The Maiden Who Travels the Planet

0

Tựa đề gốc: 星を巡る乙女 (Hoshi wo Meguru Otome)
Tựa đề tiếng Anh: The Maiden Who Travels the Planet
Tựa đề tiếng Việt:Chuyến phiêu du Hành Tinh của người thiếu nữ
Biên dịch | Biên tập: KING@FFFCVN.NET

Hoshi wo Meguru Otome là một truyện ngắn được viết bởi Benny Matsuyama tường thuật lại những sự kiện xảy ra trong Dòng chảy sinh mệnh dưới góc nhìn của Aerith từ khi nàng mất cho đến kết thúc Final Fantasy VII. Truyện được in trong cuốn Final Fantasy VII Ultimania Omega.

MỤC LỤC

PRELUDE

CHAPTER 1

CHAPTER 2

CHAPTER 3

CHAPTER 4

CHAPTER 5

CHAPTER 6

CHAPTER 7

Download

 PRELUDE

Dưới làn nước…

Aerith đang chìm dần. Nằm trải dài và dường như đang ngủ, nàng nhẹ nhàng hoà vào lòng hồ lạnh lẽo và thanh tịnh. Những luồng ánh sáng bị phân tán bởi gợn sóng trên mặt hồ đang nhảy múa xung quanh cơ thể bất động của nàng. Dường như chúng đang muốn níu kéo lấy người con gái ấy.

Gương mặt của nàng từ nay đã không còn có thể có được những nét biểu cảm tràn đầy sức sống. Những xúc cảm của niềm vui lan toả sang những người xung quanh, sự tức giận nàng dành cho những kẻ coi thường người yếu thế, và những giọt nước mắt mà nàng tuôn rơi bởi buồn đau… Sẽ không còn gì nữa.

Cơ thể nàng sẽ rơi vào lãng quên mãi mãi.

Thế nhưng, đây chưa phải dấu chấm hết của Aerith. Nàng vẫn đang dõi theo. Nàng không nhìn bằng đôi mắt xanh xinh đẹp nữa, mà thông qua linh hồn… Nàng đang nhìn qua một cơ thể mới, tràn đầy năng lượng của sự sống. Nàng thấy mặt hồ đang trôi xa dần. Nàng thấy những con người đang nhìn về phía mình từ một thế giới khác, mờ ảo. Thế giới của những sinh vật sống với nàng giờ đã trở thành một thế giới khác. Nàng thấy gương mặt của Cloud, trái tim anh dường như đã vỡ nát bởi nỗi đau. Ở đó còn có nỗi oán hận vì số mệnh đã lấy mất đi nàng từ tay anh.

“Đừng tự trách mình như thế. Giờ anh không cần phải lo lắng nữa rồi. Mọi chuyện sẽ ổn thôi, kể cả Thiên Thạch có rơi xuống đi chăng nữa. Đừng để bản thân bị chìm đắm trong những cảm xúc ấy. Hãy là chính mình nhé”.

Nàng cố gắng nói nhưng đôi môi không thể cất nên lời. Không có phép màu nào có thể giúp nàng bày tỏ suy nghĩ của mình với Cloud bằng cơ thể linh hồn này cả, và anh thì đang dần khuất xa. Ánh sáng lấp lánh từ mặt hồ ngày càng yếu ớt. Nàng rơi một cách êm ái vào sâu trong lòng phế tích Cetra, Thành Phố Bị Lãng Quên. Aerith, người sống sót cuối cùng của tộc Cetra đã hoàn thành sứ mệnh bảo vệ cho Hành Tinh. Địa điểm cuối cùng mà nàng cần đến sẽ không hề tồn tại ranh giới, dù nàng có đi về phía nào chăng nữa.

CHAPTER 1

Phải, dù nàng có đi về phía nào đi nữa.

Nàng đã chạm tới đáy hồ. Nhưng Aerith vẫn đang chìm xuống.

Cơ thể thực của nàng bị bao trùm bởi một lớp bùn, mịn màng như bụi tuyết, được tích luỹ qua thời gian vô tận, nằm sâu dưới đáy hồ. Nó là minh chứng thể hiện rằng cô đã rời bỏ hai mươi hai năm tuổi thanh xuân để đến với cõi vĩnh hằng. Thân xác đã lìa khỏi linh hồn giờ đây đang về với Đất Mẹ trong làn nước tinh khiết.

Ý thức của Aerith đang chuyển sang một giai đoạn mới, mờ ảo hơn.

Không có gì thay đổi trong lúc nàng thở nhẹ trong lớp bùn hững hờ trôi. Aerith tiếp tục chìm qua lớp cặn lắng nặng nề. Thứ duy nhất nàng nhìn thấy là bóng đêm… Nhưng đó lại là một thế giới ấm áp và dịu dàng khiến nàng không hề cảm thấy cô đơn.

Nàng chợt nhận ra đây không phải là bùn hay bụi. Xúc giác đã thay đổi để nàng cảm nhận được những thứ xung quanh. Tất cả giác quan đã lên một mức cao hơn để nàng có thể biết được chính xác bản chất của mọi vật thể.

Thế giới mà nàng đang thấy không phải là bóng đêm.

Nàng đang nằm trong một thứ ánh sáng xanh lá yếu ớt. Cùng lúc ấy, nàng nhận ra thứ trước mắt mình. Nguồn năng lượng bị chia nhỏ thành hàng nghìn, không, hàng triệu dòng chảy, vươn đến mọi ngóc ngách của Hành Tinh. Luồng sáng đang nhấn nàng xuống là một trong số những dòng chảy tách biệt khỏi phần còn lại. Số lượng Mako mà Hành Tinh này có vượt rất xa ước tính của loài người và không thể đong đếm được bằng con số đơn thuần.

Aerith theo dõi xem liệu có phải Hành Tinh cũng có nhịp đập của sự sống hay chăng. Nàng ngắm nhìn ánh sáng chói loà của Dòng chảy sinh mệnh đang hững hờ trôi. Nàng nhận ra cội nguồn sự sống mà mọi sinh vật đều có ngày phải quay trở về đây.

Đó là nơi ngập tràn năng lượng, nơi vô số linh hồn nhập vào làm một cùng với tri thức và kinh nghiệm của mình. Ngay cả ký ức của họ cũng được tách ra khỏi bản thân. Nhưng Aerith thì vẫn “nguyên vẹn”. Nàng vẫn là chính mình giữa dòng chảy bất tận của các ý thức đã khuất, giữa những xoáy trào ký ức của cõi chết. Nàng vẫn giữ được nhân cách như khi còn sống – nàng vẫn là Aerith Gainsborough, và giờ đang trôi dạt giữa Dòng chảy sinh mệnh.

Nàng chưa từng nghĩ mình sẽ trở thành như thế này.

Là người Cetra cuối cùng còn tồn tại, Aerith mang sứ mệnh duy trì sự màu mỡ của Đất Mẹ trong suốt hành trình cuộc đời. Nàng từng trò chuyện với Hành Tinh – chính xác hơn là với ý thức của Hành Tinh, một phần trong Dòng chảy sinh mệnh. Nàng từng được nghe kể rằng cái chết không phải là dấu chấm hết của sự sống.

Đối với hầu hết mọi người, cái chết đồng nghĩa với việc trở về hư không. Ý thức sẽ bị bóng tối nuốt chửng, không bao giờ tỉnh lại, tan biến vào cõi hư vô mà không ai có thể hình dung rõ ràng – với họ, chết là biến mất hoàn toàn. Bởi vậy, con người sợ chết. Họ sợ mất đi sự tồn tại của chính mình. Dù tự biết mình là chủng loài có vòng đời hữu hạn, rất nhiều người vẫn cố né tránh cái kết đó, ngay cả những ai đã sống một cuộc đời trọn vẹn, đến tuổi xế chiều.

Aerith biết, cái chết không đồng nghĩa với sự kết thúc. Nàng còn biết về thế giới mà người Cetra sẽ đến sau khi hoàn thành sứ mệnh của mình với Hành Tinh. Vì lẽ đó, nàng không sợ hãi khi đối mặt với cái chết, dù sâu trong tim, nàng đã linh cảm được điều này sẽ đến với mình trong một ngày không xa. Nàng đã hoàn thành sứ mệnh ấy với một trái tim thanh thản. Dù nhân loại – những kẻ đã đánh mất khả năng lắng nghe tiếng nói của Hành Tinh từ lâu – có nói rằng nàng chết một cái chết phi tự nhiên, thì nàng cũng không hối tiếc vì đã sống, hay vì lựa chọn làm tròn nghĩa vụ của mình.

Thế nhưng, nàng vẫn thấy buồn. Trái tim nàng vẫn thấy đau.

Những người đồng hành cùng nàng, những người mà lần đầu tiên nàng cảm thấy gắn bó thật sự, người mẹ Elmyra đã nuôi nấng nàng suốt mười lăm năm, những người nàng chưa hiểu rõ, những người có thể nàng đã gặp trong tương lai, và cả những người mà nàng chưa từng biết đến… Nàng sẽ không thể ở bên họ nữa. Đó là sự thật. Aerith đã không còn thuộc về dương gian.

Nàng cũng biết rằng nỗi buồn ấy không chỉ riêng mình nàng mang theo. Những người ở lại cũng đang chịu đựng. Họ không biết rằng nàng vẫn tồn tại, dưới dạng linh hồn. Nhưng họ cũng chẳng cần biết. Vì có biết sự thật thì nỗi đau trong lòng họ cũng sẽ không thể vơi đi. Chính ý nghĩ đó khiến trái tim Aerith càng nhức nhối.

Nỗi đau của Aerith còn trở nên mãnh liệt hơn khi nàng nghĩ về Cloud.

Ban đầu, nàng nghĩ rằng ở Cloud có nét gì đó gợi nhớ đến mối tình đầu của mình. Nhưng thực ra, anh chẳng giống chút nào – từ ngoại hình, giọng nói cho đến tính cách. Anh là một người đầy bí ẩn… Nhưng dần dà, điều đó không còn quan trọng nữa. Nàng yêu anh, nhiều hơn cả người đầu tiên. Trong mắt nàng, Cloud là một anh hùng – một con người không bao giờ ngừng lao mình vào hiểm nguy. Nàng thấy ở anh sự tự tin, điềm tĩnh, và một cảm giác như thể anh sẽ tan biến nếu nàng chỉ lơ là một khoảnh khắc. Nàng muốn được ở bên anh mãi mãi, nếu có thể. Nàng thực sự khao khát điều ấy.

Khi nàng rời bỏ nhóm bạn đồng hành và đi đến Thành Phố Bị Lãng Quên, trái tim của Cloud như một quả trứng đang chực vỡ. Không phải để khai sinh một sự sống mới, mà như thể lòng đỏ bên trong sẽ chảy tràn ra, tan nát. Tâm trí anh đang trên bờ vực đổ vỡ. Nàng muốn được an ủi anh. Nếu nàng không phải là người Cetra cuối cùng, có lẽ nàng đã làm như vậy không chút do dự.

