cứ thế tôi bị dẫn dụ rời khỏi thành phố, bị giam cầm tại Cocoon nhân tạo, nơi không còn một ai sinh sống. Đó là lúc sự tồn tại của tôi hoàn toàn biến mất trong mắt mọi người.

– Vậy ra đây là chân tướng về sự mất tích của anh ư….Thế nhưng tại sao Bhunivelze lại nhắm vào anh, chẳng lẽ sự tồn tại của anh làm hắn cảm thấy chướng mắt?

– Để có thể lợi dụng tôi. Theo như kế hoạch của Bhunivelze, hắn cần tôi trở thành một công cụ đại diện cho hắn nhằm dẫn đường cho “Vị cứu tinh”.

– Khi đó anh đã biết rằng “Vị cứu tinh” chính là Lightning?

– Vâng. Thật là mỉa mai đúng không. Nhờ vào việc bị cầm tù trong ảo ảnh giả tạo về Light, mà tôi lại được biết rằng Light thật sự sẽ quay trở về. Tôi lúc này bị giam giữ trong chính bản thân mình, nhưng chí ít tôi đã chuyển tới những đồng đội của mình “Hi vọng” – sự trở về của Light. Tôi đã sử dụng hệ thống tại Cocoon nhân tạo, và gửi tin nhắn đến cho đám Snow.

Lightning sẽ xuất hiện với tư cách “Vị cứu tinh”. Tuy nhiên hãy cẩn thận với lũ giả mạo.

Thực ra, tôi dự định gửi một tin nhắn rõ ràng hơn cơ, thế nhưng ngay lập tức hệ thống truyền thông bị cắt đứt. Và ngay sau đó… chút ý thức còn sót lại của tôi cũng bị cướp đoạt.

Hope bị tái tạo lại bởi tay của Bhunivelze, 1 lần nữa anh bị đưa về độ tuổi 13, 169 năm liền chỉ là một “mảnh ghép” di động theo đúng ý của thần thánh. 1 công cụ nhằm phục vụ mục đích dẫn đường cho người tỉnh giấc vào hồi kết của thế giới “Vị cứu tinh” – Lightning. Trong suốt thời gian đó, sự xâm thực của Chaos ngày càng trở lên mãnh liệt, thế giới nhanh chóng phải đối mặt với sự hủy diệt cận kề. Và rồi ngày định mệnh ấy cuối cùng cũng đến.

– 13 ngày trước hồi kết của thế giới, cô ấy đã thức giấc.

Sự trở lại của Lightning.

●LIGHTNING RETURNS
Đó là thần thoại về quãng thời gian 13 ngày
Sự cứu vớt với những linh hồn chìm đắm trong tuyệt vọng
Người sẽ dẫn lối cho những linh hồn bị giam cầm bởi số phận. Câu chuyện về Vị cứu tinh

Tia sáng le lói được dấy lên vào hồi kết của thế giới.
Người vượt qua cả uy quyền của thần ánh sáng và soi rọi tương lai

Khi mà thế giới kia kết thúc chính là sự khởi đầu của thế giới này
Toàn bộ các linh hồn sẽ được tái sinh.

Câu chuyện trước sự ra đời của ngôi sao.
Câu chuyện trước khi tôi được sinh thành.

 

Chương trước Trang chính  Chương tiếp

You might also like
Leave A Reply

Your email address will not be published.