Thế nhưng…

Người đàn ông trong bộ áo đen xen lẫn ánh bạc, người từng được xem là anh hùng, giờ đã bị ý chí của “Tai ương từ bầu trời” – Jenova – chi phối và rơi vào cơn điên loạn. Hắn dự định thi triển Meteor, ma thuật huỷ diệt tối thượng, bằng Black Materia. Aerith, với sứ mệnh được trao từ tổ tiên người Cetra, không còn lựa chọn nào khác ngoài việc ngăn chặn hắn. Không sớm thì muộn, Sephiroth sẽ triệu hồi thiên thạch khổng lồ, gây ra vết thương chí mạng cho Hành Tinh. Khi đó, Hành Tinh sẽ tập trung một lượng rất lớn Dòng chảy sinh mệnh để tự chữa lành, và Sephiroth sẽ cướp lấy toàn bộ sức mạnh ấy. Hắn muốn hợp nhất với Hành Tinh, trở thành Thượng Đế, và rồi thiêu rụi toàn nhân loại – những kẻ hắn khinh miệt. Tương lai của Hành Tinh, của mọi sự sống, sẽ chấm dứt.

Aerith đã cảm nhận được từ những lời thì thầm của Hành Tinh rằng vẫn còn hy vọng để ngăn chặn điều tồi tệ nhất. Nàng biết, chỉ có nàng – người Cetra cuối cùng – mới có thể làm điều đó. Kiến thức cần thiết chỉ có thể tìm được tại Thành Phố Bị Lãng Quên. Nhưng điều đó cũng đồng nghĩa với việc nàng sẽ trở thành chướng ngại lớn nhất trong kế hoạch của Sephiroth.

Aerith đã do dự. Liệu nàng nên để nhân loại bị diệt vong, hay hy sinh bản thân để ngăn thảm hoạ? Nhưng thật ra nàng chưa từng nghĩ đến việc đó – nàng đã sẵn sàng từ lâu. Thời điểm do dự là lúc nàng nghĩ liệu có nên để Cloud lại một mình trong nỗi tuyệt vọng, nhưng làm vậy không thể cứu được những người khác hay cả thế giới. Nàng đã quyết. Không còn lựa chọn nào khác, cũng là vì chính Cloud.

Và thế là, một thân một mình, nàng bước đến bàn thờ tại Thành Phố Bị Lãng Quên, để tìm câu trả lời. Chìa khoá – chính là huyết thống của người Cetra cuối cùng. Đó là viên White Materia – thánh vật truyền lại cho nàng… Như thể mang trên mình định mệnh của cả một tộc người, viên đá ấy có thể triệu hồi bạch ma pháp tối thượng – Holy – để đối đầu với Thiên Thạch. Mẹ nàng, Ifalna, đã tin tưởng trao nó lại cho nàng. Aerith chưa từng sử dụng nó, luôn giữ kỹ trong dải ruy băng gắn chặt bên mình. Khi biết mình vẫn mang nó theo, nàng đã cầu nguyện hết lòng. Thông qua viên Materia, nàng đã nói chuyện đến Hành Tinh, khẩn thiết triệu hồi Holy.

Chỉ cần một chút do dự thôi, lời cầu nguyện sẽ không thể chạm tới Hành Tinh. Nhưng nàng đã làm được. Nàng hoàn thành nghi lễ ấy ngay trước khi Sephiroth ra tay – ngay khi hắn nhận ra ý định của nàng. Và rồi, thanh kiếm xuyên qua người nàng. Cái chết mà nàng đã cảm nhận từ trước giờ đây trở thành hiện thực.

Gương mặt nàng khi đó thật bình yên.

Nhưng rồi, một tiếng khóc xé lòng vang vọng đến nàng.

Không phải tiếng khóc của nàng. Nếu là của nàng, hẳn nàng đã cảm nhận được dòng máu trào lên cuống họng, đã cảm thấy cơn phẫn nộ tuôn trào từ tận sâu linh hồn – nhưng không, đó là âm thanh từ trái tim vỡ vụn của Cloud, là tiếng gào đau đớn của một trái tim không thể nào chữa lành trước nỗi mất mát quá lớn – trước cái chết của Aerith, bởi sự tự trách không nguôi, và bởi lòng căm thù dâng trào dành cho Sephiroth.

Nàng đã bất ngờ trước nỗi đau khôn tả mà Cloud dành cho nàng. Một phần trong nàng thấy ấm lòng khi biết rằng mình có ý nghĩa lớn lao như vậy với anh – nhưng kèm theo đó là một nỗi đau như nhân lên gấp bội. Nỗi đau của việc chẳng thể làm gì để xoa dịu sự thống khổ trong lòng Cloud. Nó bóp nghẹn trái tim nàng.

Dù đã hòa vào Dòng chảy sinh mệnh, cảm xúc ấy vẫn không hề nguôi ngoai.

Dẫu thân xác đã mất, Aerith vẫn cảm nhận được sự đau đớn bằng cách tạo nên hình ảnh của chính mình trong tâm tưởng. Nàng cúi đầu, đặt tay lên ngực – nơi trái tim vô hình vẫn đang thổn thức… Và rồi, nàng chợt nhận ra điều gì đó.

Xung quanh nàng là vô số ý thức đang tồn tại. Vô vàn tiếng nói, muôn vàn ký ức vây quanh. Mọi thứ ở đây đều khác xa nhà thờ nhỏ tại Midgar – nơi mà khi còn sống, nàng chưa từng cảm nhận được gì như thế. Những linh hồn, những sinh mệnh đã lìa đời, giờ đều trở về với Hành Tinh. Tất cả đều ở đây.

Thế nhưng, không một ai trong số họ có hình dạng như nàng. Aerith nhìn quanh – chỉ có nàng là vẫn giữ lại được hình thể như khi còn sống, giữa biển ký ức và năng lượng cuộn xoáy này.

“Chẳng lẽ… vì mình là người Cetra sao?”

Aerith buột miệng buông ra lời thì thầm. Ở nơi này, tư tưởng và lời nói chẳng có gì khác biệt. Là một thực thể thuần ý thức, nàng biểu hiện cảm xúc và suy nghĩ của mình thành từng làn sóng. Tương tự, những ký ức, cảm xúc của vô số linh hồn khác cũng đến với nàng dưới hình dạng những làn sóng vọng về. Xung quanh nàng là tiếng thì thầm rằng nếu không giữ được cái tôi thật mạnh mẽ, thì sẽ nhanh chóng không còn biết mình là ai giữa biển ý thức này.

“Mình đã hy vọng lời nói của mình sẽ đến được với Cloud…”

Nàng phồng má, vẻ mặt có chút giận dỗi. Thế nhưng, dù có vô số ý thức đang vây quanh, Aerith không hề bị cuốn vào dòng chảy hỗn loạn ấy. Bởi từ khi còn nhỏ, nàng đã từng nghe được tiếng của Hành Tinh, và điều đó đã rèn luyện cho nàng một sức chịu đựng đặc biệt. Aerith được nuôi dưỡng để luôn giữ vững ý thức về bản thân, không để lạc mất chính mình.
Dù vậy, nàng vẫn hiểu rằng việc trở về với Hành Tinh sẽ khiến bản thể tan rã. Như những giọt nước rơi xuống dòng sông – sẽ bị hòa tan, không còn phân biệt nổi nữa. Dù nàng đã quen với tất cả, vẫn thật kỳ lạ khi linh hồn nàng vẫn có thể giữ nguyên vẹn giữa đại dương của ý thức này.

“Nếu là do mình là người Cetra, thì hẳn nơi này phải có nhiều Cetra chứ. Mẹ mình cũng là người Cetra… Nhưng đã mười lăm năm trôi qua rồi. Có lẽ mình sẽ dần hợp nhất vào Hành Tinh như tất cả những linh hồn khác?”

Nàng nghiêng đầu, trầm ngâm suy nghĩ.

“Liệu mình có thể gặp lại Cloud ở đâu đó không? Để nói với anh ấy rằng mình vẫn ổn… Dù nghe hơi kỳ khi nói là ‘vẫn ổn’, nhưng ít nhất, mình vẫn là chính mình ở đây mà, đúng không nhỉ?”

Có lẽ, nơi này sẽ là nơi nàng có thể giãi bày những tình cảm còn giấu kín dành cho Cloud. Trong thời gian sống tại Midgar, đã không ít lần nàng cảm nhận được những linh hồn đã khuất, từ những vùng đất xa xôi, quay trở lại để gặp người thân thêm một lần – để nói mình yêu thương họ đến nhường nào. Những ai còn vương vấn tình cảm sâu đậm, hay để lại điều gì chưa trọn vẹn nơi thế gian, thường giữ được bản thể của mình mạnh mẽ hơn.

“Nhưng như vậy cũng có nghĩa mình sẽ tan biến ngay khi gặp được Cloud sao? Chẳng lẽ đó là điều đang đợi mình? Hay… vẫn còn điều gì đó mà mình chưa hoàn thành…?”

Ngay khoảnh khắc ấy, một cảm giác như có luồng điện chạy qua Aerith. Nàng nắm chặt tay, rồi đập nhẹ lên lòng bàn tay kia – như thể chợt hiểu ra điều gì đó. Dù chỉ là tưởng tượng trong hình bóng hư ảo của chính mình, nàng vẫn nghe rõ tiếng “bốp” vang lên.

“Phải rồi. Nhất định điều này phải có ý nghĩa gì đó. Chắc chắn phải có lý do vì sao mình vẫn chưa hòa tan vào Dòng chảy sinh mệnh. Giống như việc mình là người duy nhất có thể triệu hồi Holy… Có lẽ vẫn còn việc gì đó đang chờ mình thực hiện.”

Ngay khi ý nghĩ ấy thoáng qua, nàng cảm nhận được sự dao động khẽ khàng từ Hành Tinh. Không phải từ những ý thức đơn lẻ, mà từ chính Hành Tinh – như thể đang đồng thuận với nàng.

“…Ra vậy. Mình tự hỏi đó là gì…”

Câu hỏi của nàng chỉ nhận được sự phản hồi trong im lặng. Hành Tinh – ngay cả Hành Tinh – cũng chưa biết câu trả lời.

Aerith mỉm cười, như nụ hoa nhỏ mà nàng từng bán nơi khu ổ chuột. Trong ánh sáng lân tinh dịu nhẹ, nụ cười của nàng – nụ cười từng được bao người yêu mến – lại một lần nữa nở rộ, dịu dàng.

“Không sao đâu. Vẫn còn những người mình cần giúp. Mình chưa thể nghỉ ngơi được. Cho đến thời điểm thích hợp, mình vẫn sẽ tạm thời lưu lại nơi này. Sẽ ở lại cùng Hành Tinh… nơi gọi là Miền Đất Hứa…”

Mang theo hy vọng rằng suy nghĩ của mình có thể gửi tới một nơi nào đó, Aerith ngước nhìn bầu trời… Nàng nhìn vượt qua lớp vỏ ngoài của Hành Tinh. Những hạt Mako trôi nổi và bắn ra như tinh tú, với nàng, chúng tạo thành một bầu trời đêm lấp lánh.
Nàng nhìn lên trời, như cái cách năm nào ngồi bên Cloud, trước đốm lửa đang cháy bập bùng ở Hẻm Núi Vũ Trụ.

CHAPTER 2

Trong thế giới của Mako này — Aerith biết rằng khái niệm thời gian và khoảng cách nơi đây khác biệt hoàn toàn so với mặt đất. Thời gian dường như trôi đi một cách chậm rãi, nhưng nếu nàng muốn, nó cũng có thể lướt qua chỉ trong chớp mắt. Dòng chảy thời gian ở đây vốn chẳng mang ý nghĩa gì cả. Lịch sử của Hành Tinh được tạo nên từ những ký ức tích tụ, đan xen và luôn vây quanh lấy nàng. Có cả ký ức của hiện tại lẫn dĩ vãng. Aerith không thể nhìn thấy hết tất cả, nhưng những biến cố được ghi lại trong dòng ký ức ấy đã vượt ra ngoài giới hạn của thời gian, kết nối lại thành một thể thống nhất. Điều đó cho thấy thời gian trên thế giới của người sống vẫn đang tiếp diễn. Khi những ký ức mới từ bề mặt nhập vào cùng Hành Tinh, sự sống mới sẽ được sinh ra, khi năng lượng được truyền đi từ lòng đất. Chu trình đó cho nàng biết thời gian vẫn đang chảy trôi – từng thời khắc một.

Mọi sự vật đều kết nối vào bên trong Hành Tinh thông qua Dòng chảy sinh mệnh. Kể cả những nơi xa xôi nhất trên bề mặt, dòng chảy của ý thức vẫn có thể lan tới. Ngược lại, cũng có những chốn thật gần, vậy mà năng lượng lại chẳng thể vươn tới. Có những vùng đất bị cô lập, nơi ngay cả dòng Mako uốn lượn cũng không thể chạm vào. Aerith nghĩ rằng đó là hậu quả từ các lò phản ứng Mako. Nguồn năng lượng ấy vốn không nên bị con người sử dụng theo cách đó, và nếu họ cứ tiếp tục hút cạn như vậy, trật tự tự nhiên rồi sẽ bị phá vỡ. Nếu Hành Tinh có thể giúp nhân loại sống dễ dàng hơn, hẳn nó đã làm thế từ lâu. Nhưng Tập đoàn Shinra đã đi quá xa. Nếu lòng tham ấy cứ tiếp diễn, sự cân bằng của sự sống rồi sẽ sụp đổ… Aerith nhớ lại cảnh chỉ có mỗi nhà thờ nơi nàng sống là còn hoa nở, và cả thành phố Midgar thì ngập tràn Mako.

“Vì thế mà Shinra mới khao khát tìm đến Miền Đất Hứa. Một vùng đất tràn đầy năng lượng Mako, nơi chỉ có người Cetra mới biết lối dẫn tới… Nhưng thực chất, nơi ấy chính là đây. Là nơi mọi sinh linh cuối cùng cũng trở về, hòa làm một với Hành Tinh. Mảnh đất mà Shinra tưởng có thể chiếm đoạt năng lượng không bao giờ thực sự tồn tại, phải không nhỉ? Đó chỉ là lầm tưởng mà thôi.”

Nàng khẽ lẩm bẩm, thả hồn trôi theo Dòng chảy sinh mệnh. Mắt nàng dõi theo thế giới Mako gần như bất biến.

“Miền Đất Hứa mà Sephiroth khao khát lại hoàn toàn khác. Hắn muốn tạo ra nó bằng vũ lực. Hắn định cố ý gây thương tích cho Hành Tinh để toàn bộ năng lượng hội tụ tại một nơi duy nhất. Để rồi bản thân hắn sẽ độc chiếm tất cả. Đó mới là Miền Đất Hứa mà Sephiroth vẽ nên…”

Aerith rùng mình khi tưởng tượng ra Hành Tinh sẽ ra sao nếu điều đó thành hiện thực.

“Không biết Cloud và mọi người có ổn không… Tifa, và cả Barret nữa. Hy vọng họ không quá gắng sức trên hành trình truy đuổi Sephiroth…”

“…Cloud? Tifa? Barret?”

Một luồng ý thức gần bên nàng bỗng dao động khi nghe những cái tên đó. Aerith lập tức rời khỏi dòng chảy mà mình đang trôi theo — đây là lần đầu tiên nàng cảm nhận được một ý thức khác vẫn còn mạnh mẽ như vậy. Nàng tiến về phía nguồn sóng ấy, và một bóng hình từ dòng Mako nổi lên. Tuy không hiện rõ như nàng, nhưng Aerith nhận ra đó là dấu vết còn lại của một linh hồn nữ giới.

“Cô biết họ sao? Cô là ai vậy?”

“Tôi là…”

Dường như ký ức của cô ấy đã rối loạn. Có lẽ phần lớn linh hồn đã hoà vào dòng Mako, nhưng cốt lõi vẫn chưa hoàn toàn tan biến.

“À, tôi phải tự giới thiệu trước mới phải. Tôi là Aerith. Có phải cô từng là thành viên của Avalanche?”

“Avalanche… Phải, đúng rồi.”

Những ký ức của cô gái ấy bắt đầu tái hiện từ biển Mako. Khi nhận thức về bản thân trở lại, bóng hình trong suốt ấy dần hiện rõ, và sắc màu cũng từ từ quay lại, như thể được Aerith tiếp thêm sức mạnh.

Dù vẫn nhạt nhòa hơn Aerith, nhưng giờ đây cô trông đã giống một con người thực thụ, trang phục ngày nào cũng dần hiện ra. Mái tóc cột gọn gàng phía sau để tiện di chuyển, bộ đồ cô mặc mang dáng dấp của một chiến binh. Cô đến nơi này quá sớm, ở độ tuổi ngang với Aerith.

“Thật ngốc nghếch khi tôi lại quên mất mình là ai… Tôi là Jessie, thuộc nhóm Avalanche. Này… Cô là Miss Aerith, phải không?”

“Cứ gọi tôi là Aerith là được rồi.”

“Cảm ơn nhé, Aerith. Cô biết Cloud, Tifa và Barret phải không? Mọi người thế nào rồi? Họ vẫn đang chống lại Shinra chứ? À mà…”

Jessie lắc đầu, như thể muốn xin lỗi. “Cô chắc cũng giống tôi, một khi đã ở đây…”

“Không sao. Tôi tin mọi người vẫn ổn cả.”

Aerith chuyển hướng suy nghĩ, cố không nghĩ tới Cloud. Nơi này không thể nói dối, nên nàng buộc phải né tránh.

“Có một chuyện đã khiến Barret day dứt suốt thời gian dài… Thời điểm đó, cô là một trong những người thuộc Avalanche đã cố bảo vệ trụ đỡ Khu Bảy. Tôi chỉ gặp mỗi anh Wedge…”

“Wedge?!”

Đôi mắt Jessie mở to. “Cả Biggs nữa! Ba chúng tôi đến đây cùng nhau, nhưng rồi mỗi người một ngả… Phải rồi, mới khi nãy thôi, tôi còn chẳng nhớ nổi điều gì. Cho đến khi gặp cô, Aerith.”

Như thể được dẫn dắt bởi ký ức của Jessie, hai hình bóng khác dần hiện ra. Một người đàn ông có râu mỏng và người kia thì thấp lùn, thân hình chắc nịch.

“Wo- Woah.”

Người có râu – Biggs – nhìn xuống đôi tay mình. “Tôi vẫn còn là chính tôi. Tưởng mình sẽ tan biến cơ đấy.”

“Tôi mừng quá khi được gặp lại hai người… Và… Chính cô đã chăm sóc tôi khi đó, cô Aerith, phải không? Vậy là cô cũng đã…”
Aerith không trả lời, chỉ mỉm cười nhẹ và gật đầu.

“Lâu rồi không gặp, anh Wedge. Rất vui được gặp anh, Biggs. Sau lần ấy, tôi cũng gia nhập Avalanche, nên có thể xem như tôi là hậu bối của mọi người.”

“Hmm, điều đó cũng cho thấy Avalanche có tỷ lệ tử vong đáng lo đấy.”

“Barret vẫn còn hay phô trương không? Dù sao thì anh ấy cũng là người tốt.”

“Có hậu bối kìa! Tôi vui lắm! Bao lâu rồi tôi mới được làm tiền bối cơ chứ!”

Tiếp đó, Aerith kể cho cả ba nghe về cuộc chiến hiện tại của Avalanche. Giờ đây, kẻ thù không chỉ là Shinra mà còn một thế lực còn nguy hiểm hơn – Sephiroth. Nhóm đã rời Midgar để ngăn chặn âm mưu thống trị Hành Tinh của hắn.

“Vậy là Cloud đã cùng chung chiến tuyến với chúng ta rồi… Thật tuyệt.”

“Heheh… Dù lạnh lùng, tôi biết thể nào anh ta cũng sẽ gia nhập.”

“Vậy nghĩa là Cloud cũng là đàn em sao? Có vẻ khó trị đấy.”

Bóng hình ba người Avalanche cười vang, không khí rộn ràng. Nhưng rồi, Aerith nhận ra đằng sau tiếng cười ấy là một nỗi niềm u uất. Ba người bọn họ đang mang trong mình sự dằn vặt không nguôi.

“Chuyện gì vậy? Trông mọi người như đang mang một nỗi khổ tâm thì phải…”

“…Là vì cách mà bọn tôi đã kết thúc cuộc đời mình. Không thể chuộc lỗi nữa rồi.”

Jessie cúi đầu, giọng nghèn nghẹn. Biggs là người tiếp lời.

“Chúng tôi chiến đấu vì lý tưởng của Avalanche, vì chung một khát vọng. Khi đó, chúng tôi nghĩ việc hy sinh một vài người là điều cần thiết để ngăn chặn Shinra. Nhưng… chúng tôi đã sai. Chúng tôi nhận ra điều đó khi đến nơi này… Cô biết chuyện vụ nổ ở lò phản ứng Mako Khu Một chứ, Aerith?”

“Vâng… Khu Một nằm ngay bên kia khu ổ chuột nơi tôi sống. Không ai kể chi tiết, nhưng chúng tôi nghe nói rất nhiều người đã thiệt mạng…”

“Hồi đó, bọn tôi chỉ nghĩ rằng những ai làm việc cho Shinra ở tầng trên mà chết thì cũng đáng đời. Nhưng cuối cùng, bất kể là người của Shinra hay không, tất cả đều về đây. Và từ đó, chúng tôi bắt đầu tự vấn: vì sao mình lại làm vậy? Chúng tôi chỉ như những kẻ say rượu gào thét giữa đám đông, tự thuyết phục mình rằng đang cứu lấy Hành Tinh…”

“…Tôi cũng vậy. Tôi chưa từng nghĩ sâu đến thế. Tôi không muốn sống một cuộc đời mờ nhạt. Tôi muốn toả sáng. Tôi nghĩ rằng nếu gia nhập Avalanche, tôi sẽ trở thành anh hùng, sẽ cứu lấy tương lai của Hành Tinh — và chỉ nghĩ đến vậy thôi… Tôi chưa bao giờ tưởng tượng được rằng sẽ có người vô tội bị cuốn vào… Thật là nông nổi…”

Wedge cúi gằm mặt, ánh mắt trĩu nặng nỗi hổ thẹn.

“Thật ra, kế hoạch đó vốn dĩ là do nhóm Avalanche cũ — vốn đã tan rã từ lâu — soạn ra.”

Jessie nói tiếp bằng giọng đầy ăn năn: “Hồi đó Avalanche có nhiều thành viên hơn và họ cực đoan hơn bọn tôi rất nhiều. Chúng tôi chỉ kế thừa cái tên từ họ. Thế nhưng, kế hoạch chế tạo bom, cũng như thông tin về mục tiêu đặt bom, vẫn còn trong máy tính. Vì tôi có chút hiểu biết về máy móc và chất nổ, tôi đã triển khai… Nhưng tôi chắc chắn kế hoạch đó không chỉ nhằm phá hỏng lò phản ứng Số Một. Những người nghĩ ra kế hoạch tàn nhẫn đó căm ghét Shinra đến mức sẵn sàng hi sinh nhiều sinh mạng… Đáng lẽ tôi phải nhận ra. Barret thì chẳng hay biết gì cả.”

“Vì vậy nên chúng tôi…”

Biggs ngẩng lên, ánh mắt nhìn xa xăm. “Chúng tôi từng muốn tan biến, hoà vào Hành Tinh ngay lập tức. Chúng tôi chỉ muốn biến mất. Giờ tôi mới nhớ ra. Nhưng không thể. Barret vẫn còn đang chiến đấu để cứu lấy thêm nhiều người khác. Chúng tôi thì chẳng thể làm gì để bù đắp. Chỉ biết tồn tại ở đây, mãi gặm nhấm tội lỗi của mình.”

“Cuối cùng, chính vì khao khát được an yên nên bọn tôi mới dễ dàng đánh mất bản thân.”

“Nhưng không thể như thế được. Chỉ cần có cơ hội, chúng tôi lại trở về đúng con người cũ. Dù vậy, chúng tôi vẫn không thể hiện rõ ràng như cô. Như thể… đó là một lời nguyền vậy.”

Cả ba cười nhạt, một kiểu tự giễu cay đắng. Rồi mọi âm thanh cũng chìm dần vào lặng im.

“Nhưng mà… Nhưng mà…”

Aerith lên tiếng, cố xoa dịu nỗi buồn trong họ.

“Con người ai rồi cũng từng lầm lỡ. Ngay cả tôi cũng từng trả thiếu tiền thối khi bán hoa nữa mà…”

“Hmm… So sánh vậy thì… tôi chẳng dám nhận đâu.”

“Nhưng việc mọi người phải chịu đựng như thế này, thực sự khiến tôi…”

“Cảm ơn, Aerith. Nhưng với tư cách là tiền bối của Avalanche, câu chuyện này đúng là đáng xấu hổ. Bao lời hô hào khi xưa giờ như phản lại chính mình.”

“Tôi không thể tha thứ cho chính mình. Có lẽ đó là lý do duy nhất khiến tôi vẫn còn tồn tại ở đây.”

“Biết đâu, một ngày nào đó, chúng tôi có thể trở về với Hành Tinh… nhưng hiện giờ thì chưa thể. Aerith, cô cần phải đi. Việc cô vẫn giữ được hình hài này chứng tỏ cô còn sứ mệnh cần hoàn thành. Chúng tôi sợ những ký ức tội lỗi sẽ lây sang cô mất.”

“Không…”

“Nếu vậy, chúng tôi sẽ càng đau khổ hơn. Làm ơn, hãy rời đi, được không?”

Jessie nói dối. Aerith biết rõ – cô ấy chỉ muốn đẩy nàng ra xa, để không phải chia sẻ nỗi đau cùng nhau.

Bóng hình của ba người dần nhạt đi. Aerith cắn môi dưới, đôi mắt rưng rưng.

“Xin hãy để tôi nói điều này. Ngày hôm đó, nhờ ba người đã kiên cường chiến đấu bảo vệ trụ đỡ Khu Bảy mà rất nhiều người đã kịp chạy thoát. Tôi tin rằng số người được cứu còn nhiều hơn cả số nạn nhân ở Khu Một… Và tôi cũng đã có thể cứu được bé Marlene nhờ điều đó. Có thể như vậy vẫn chưa đủ để xoá bỏ tội lỗi… Tôi biết sinh mạng con người không phải là phép cộng trừ. Nhưng… xin hãy nhớ rằng, trong trái tim mọi người không chỉ có lỗi lầm.”

“…Cảm ơn. Cảm ơn cô, Aerith.”

Giọng nói ấy thuộc về một người không còn nhớ nổi chính mình. Và rồi, họ quay lại với nơi giam cầm do chính mình lựa chọn — lặng lẽ tan vào biển ký ức.

Aerith nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt, rồi tiếp tục bước đi. Nàng cầu nguyện cho linh hồn của những người bạn trong Avalanche sẽ sớm được yên nghỉ.

CHAPTER 3

Aerith không rõ thời gian trên mặt đất đã trôi qua bao lâu. Liệu đã là vài ngày kể từ khi nàng gặp Jessie và những người còn lại, hay chỉ mới thoáng chốc?

Nàng tự hỏi liệu nỗi đau của họ có thể tự chữa lành không. Vừa lặng lẽ tự vấn, nàng tiếp tục cuộc hành trình qua âm giới. Nàng trôi dạt giữa Dòng chảy sinh mệnh, giữa biển Mako của Hành Tinh.

Khi bắt gặp bóng hình tiếp theo, nàng khẽ nín thở.

Một đầu ống thép vươn lên giữa xoáy sáng mờ nhạt. Khi nhận ra đó là một cánh tay giả nối với phần thân, Aerith thoáng nghĩ rằng có lẽ Barret cũng đã rời khỏi thế giới người sống. Nàng chắc chắn rằng anh đã cùng mẹ Elmyra đưa Marlene trốn khỏi Midgar. Trái tim nàng siết lại khi nghĩ đến cô bé.

“Marlene!”

Những làn sóng ý nghĩ từ Aerith lan rộng, chạm đến bóng hình kia. Hình ảnh một người đàn ông với khẩu súng gắn nơi cánh tay trái từ từ hiện lên từ dòng Mako. Vũ khí ấy phát ra thứ ánh sáng lạnh lẽo, và cơ thể nhòe nhạt của ông ta bị nhuộm một sắc đỏ lặng thầm.

“Ông là…”

“Một người phụ nữ à… Ta đã gặp cô ở đâu rồi thì phải? Cô còn biết cả tên Marlene nữa…”

“Chúng ta từng gặp nhau rồi, ông Dyne.”

Ông ta chính là Dyne — quản ngục của nhà tù Corel, nơi lưu đày ngập tràn cát bụi và sắt vụn. Trước đó, ông từng là bạn thân thiết với Barret. Sau khi thị trấn Corel bị Shinra tàn phá, Dyne chìm trong tuyệt vọng, rồi phát điên, gieo rắc cái chết cho biết bao người.

“À, ra là cô. Cô gái từng đi cùng Barret. Vậy tức là… cô cũng chết rồi. Đáng tiếc thật.”

Chẳng màng đến sự việc trước mắt, Dyne phá lên cười. “Không thể tin nổi là sau khi giết bao nhiêu người, ta lại kết thúc ở cùng một nơi với một cô gái vô tội như cô. Thế giới này thật nực cười. Một Hành Tinh chán ngắt. Tốt hơn hết là nó nên bị hủy diệt đi.”

“Đến giờ ông vẫn nói vậy sao?”

Hình bóng Aerith đứng dậy đối diện với Dyne. Nàng nhướng nhẹ đôi mày thanh tú.

“Mặc dù ông thực lòng quan tâm đến Marlene như thế?”

“Quan tâm cái gì chứ. Này, cô—”

“Tôi là Aerith.”

“Heheh… Cô là một cô gái mạnh mẽ. Cánh tay trái này là thứ duy nhất còn lại từ cuộc đời trước của ta. Được rồi. Gọi cô là Aerith cũng được. Chắc cô nghe được những gì ta nói với Barret khi xưa, phải không? Lúc ta định hủy diệt mọi thứ, ta còn định kéo cả Marlene theo cùng.”

“Ông nói dối. Đó chỉ là một lời đe dọa suông thôi.”

“Ta không thể nói dối ở đây, đúng chứ? Ít nhất thì lúc ấy, ta đã thực sự nghĩ như vậy. Sau đó ta thách đấu Barret một trận sống còn… rồi bừng tỉnh.”

Một lúc sau, Dyne phá lên cười lớn vì cái giá phải trả bằng chính cánh tay phải và thân thể ông. “Nhờ Barret mà ta nhận ra điều đó. Cuối cùng, ta lại bị chính thế giới mà mình muốn hủy diệt nuốt chửng. Ta không có can đảm tự kết liễu đời mình. Vậy nên thay vào đó, ta giết hết những kẻ đáng thương ở vùng lưu đày — coi như giúp họ giải thoát, để họ được ‘hạnh phúc’.”

“….”

“Thấy chưa, Aerith? Trước mặt cô là một bóng ma tuyệt vọng, đến mức cả Hành Tinh cũng chẳng dung nạp nổi. Hành Tinh nơi vợ ta, Eleanor, đã trở về từ lâu. Ta thì đã giao Marlene cho Barret rồi. Còn thế giới này sau đó có ra sao… chẳng liên quan gì tới ta.”

“….”

Thấy Aerith im lặng, Dyne lại bật cười vì tưởng rằng mình đã làm cô bé “mạnh miệng” ấy cứng họng. Nhưng rồi ông nhận ra: nàng chưa từng rời mắt khỏi ông. Trong đôi mắt xanh ngọc ấy toát ra một ánh nhìn khiến cơn điên loạn trong ông dần lùi lại.

“…Ông thật yếu đuối.”

“Cái gì cơ?”

“Tôi nhắc lại. Ông là kẻ hèn nhát. Ông không đủ can đảm để bắt đầu lại từ đầu. Ông chỉ mãi luẩn quẩn trong nơi dễ trốn tránh nhất.”
Aerith nhìn Dyne, rồi bước một bước tiến lên. Dưới áp lực từ ánh mắt ấy, ông đưa cánh tay súng che mặt, rồi vô thức lùi lại.

“Barret cũng đánh đổi một cánh tay để thành vũ khí. Anh ấy từng thề sẽ tiêu diệt Shinra bằng tất cả căm hận và hối hận của mình. Anh ấy cũng từng khiến tay mình nhuốm máu. Nhưng anh ấy không gục ngã. Không chỉ mang gánh nặng trên vai, giờ đây anh thật sự đang chiến đấu để cứu lấy Hành Tinh này. Anh đang cố gìn giữ thế giới mà Marlene sẽ lớn lên — mà không trốn chạy.”

“…Có thể thay đổi có lẽ là thế mạnh của tên ngốc đó.”

“Vậy Barret đặc biệt còn ông thì khác à?”

Dyne rên khẽ trước câu hỏi ấy. Ông bắt đầu tỉnh khỏi cơn mê mụ. Điều mà ông ghét nhất: phải đối diện với chính mình. Bấy lâu, ông vẫn sống trong cơn say điên cuồng để quên bản thân, nhưng ánh mắt trực diện của Aerith đã thổi tan làn sương mê muội ấy. Tấm khiên nơi trái tim ông nứt vỡ.

“Ta vẫn còn mùi máu tanh từ những người mình từng giết. Ngay cả linh hồn ta cũng bị vấy bẩn đến tận cùng. Cô không thấy sao? Bọn họ vẫn đang bám lấy ta… Nếu ta quay lại, ta sẽ bị họ kéo ngược xuống…”

Làn sương đỏ bao phủ quanh Dyne chợt đặc quánh lại. Suốt bốn năm kể từ khi thị trấn Corel bị thiêu rụi, ông chẳng màng đến mức độ thù hận đang tích tụ trong cánh tay kim loại. Và giờ, nó đã sũng máu. Một gông cùm tội lỗi khiến Dyne buông xuôi tất cả.

“Ta phải bắt đầu lại bằng cách nào đây? Ta chỉ biết say. Ta chỉ biết oán hận. Ta chỉ biết trầm mình trong điên loạn! Vậy thì… ta sai rồi sao?”

“Đúng thế.”

Không hề ép buộc, Aerith tiến lại gần Dyne. Nàng giơ tay chạm lên lớp máu bám dính lấy ông.

“Những vết máu giam giữ ông chính là do cảm giác tội lỗi tạo nên. Những sinh mạng ông đã lấy đi từ lâu đã trở về với Dòng chảy sinh mệnh. Ông không thể quên những gì mình từng làm, nhưng chẳng có lý do nào khiến ông không thể làm lại cuộc đời. Tôi tin chắc điều đó.”

“….”

Ngay nơi Aerith đặt tay lên, máu khô lại thành lớp mô, rồi bong ra khỏi Dyne và tiêu biến. Cánh tay trái của ông bắt đầu tan mờ.

“…Liệu một ngày nào đó, ta có thể được hợp nhất với Hành Tinh không?”

“Tôi tin là có.”

“Khi Marlene sống hết cuộc đời và đến nơi này… ta có thể đón con bé, như một phần của Hành Tinh chứ…?”

Aerith ngẩng lên nhìn Dyne và mỉm cười, khẽ gật đầu.

“Vì ông đã bắt đầu lại rồi. Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.”

Gương mặt Dyne dần hiện rõ. Không còn là người điên loạn nàng từng thấy tại nhà tù Corel, mà là chân dung của một người đàn ông từng yêu gia đình và quê hương bằng tất cả trái tim mình.

Ông không thể quay về khoảng thời gian yên bình khi còn là một thợ mỏ ở thị trấn Corel. Cả hai đều biết điều đó. Thế nhưng, con người có thể làm lại. Họ có thể đứng dậy, đối diện với ký ức đau thương. Nếu không, sự phi lý sẽ nuốt trọn cả thế gian.

“Ta có thể làm gì giữa biển Mako này? Không… ta phải làm gì đây… Có lẽ ta sẽ tiếp tục nghĩ về những người mình từng sát hại. Cho đến ngày có thể hoà vào Hành Tinh.”

“Vâng, tôi nghĩ đó là một khởi đầu tốt.”

“Aerith, ta xin lỗi vì cách ta cư xử. Ta mừng vì đã gặp được cô.”

“Ông đâu có làm gì khiến tôi giận đâu.”

“Cô thật sự là một người kiên cường.”

Lần đầu tiên, Dyne mỉm cười từ tận đáy lòng. Rồi ông dần nhạt đi. Đầu khẩu súng nơi cánh tay trái cũng biến mất.

“Sau khi chết và trải qua tất cả… giờ ta mới thôi quay lưng lại với Barret và Marlene. Cho ta nói lời cảm ơn nhé…”

Ngay trước khi ông tan hẳn vào Dòng chảy sinh mệnh, Aerith nhìn thấy điều đó.

Nàng thấy những hạt Mako bay đến, tụ lại quanh Dyne, như thể có một ý chí đang vẫy gọi ông. Giọng nói mơ hồ của Dyne vang lên, ngạc nhiên:

“…Eleanor?”

Và thế là, Aerith tiếp tục hành trình của mình.

CHAPTER 4

Từ trước đến giờ, Aerith luôn nghĩ rằng Dòng chảy sinh mệnh không có mùi. Việc cảm nhận của linh hồn nàng nơi đây giống như một phiên bản tinh thần của năm giác quan – “nghe” để cảm nhận tàn dư xung quanh, “thấy” để hình dung các dòng năng lượng nhạt nhòa. Dù vẫn có thể “chạm”, nhưng ở thế giới này, cảm giác đó chỉ là phần nối dài từ thị giác mà thôi.

Nơi đây không tồn tại khái niệm ăn uống, nên đương nhiên cũng chẳng có vị giác. Nhưng rồi có lúc nàng nhận ra rằng khứu giác vẫn đang hoạt động — dù thực chất chẳng có hương thơm nào. Ngay cả vết máu từng bao phủ Dyne cũng chỉ là biểu tượng — chẳng mang mùi gì. Aerith chợt nghĩ, nếu hoa có tồn tại ở đây, chắc chúng cũng không tỏa hương… Nghĩ thế khiến nàng thấy buồn.
Rồi nàng bước qua một linh hồn khác.

Nó mang theo một mùi khó chịu — như thể đang bắt đầu phân huỷ, dù chưa hoàn toàn mục nát. Một thứ mùi khiến người ta không khỏi nhăn mặt.

Khu vực đó là nơi duy nhất dòng Mako tỏ ra yếu ớt. Luồng năng lượng chảy ngang bị méo mó, không thể tự phục hồi vì bị thứ gì đó níu giữ. Ở giữa trung tâm vùng nhiễu loạn đó là một ông già.

“Ồ, ta vẫn nhớ khuôn mặt này.”

Cũng như khi còn sống, người đàn ông khoác trên mình bộ vest đắt tiền, được may đo vừa vặn, phản ánh đúng bản chất ông ta. Chỉ cần thoáng nhìn, Aerith đã nhận ra: ý thức của ông ta vẫn giữ được hình dạng rõ ràng không kém gì nàng. Tuy nhiên, chỉ có y phục, giày da và trang sức là hiện rõ — còn gương mặt thì vô cùng mờ nhạt. Hai má phúng phính, ria mép được cắt tỉa kỹ càng, và giọng nói run rẩy của một ông già.

“Tên cô là… Thôi không quan trọng. Cô là đứa mang dòng máu của người Ancient, đúng không?”

“Tên tôi có ý nghĩa. Nhưng tôi không có ý định nói cho ông biết.”

Người đang đứng trước mặt nàng chính là Chủ tịch Shinra — lãnh đạo tối cao của Shinra Inc., một tập đoàn quyền lực hơn cả các quốc gia.

“Ra vậy, cuối cùng cô cũng rơi xuống đây. Cô cũng chết rồi à? Lại còn cùng một nơi với tôi?”

Giọng ông ta không giấu được vẻ hả hê. “Chúng ta lại tái ngộ ở kiếp sau, cứ như được số mệnh sắp đặt vậy. Hành Tinh quả thật biết cách an bài. Ta cảm thấy… ta đã được lợi từ chuyện này đấy.”

“Lợi lộc ư?”

Câu nói ấy không khác mấy với những gì Dyne từng thốt ra. Nhưng nếu Dyne chỉ đơn thuần mỉa mai bản thân, thì với người đàn ông trước mặt, mọi thứ hoàn toàn khác. Aerith cảm nhận rõ: ông ta thực sự tin điều mình đang nói.

“Cô không hiểu đâu nhỉ? Người Ancient ngu ngốc hơn ta tưởng. Hèn chi cô phản kháng Tập đoàn Shinra kịch liệt đến thế. Thật là một cuộc đời đáng thương và khốn khổ.”

“Thô lỗ thật đấy. Tôi không nhớ là từng để ai thương hại mình cả.”

Người đàn ông bật cười khẽ, như thể đang chế nhạo cơn giận của Aerith.

“Không biết mình được – mất ra sao, đôi khi cũng là một dạng hạnh phúc. Nhưng thử nghĩ đi, sau khi trốn khỏi phòng thí nghiệm của Hojo cùng mẹ, cô sống lẩn khuất nơi khu ổ chuột suốt mười lăm năm. Khi bọn Turks tìm ra cô, nếu đồng ý quay về với chúng tôi, cô đã có thể tận hưởng cuộc sống xa hoa trên tầng cao của Midgar rồi. Lúc đó, Hojo đang mải mê với thí nghiệm khác, nên tôi chỉ bảo theo dõi cô thôi. Nhưng nếu cô chủ động hợp tác, tôi sẽ tiếp đãi cô như khách quý. Vậy, giờ nhìn lại xem, sống dưới đáy xã hội, lầm lũi như sâu bọ, rồi lại chết khi chưa từng nếm trải cuộc sống vương giả… Cô vẫn cho rằng cuộc đời mình không khốn khổ à?”

“…Ông thật sự nhìn nhận hạnh phúc và bất hạnh của người khác chỉ bằng cái thước ích kỷ của mình thôi sao?”

“Ta là kẻ tự phụ đấy. Nhìn nhận một cách công bằng thì không ai đạt được nhiều như ta cả.”

Một nụ cười nhếch mép hiện lên, ông ta tiếp tục khoe khoang như thể đang giảng đạo lý.

“Bằng trí tuệ của mình, ta đã đưa Shinra — từ một công ty sản xuất vũ khí nhỏ nhoi — vươn lên tầm vóc khổng lồ như ngày nay. Việc phát hiện tiềm năng từ năng lượng Mako và xây dựng hệ thống lò phản ứng chính là bước ngoặt. Mako cấp nguồn điện cho dân chúng, nâng cao chất lượng sống của họ — và biến họ thành nô lệ của ta. Khi đã quen với sự tiện nghi, con người sẽ phụ thuộc như kẻ nghiện. Và khi ta nắm nguồn cung, Shinra trở thành bá chủ trong chớp mắt. Một chút quảng cáo là đủ để hút về những bộ óc thiên tài. Những giấc mơ như xây dựng đại đô thị, khai phá không gian… tất cả đều sẵn sàng phục vụ tôi. Bọn họ làm việc như thần dân trung thành. Còn quần chúng thì mù quáng. Ngay cả truyền thông cũng chỉ là con rối của Shinra vì bọn ta độc quyền Mako. Ta đã thống trị cả quốc gia, ngồi trên ngai vàng mà chẳng ai dám chỉ trích — dẫu ta có làm điều gì đi nữa. Ta đạp lên kẻ ngu, sở hữu của cải vô hạn và điều hành cả thế giới! Ta cũng chẳng phiền nếu được sống lâu hơn… Nhưng thôi. Này, cô gái Ancient, giờ thì hiểu ai trong chúng ta sống lời hơn chưa? Hay vẫn cho rằng đời cô không bi thảm?”

“Hmmm… Có lẽ vậy?”

Điều Aerith hiểu rõ là, kiểu “hạnh phúc” mà lão già trước mặt đề cập hoàn toàn khác biệt với niềm vui mà nàng từng tin tưởng. Thứ ông ta gọi là hạnh phúc chỉ toàn là so sánh – là đứng cao hơn, có nhiều hơn, hưởng lợi hơn người khác. Và chính suy nghĩ ấy đã khiến tham vọng hút cạn sinh lực Hành Tinh của tập đoàn Shinra vẫn còn in hằn trong linh hồn ông. Ông ta là một linh hồn rỗng tuếch — không thể cảm nhận hạnh phúc ngoài việc hơn thua với kẻ khác.

Nàng chẳng buồn chỉ ra điều đó. Nếu đó là cái đích của sự mãn nguyện trong ông ta, thì thật không thể cứu vãn. Tham vọng mà ông ta gom góp suốt đời giờ như rác rưởi mục nát, bốc mùi. Như thể bị mắc kẹt nơi cống rãnh — ông già đáng thương kia không nhận ra mình vẫn chưa được giải thoát khỏi khổ đau của chính tham vọng đó, dù đã chết.

Luôn được người đời đưa ra làm thước đo để so sánh, lúc thấy Aerith chẳng phản ứng gì, vị chủ tịch đâm ra khó chịu.

“Thật ngu xuẩn khi ta đi so sánh bản thân với một sinh vật thiểu năng như cô. Tâm trạng ta giờ cực kỳ tồi tệ. Nếu cô không hiểu được điều ta nói, biến đi cho khuất mắt.”

“Vậy thì tôi đi đây.”

Con người này chẳng thể cứu vãn. Trên ngai vàng mục ruỗng được tạo nên từ tham vọng, ông ta sẽ còn trôi dạt mãi cho đến khi cái tôi tự hủy diệt.

Vừa khi Aerith quay lưng, định tiếp tục hành trình…

Một chuyện kỳ lạ xảy ra. Một đợt sóng dữ dội tách khỏi Dòng chảy sinh mệnh, lao vào biển Mako và làm nó rung chuyển kịch liệt. Một xung động bất thường — như nhịp tim rùng rợn.

“Chuyện gì thế này?”

Nghe tiếng la thất thanh của ông già, Aerith quay phắt lại.

Tất cả những gì nàng thấy là hình ảnh Chủ tịch Shinra bị hút đi xa dần. Tốc độ ngày một nhanh chóng.

Ông ta không hề trôi theo dòng chảy — mà như bị một trọng lực nào đó kéo thẳng xuống, gia tốc tăng vọt. Ông đang bị hút về một nơi sâu thẳm nào đó trong lòng biển Mako.

Tiếng gào thét hoảng loạn vang vọng phía sau, rồi tan biến.

Aerith lại cảm nhận được đợt sóng đó. Lần này nàng biết chắc là gì. Nó giống hệt luồng năng lượng của kẻ đã đoạt mạng nàng tại Thành Phố Bị Lãng Quên.

Hắn vẫn đang ẩn mình đâu đó trong Dòng chảy sinh mệnh.

“Sephiroth…”

Kẻ phản bội với mái tóc bạc như thiên thần sa ngã khẽ mỉm cười — như thể đang kéo linh hồn ô uế xuống địa ngục. Lúc này đây, Aerith hiểu rằng hiểm họa vẫn chưa chấm dứt.

Phép Holy mà nàng từng triệu hồi đang bị ngăn cản, ngay tại thời khắc sắp phát huy tác dụng. Vết thương xưa cũ của Hành Tinh… Sephiroth đang ẩn náu tại Miệng Núi Phía Bắc — “Miền Đất Hứa” của Jenova — chờ ngày phục sinh hoàn toàn.

Hắc Ma Pháp Tối Thượng – Meteor – đã được triệu hồi. Cây búa hủy diệt từ chốn trời xa ấy đang rơi xuống để nghiền nát Hành Tinh.

CHAPTER 5

Cloud đang rơi vào Dòng chảy sinh mệnh. Không phải linh hồn một người đã khuất, mà là một con người còn sống, với thể xác nguyên vẹn. Anh sắp ngất lịm.

Tại Miệng Núi Phía Bắc, anh phát hiện ra những ký ức bấy lâu của mình hoàn toàn là giả tạo. Anh chỉ là một con rối – một thực thể bị nhà khoa học điên loạn Hojo cấy tế bào Jenova vào. Một “mẫu vật” được tạo ra nhằm hợp nhất với Sephiroth để dẫn tới sự phục sinh của hắn. Nhưng ngay cả trong vai trò đó, anh cũng là một thất bại — một bản sao hỏng hóc, thậm chí còn không được gắn mã số.

Cloud bị quẳng như rác thải tại Midgar. Rồi anh gặp Tifa – người bạn “thực sự” từ thuở thiếu thời. Khi ấy, nhờ khả năng sao chép ký ức của Jenova, những hồi ức của Tifa về Cloud lập tức truyền sang anh. Những khoảng trống được lấp đầy bằng chính trí nhớ mơ hồ về việc từng là thành viên SOLDIER. Và thế là, nhân cách vá víu mang tên Cloud Strife ra đời – hình tượng được dựng lên từ ký ức của Tifa, kết hợp với những mảnh vỡ bản thân mà Cloud từng tin là thật. Dù mang đầy mâu thuẫn, “Cloud” ấy đã tự tạo nên một lớp vỏ hoàn chỉnh để che giấu hoài nghi – để tin rằng đó chính là mình.

Tuy nhiên lớp vỏ bọc ấy đã bắt đầu rạn nứt từ lâu.

Sau mỗi lần tiếp xúc với những bản sao của Sephiroth, sự cộng hưởng trong tâm trí Cloud khơi dậy nỗi nghi hoặc ngày một lớn. Đặc biệt là sau cái chết của Aerith, con đập kìm nén nghi ngờ trong anh bắt đầu bị quá giới hạn. Nhờ sự giận dữ dành cho Sephiroth và những mục tiêu cần theo đuổi, anh vẫn gắng kiềm chế. Nhưng tất cả chỉ kéo dài… cho đến khi gặp Sephiroth thật sự.

Ở Miệng Núi Phía Bắc, đứng trước bản thể có Jenova làm trung tâm, nhân cách giả tạo của Cloud hoàn toàn sụp đổ. Anh thậm chí còn bị kiểm soát về ý thức – chính tay Cloud đã trao Black Materia, chiếc chìa khóa triệu hồi Meteor, cho kẻ thù.

Anh – người từng khao khát ngăn chặn Meteor – giờ lại hành động trái ngược, phục vụ chính kẻ mình căm hận. Nhân cách chắp vá của Cloud đã sụp đổ, và trong ý thức trống rỗng của anh, chỉ còn lại tuyệt vọng, chẳng là gì ngoài một bản sao hỏng của Sephiroth.

Và rồi…

Cloud – kẻ giờ đây chẳng còn giá trị gì – bị cuốn vào Dòng chảy sinh mệnh thông qua Miệng Núi Phía Bắc.

Ý thức tan rã, nếu Mako – dòng năng lượng tập hợp toàn bộ ký ức của Hành Tinh – thấm vào thể xác, chuyện gì sẽ xảy ra?

Như miếng bọt khô thấm nước, tâm trí trống rỗng của anh bị lấp đầy bởi những mảnh ký ức hỗn loạn. Trạng thái ấy – nơi con người mất hoàn toàn kiểm soát – được gọi là “nhiễm độc Mako”.

Cloud trôi dạt giữa Dòng chảy sinh mệnh, ý thức bị xâm thực đến mức không thể hồi phục. Không lâu sau đó, cơ thể sống ấy – vốn dĩ không thể tồn tại trong dòng Mako – bị đẩy ngược ra ngoài qua một miệng phun năng lượng, trôi dạt về bờ biển Mideel. Không còn nhận thức, anh trở thành một con người tàn tật, lạc lối giữa hỗn mang.

* * *

Aerith hiểu lý do vì sao có những nơi Dòng chảy sinh mệnh không thể tiếp cận. Đó là vì rào chắn do Sephiroth dựng lên. Jenova – Tai ương từ bầu trời – khi xưa đã kéo theo một thiên thạch rơi xuống mặt đất, tạo nên một vết sẹo khổng lồ cho Hành Tinh. Giờ đây, nơi năng lượng hội tụ để chữa lành vết thương ấy đã trở thành cái nôi cho sự tái sinh của Sephiroth. Mọi dòng sinh mệnh quanh đó đều bị hút vào xoáy năng lượng bất thường, khiến một thực thể phi vật chất như Aerith không thể đến gần.

Nàng đã cố nói chuyện với Cloud khi thấy cơ thể anh trôi dạt ra khỏi vòng xoáy, lúc đang được đưa đến Mideel. Nhưng trong trạng thái tậm trí tan vỡ và tuyệt vọng, anh không thể nghe thấy nàng. Dù nàng có kêu gào thế nào, giọng nói ấy cũng chẳng thể chạm đến anh – cũng như khi họ chia ly tại Thành Phố Bị Lãng Quên.

Bất lực nhìn Cloud trở lại mặt đất, Aerith đứng đó, giữa biển Mako, lòng trĩu nặng.

* * *

“Làm sao mình cứu được Cloud đây? Làm sao mình ngăn được Meteor đây? Mình không nghĩ Holy lại bị phong tỏa… Cứ thế này, Hành Tinh sẽ bị hủy diệt đúng như những gì Sephiroth mong muốn… Mình phải làm gì đây? Hãy nói cho em biết đi, Cloud…”

Aerith khóc. Nàng nghĩ về Cloud – người giờ đây đến cả lời cầu nguyện của nàng cũng chẳng thể với tới. Một nhân cách đã vụn vỡ thì làm sao có thể hồi phục? Nếu anh chưa bao giờ là “Cloud” thật sự, thì rốt cuộc, anh là ai? Là một cựu Soldier? Nhưng điều đó cũng không còn chắc chắn… Nỗi bất lực bóp nghẹt tâm trí nàng, không thành lời.

“Cloud… Em muốn gặp anh. Muốn gặp con người thật sự của anh…”

Những lời thì thầm và dòng suy tưởng của nàng lan tỏa, vút thành sóng, hòa vào Mako.

Ký ức về khoảng thời gian bên Cloud ùa về. Trong mắt nàng, dù anh ít nói, vẫn có một nét tươi sáng ẩn bên trong.

“Mình từng thấy ở anh điều gì đó rất lạ. Nhưng chẳng lẽ tất cả chỉ là giả dối? Chẳng có chút gì là thật sao? …Không, không thể. Có những điều chỉ riêng Cloud mới có thể nghĩ ra. Có những điều chỉ riêng Cloud mới có thể làm. Đâu có con người nào lại hoàn toàn trống rỗng chứ!”

Dù vậy, nàng vẫn không thể tìm ra sự thật. Suy nghĩ cứ xoay vòng trong vô định. Aerith lần theo ký ức – những chi tiết khắc họa cá tính riêng của Cloud. Cách anh bước đi. Từng cử chỉ nhỏ nhặt…

Chính những ký ức ấy – khi hoà vào biển Mako – đã đánh thức một nhân cách. Một ai đó đã nhận ra hình ảnh trong tâm trí nàng và thức tỉnh.

“Aerith… Là em sao?”

Ban đầu, Aerith không nhận ra giọng nói ấy – nó đến quá đột ngột. Nàng quay lại trong hoảng hốt… và thấy gương mặt thân quen suốt 5 năm không gặp. Mối tình đầu thoáng qua thuở thiếu thời. Một người bạn thân thiết, từ lâu chẳng còn tin tức. Kẻ mang dáng dấp rất giống Cloud. Zack – với đôi mắt xanh của một SOLDIER – đang đứng trước mặt nàng. Dù hình ảnh mờ nhạt hơn Aerith, nhưng không thể lẫn vào đâu được.

“Zack! Vậy là… anh cũng đã chết rồi sao?”

Vốn không phải người hay hỏi điều hiển nhiên, nhưng Aerith đã buột miệng thốt lên như một phản xạ. Bởi lẽ – là một chiến binh tinh nhuệ như Zack, việc anh tử trận thật quá khó tin. Dù bặt vô âm tín, nàng vẫn tin rằng anh đang sống yên bình nơi nào đó… Chính vì tin tưởng một cách mù quáng, nên cú sốc lúc này càng nặng nề.

“‘Anh cũng đã chết rồi sao?’… Vậy là em cũng đã chết à, Aerith? Anh cũng tính nói vậy mà, rồi sau đó… gọi là gì nhỉ… chia buồn à?”

“Anh vẫn chẳng thay đổi chút nào.”

Dù trải qua bao biến cố, Zack vẫn giữ nguyên vẻ vui vẻ thường thấy. Sự lạc quan ấy khiến Aerith thấy nhẹ lòng. Dù anh là một thành viên lực lượng SOLDIER của Shinra, nhưng chính sự ấm áp ấy đã khiến nàng rung động.

“Đã có quá nhiều chuyện xảy ra. Tất cả đều tồi tệ. Mọi thứ bắt đầu từ lần anh được phái đi làm nhiệm vụ ở vùng quê Nibelheim.”

“Nibelheim?”

“Em biết về nơi đó à? Khi ấy, anh đi cùng một SOLDIER rất nổi tiếng, một anh hùng. Nhưng rồi hắn ta bỗng phát điên…”

“Anh đang nói đến Sephiroth, phải không?”

Aerith nín thở. Nàng linh cảm rằng sự xuất hiện của Zack không phải tình cờ. Có một mối liên kết nào đó.

“Hắn ta nổi tiếng thật. Hay là vì em từng đọc báo về vụ thảm sát ở Nibelheim?”

“Lúc đó anh cũng ở đó à, Zack? Vậy… Cloud thì sao?”

“Khoan đã! Làm sao em biết Cloud? Và cậu ấy còn sống chứ?!”

“Vậy là anh biết Cloud… Tức là thực sự có một Cloud đúng không?”

Cả hai vội vã chia sẻ những gì mình biết. Và từ đó, Aerith đã hiểu. Cloud không chỉ là một bản sao do Jenova tạo ra. Nàng hiểu vì sao mình thấy hình bóng Zack trong anh.

Zack cũng biết. Anh biết tình trạng hiện tại của người bạn thân, người từng bị Shinra săn đuổi cùng anh trong biến cố năm xưa. Anh biết Sephiroth sắp tái sinh, đe dọa không chỉ Nibelheim, mà toàn bộ Hành Tinh.

“Zack… Em phải làm gì để Cloud hiểu anh ấy là ai? Làm sao để anh ấy biết rằng mình là một con người?”

“Chúng ta không thể làm điều đó. Chỉ có một người duy nhất, cô gái đã ở cùng bọn anh tại Nibelheim, Tifa. Nếu ký ức của cô ấy có thể khơi lại những gì còn sót lại trong Cloud, thì may ra…”

“Điều đó thật khó. Nhưng em sẽ không bỏ cuộc. Em tin vẫn còn hy vọng.”

Gương mặt Aerith sáng bừng lên khi nhận ra cơ hội. “Nếu chuyện đó thành công, Cloud và mọi người sẽ có thể đánh bại Sephiroth. Họ sẽ gỡ bỏ rào cản đang phong tỏa Holy.”

Không lâu sau, cơ hội ấy đã đến.

* * *

Trước sức ép khủng khiếp từ Meteor, Hành Tinh đã đánh thức những sinh vật hủy diệt sinh học khổng lồ – được gọi là Weapon – và sự xuất hiện của chúng khiến dòng Lifestream bị xáo trộn dữ dội. Lượng năng lượng phun trào lên mặt đất chưa từng có tiền lệ. Ở Mideel, nơi Cloud đang tĩnh dưỡng, Tifa vẫn luôn ở bên chăm sóc… Cả hai bị dòng Mako cuốn trôi.

Cả hai rơi vào Hành Tinh, bị nhấn chìm trong Mako. Với Cloud, đây là lần thứ hai. Nhưng với Tifa, đó là trải nghiệm đầu tiên.
Aerith hiểu rằng đây chính là cơ hội quý giá nhất. Nàng cần phải đánh cược tất cả.

Aerith tuyệt vọng cố gọi lấy Tifa, người đang dần bị nhiễm độc bởi nồng độ Mako quá cao. Nàng dẫn dắt ý thức của Tifa, đưa cô đến cánh cửa tâm hồn đang khép chặt của Cloud.

Thật lòng, Aerith muốn tự mình làm điều đó. Nhưng nàng không thể. Bởi vậy, nàng đặt trọn niềm tin vào Tifa. Nàng gửi gắm tất cả tình cảm dành cho Cloud vào người con gái ấy, người sẽ tiếp tục “sống” bên cạnh anh…

“Cậu làm được rồi, Tifa. Cảm ơn cậu… Tớ có hơi ghen tị, nhưng xin hãy chăm sóc Cloud và cả thế giới phía trên nhé…”

Tifa ôm chặt Cloud khi anh dần lấy lại nhận thức. Aerith dõi theo theo họ như một người mẹ hiền, dịu dàng và đầy yêu thương.

Đó là một khung cảnh rực rỡ ánh sáng đối với Zack.

“Này Aerith… trong tất cả những cô gái mà anh từng thân thiết, em thật sự là người tuyệt vời nhất. Sau nhiệm vụ đó, giá như chúng ta vẫn giữ liên lạc, biết đâu anh đã có thể trở về và… tiếp tục hẹn hò cùng em. Anh ghét Sephiroth. Và anh cũng ghét luôn Shinra, bọn chúng đã giấu nhẹm tất cả những gì chúng gây ra.”

“Người mà dễ dàng thân với nhiều cô gái như vậy thì chẳng bao giờ làm người yêu tử tế được đâu.”

“Em xấu tính thế. Anh tốt với tất cả mọi người mà.”

“Đó chính là nhược điểm của anh đấy. Anh không đơn giản, ngờ nghệch như Cloud đâu.”

“Em thích kiểu người như vậy sao, Aerith?”

“Ai mà biết được. Năm năm trôi qua, mọi thứ cũng có thể thay đổi.”

“Heh.”

Zack giả vờ phụng phịu như một đứa trẻ bị giận dỗi, rồi lại nở nụ cười thoải mái. Đó chính là nụ cười không đổi mà Aerith từng biết, nụ cười khiến nàng xao động khi mới mười bảy tuổi.

“Chuyện vẫn chưa kết thúc, nhưng giờ anh sẽ ngủ một chút. Có vẻ hiện tại anh chẳng giúp được gì… Nhưng nếu em thấy cô đơn, cứ gọi anh nhé, Aerith.”

“Chỉ khi nào em thật sự cô đơn thôi đấy. Chúc ngủ ngon, Zack.”

Anh chàng 1st SOLDIER khẽ vẫy tay chào, rồi chìm dần vào Mako. Tin rằng vai trò của mình vẫn chưa kết thúc, anh chọn nghỉ ngơi để tích lũy sức mạnh cho một ngày khác.

Còn Aerith thì không ngủ. Vì là người Cetra, nàng không cảm thấy mệt mỏi.

Nàng hạnh phúc – vì cuối cùng cũng đã hiểu Cloud thực sự là ai. Dù chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, nàng vẫn có thể dõi theo anh, âm thầm ở bên.

Và Tifa cũng đã hoàn thành sứ mệnh. Bằng cách gắn kết ký ức của chính mình với ký ức rời rạc trong Cloud, cô đã tìm được những điều chỉ Cloud thật mới có thể biết. Nhờ vậy, cánh cửa khóa chặt cuối cùng cũng mở ra. Vì chưa từng trở thành SOLDIER thực thụ, Cloud đã bị ảnh hưởng bởi năng lực sao chép ký ức của Jenova và vô thức mô phỏng hình mẫu từ Zack. Nhưng bằng cách khai mở ký ức sâu thẳm bên trong lớp vỏ đó, Tifa đã giúp anh tái hiện lại con người thật – thay vì bản ngã giả tạo mà Cloud từng dựng lên để tự bảo vệ chính mình.

CHAPTER 6

“Hahaha…”

Aerith khựng lại khi nghe tiếng cười vang lên, lạnh lẽo đến rợn người.

Trong khi Cloud và các đồng đội trên mặt đất đang chiến đấu tìm cách đột nhập vào Miệng Núi Phía Bắc, nàng vẫn tiếp tục rong ruổi trong Dòng chảy sinh mệnh, cố gắng tìm một vết rạn nào đó trong lớp phong ấn của Sephiroth, một khe hở có thể giúp nàng giải phóng Holy đang bị kìm hãm. Nhưng nàng không tìm thấy gì cả. Sephiroth, sau khi hoàn toàn đánh thức sức mạnh của Jenova, đã dựng lên một lớp phòng thủ vững chắc quanh khu vực sẽ trở thành cái kén tái sinh của hắn, đặc biệt là để ngăn cản sự tiếp cận của Dòng chảy sinh mệnh. Nhờ vậy, hắn có thể né tránh ý chí của Hành Tinh – kẻ đã cảnh giác với Jenova suốt bao năm – và ẩn mình khỏi tầm mắt của các Weapon, những sinh vật được sinh ra để thanh trừng mọi thực thể ngoại lai.

Nếu Holy không thể phát huy kịp thời… Aerith vừa nghĩ đến khả năng đó thì tiếng cười lại vọng đến một lần nữa.

Một linh hồn mới vừa rơi xuống biển Mako. Đó là một người đàn ông lưng gù mặc áo blouse trắng – gương mặt phủ đầy những đường gân căng mảnh, ánh lên vẻ loạn trí, cùng tiếng cười méo mó không ngừng. Hắn là một nhà khoa học điên từng làm việc trong Shinra – kẻ đã không ít lần tiến hành thí nghiệm phi nhân tính lên con người. Hojo từ từ chuyển ánh mắt về phía Aerith.

“Giáo sư… Hojo…”

“À, con gái của tộc Cetra. Ta hiểu rồi. Miễn là người Cetra giữ được ý chí, họ có thể tồn tại trong Dòng chảy sinh mệnh mà không bị mất đi mặt ý thức. Chỉ là… họ không còn là con người nữa. Hahaha, rất giống Jenova và Sephiroth.”

“Đừng đánh đồng tôi với bọn họ. Và ông vẫn không nhớ nổi tên tôi.”

“Chuyện đó đâu quan trọng. Gọi cô là “người Ancient cuối cùng” thì đúng bản chất hơn bất kỳ cái tên nào. À, nếu ta có thể gán cho cô một số thứ tự như các mẫu thí nghiệm thì có lẽ cũng đủ để phân biệt rồi…”

“Với ông, con người và mọi sinh vật sống đều chỉ là vật thí nghiệm thôi sao? Ngay cả khi đã chết, hóa thành linh hồn, ông vẫn không thể thay đổi?”

“Hahaha… Kyahaha!”

Như thể vừa nghe một câu chuyện cực kỳ buồn cười, Hojo bật cười lớn, không khác gì một kẻ bị quỷ ám.

“Hê hê… không, ta đã thay đổi. Từ lâu rồi, trước cả khi rơi vào Dòng chảy sinh mệnh này. Cô không hiểu đâu. À, cái áo blouse này vướng víu quá rồi.”

Hojo siết lấy vạt áo thí nghiệm và giật mạnh. Hình ảnh chiếc áo trắng xé thành hàng ngàn mảnh nhỏ, bay tung tóe như lông vũ. Phía sau lớp áo là cơ thể lộ ra hoàn toàn.

“…!”

Aerith nghẹn thở. Thân thể trước mắt nàng chẳng còn mang dáng dấp con người, mà là một khối tế bào Jenova – một hình ảnh nàng đã từng chứng kiến quá nhiều lần. Hojo đã phát chán việc thí nghiệm lên người khác nên bây giờ hắn biến chính bản thân thành mẫu vật cho những trò quái đản của mình.

“He he he… Nói cách khác, giờ ta cũng chẳng khác gì vật mẫu nữa. Cô chắc hẳn chưa từng tưởng tượng nổi ta lại thay đổi đến mức này, phải không?”

“Làm sao mà… Giáo sư Hojo, ông đã từ bỏ cả nhân tính rồi sao? Đến linh hồn cũng bị tha hóa đến mức không thể quay về với Hành Tinh nữa sao…”

Dòng tư tưởng tỏa ra từ Hojo chỉ toàn là điên loạn, không phải kiểu điên như Dyne, cũng không giống tham vọng điên rồ của Chủ tịch Shinra. Mục tiêu của hắn không phải là thống trị, mà là hủy diệt. Hojo giờ chẳng khác gì xác sống. Một kẻ nô lệ cho tri thức, bị ám ảnh bởi khoa học đến mức sẵn sàng chà đạp lên mạng sống, không đoái hoài đến hậu quả hay tương lai.

“Giờ đây, điều này chứng minh rằng ta đã vượt xa Gast, kẻ chỉ biết chạy trốn khỏi khoa học như một tên hèn nhát. Nếu Gast mà là người dẫn dắt Dự án Jenova, hẳn chẳng bao giờ đạt được đến trình độ này… À mà, Gast chính là cha cô, đúng không?”

“Cha đã nhận ra Hành Tinh quan trọng hơn khoa học.”

Aerith biết điều đó khi ký ức của Tifa và Cloud hòa vào Dòng chảy sinh mệnh trong lần họ rơi xuống đây. Nàng cũng biết chính Hojo là người đã bắn cha mình khi ông cố ngăn hắn đưa nàng – lúc còn là một đứa trẻ sơ sinh – vào làm mẫu thí nghiệm.

“Ha, that was the limits of Gast. Stopping and not doing what remained to be done was blasphemy to science… Heh, it’s time for our talk to end.”

“Ha, đó là giới hạn của Gast. Việc dừng lại, không làm những điều cần làm vì sợ hãi, chính là sự báng bổ với khoa học. Nhưng thôi, cuộc trò chuyện đến đây là đủ rồi.”

Không hề có chút hối lỗi nào, Hojo ngoảnh mặt về phía Miệng Núi Phía Bắc, ánh nhìn như bị hút về một nơi xa xăm.

“Con trai ta, kẻ thống trị của Jenova, đang vẫy gọi. Nó đang cần thêm năng lượng sống. Ha ha ha… ta sẽ dâng chính mình cho nó. Rồi nó sẽ hợp nhất với ta – kẻ mà nó từng căm ghét và khinh miệt nhất. Đó sẽ là cuộc hội ngộ của chúng ta.”

Hojo, kẻ đã hợp nhất với Jenova, bị hút đi giống như Chủ tịch Shinra trước kia. Hắn cười lớn trong mê loạn, bị nuốt chửng vào miệng vực sâu.

“Để lại cho cô một lời khuyên cuối cùng, hỡi người Ancient. Dù cô có làm gì, tất cả đều vô ích. Mọi thứ chỉ là một phần trong chu trình của Hành Tinh này. Nhiều sinh vật ngoại lai từng rơi xuống, hòa vào vòng tuần hoàn sự sống. Giờ Jenova cũng đã nằm trong đó. Linh hồn nó sẽ đi đâu? Dù cô có cố tiêu diệt, nó cũng sẽ không biến mất đâu. Nó đã hòa làm một với biển Mako, trôi khắp nơi trên Hành Tinh qua Dòng chảy sinh mệnh. Một ngày nào đó, tất cả các người sẽ phải sống như một phần của Jenova. Ha ha ha… chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.”

“Tôi sẽ không cho phép điều đó xảy ra đâu!”

“Rồi một ngày cô cũng sẽ hiểu thôi. Ha ha ha…”

Tiếng cười man dại ấy tan biến. Thứ từng là Hojo biến mất khỏi ý thức của Aerith. Và rồi hắn trở thành vật hiến tế cho Sephiroth, vẫn giữ nguyên biểu cảm ngập tràn điên rồ và hoan hỷ. Cho đến giây phút cuối cùng trước khi linh hồn tan rã, hắn vẫn chẳng mang theo chút hối hận hay xấu hổ nào.

Aerith biết, cái chết của Hojo đánh dấu sự sụp đổ hoàn toàn của Shinra. Và điều đó đồng nghĩa… trận quyết chiến của Cloud đang tới gần.

Nàng bắt đầu chạy. Nếu Hojo có thể chết để tiếp sức cho Sephiroth, thì chắc chắn vẫn còn điều gì đó có thể làm để cứu lấy Hành Tinh này.

Nàng tin như vậy.

CHAPTER 7

Cloud và các đồng đội đã đánh bại Sephiroth. Sau khi chìm vào vết sẹo của Hành Tinh và hấp thụ năng lượng Mako, bản thể nguyên gốc của Sephiroth được phục sinh, các vết thương hoàn toàn hồi phục. Trong trận chiến nổ ra sau đó, ý chí thừa hưởng từ Jenova, tham vọng cá nhân và sức mạnh tinh thần mãnh liệt đã mang đến cho hắn một uy lực kinh hoàng. Nhưng loài người vẫn là phe chiến thắng sau cùng. Thân xác của Sephiroth bị tiêu diệt, và trong tình trạng đầy thương tích, hắn buộc phải rút lui.

Nhưng chỉ mình Cloud biết về điều đó. Do từng bị nhiễm tế bào Jenova, một phần ý thức của Cloud cộng hưởng với Sephiroth. Anh cảm nhận được tàn dư của hắn vẫn đang tồn tại đâu đó trong Lifestream, tiếp tục cản trở Holy.

Chỉ để ý thức du nhập vào biển Mako, Cloud lần theo dấu vết. Dọc theo dòng chảy, kẻ thù cũ đang chờ đợi anh. Linh hồn của Sephiroth vẫn chưa bị hủy diệt hoàn toàn, và vẫn là mối đe dọa với Hành Tinh.

Giữa thế giới của năng lượng ý thức, vũ khí của cả 2 va vào nhau. Sephiroth, chiến binh mạnh nhất, người từng được ca tụng như một huyền thoại, vung trường kiếm dài như tia chớp, xé toạc không gian về phía Cloud. Nhưng anh không hề sợ hãi. Nghĩ rằng mình đã thắng, Sephiroth vung kiếm thêm lần nữa… và ngay khoảnh khắc đó, Cloud phản đòn bằng toàn bộ sức mạnh. Thanh đại kiếm của anh chém thẳng vào người Sephiroth, mở ra sơ hở tiếp theo. Một trận cuồng phong của những nhát chém bùng nổ – mười lăm chiêu liên hoàn không thể cản phá, xuyên qua Sephiroth.

Thiên thần sa ngã nở nụ cười điên dại. Nhưng tổn thương đã vượt quá sức chịu đựng. Hình dạng linh hồn của hắn bắt đầu tan thành từng mảnh. Vô số tia sáng phát ra, như thể đang xé hắn thành từng mảnh. Sephiroth đã bị tiêu diệt. Ác mộng mà Cloud mang theo suốt năm năm kể từ biến cố ở Nibelheim cuối cùng cũng đã kết thúc.

Không còn bị kiềm tỏa, Holy lập tức phát huy tác dụng.

Lúc ấy, ý thức của Cloud vẫn đang rời khỏi thể xác và anh đang trong trạng thái mơ hồ, nhưng bỗng dưng nơi đáy sâu của thế giới Mako, anh thấy một bàn tay vươn ra đón lấy mình. Đó là bàn tay trắng muốt, mong manh – khiến anh nhớ về bàn tay đã từng trao một bông hoa ở Midgar. Theo bản năng, anh đưa tay ra…

Ý thức quay lại với thân thể. Bàn tay của Tifa siết lấy tay anh, ngay khi mặt đất bên dưới sụp đổ.

Nếu không có bàn tay ấy, hẳn giờ này anh đã rơi xuống tận đáy của Hades. Mọi thứ xảy ra thật đúng lúc. Cloud biết mình đã được cứu.

Nhưng… tất cả đã quá muộn.

Meteor đang lao thẳng về Midgar, gần như đã chạm đến mặt đất. Lực hút giữa Hành Tinh và thiên thạch khổng lồ tạo ra những cơn lốc xoáy tàn bạo, cuốn phăng toàn bộ tầng đĩa của thành phố trên cao. Năng lượng của Holy – vốn được kỳ vọng sẽ là bức tường chắn – lại vô tình gia tăng sức công phá giữa Hành Tinh và Meteor, thay vì triệt tiêu nó.

Với đà này, không chỉ người dân Midgar đang trú ẩn dưới tầng đáy sẽ bị ảnh hưởng, mà Hành Tinh cũng sẽ bị thương tổn đến mức không thể hồi phục. Kế hoạch của Sephiroth đã sụp đổ, nhưng ai nấy đều hiểu: điều tồi tệ nhất vẫn đang đến.

Hành Tinh đang đi đến tận cùng của sự diệt vong.

“Xin hãy cho tôi mượn sức mạnh của mọi người!”

Aerith cất tiếng gọi. Sóng ý thức từ nàng khuếch tán khắp biển Mako. Dòng chảy sinh mệnh mang lời kêu gọi đó đi khắp mọi ngõ ngách trên Hành Tinh.

“Một mình tôi không thể làm được. Hãy cùng nhau bảo vệ thế giới này!”

Tiếng khóc của người Cetra cuối cùng đã đánh thức vô số ý thức mà nàng từng gặp trên hành trình. Ý chí của toàn Hành Tinh đã bừng tỉnh. Dĩ nhiên, trong số đó có cả những linh hồn vẫn còn đang trên hành trình chuộc tội. Nhờ sức mạnh hợp nhất ấy, họ điều khiển được nguồn năng lượng khổng lồ của Hành Tinh.

“Tôi chờ giây phút này lâu rồi! Nào, khai hỏa và thổi bay viên thiên thạch đó đi!”

“Tổ Lifestream của Avalanche vào vị trí! Barret không có ở đây nên tôi là chỉ huy!”

“Gì chứ! Tôi cũng muốn làm chỉ huy! Không công bằng gì hết, anh Wedge!”

“Lúc nào các cậu cũng đùa được. Là đồng đội của Barret thì phải nghiêm túc chứ. Làm vì Marlene đi!”

Dưới tiếng hô của họ, vô số dòng sáng hiện lên khắp mặt đất, đan xen cùng Dòng chảy sinh mệnh. Chúng quấn quanh Hành Tinh như một lớp lưới bảo vệ, luồn xuống bên dưới Meteor và đẩy ngược thiên thạch từ ngoài không gian. Ánh sáng ấy di chuyển như thể một nữ chiến binh Valkyrie đang dẫn đoàn quân bất tử của mình băng qua bầu trời đến với thiên đàng.

“Này Aerith, em có thấy đòn kết liễu của Cloud không?”

Zack truyền luồng năng lượng vào làn sóng thứ hai khi Meteor bị đẩy lùi. “Đó là một trong những tuyệt kỹ kiếm thuật của anh đấy. Thấy mà yêu lại lần nữa chưa?”

Nhờ khoảng trống được tạo ra, Holy giờ mới thực sự phát huy tác dụng. Như một tấm lá chắn khổng lồ, những phần của Meteor chạm vào Holy lập tức bị mài mòn thành bụi, cuốn trôi vào vũ trụ. Meteor không còn là mối đe dọa với Hành Tinh. Nó chỉ còn là một khối đá vô tri, chờ bị tiêu diệt.

Hành Tinh đã thoát khỏi họa diệt vong.

Ý niệm của Aerith được giải thoát.

Trên phi thuyền Highwind, Cloud đã thấy toàn bộ diễn biến vừa xảy ra. Tifa, Barret và những người khác cũng vậy. Họ thấy nụ cười của Aerith – nụ cười vẫn luôn khắc sâu trong ký ức – hiện lên giữa Dòng chảy sinh mệnh, rồi nhẹ nhàng tan vào lòng Hành Tinh.

Khi thời gian bắt đầu trôi lại, nỗi buồn trong họ cũng dần được xoa dịu.

Và thế là, bản ghi chép của sự sống – do chính Hành Tinh khắc nên – lại tiếp tục.

Tiếp tục bước vào kỷ nguyên mới…

You might also like
Leave A Reply

Your email address will not be published.