Two Thousand Gil to Become a Hero
“Trạm trung chuyển” mà họ gọi chỉ là một đồng cỏ trống trải. Giữa màn đêm trước khi bình minh kịp ló rạng, những đốm lửa màu cam sáng lập loè rải rác. Cả một vùng rộng lớn không có một toà nhà hay văn phòng nào cả, chỉ có những ngọn cỏ cao lớn đung đưa trong gió.
Cloud Strife nằm lọt thỏm giữa đám cỏ dại ấy, cố gắng làm dịu cơn đau ở ngực với những nhịp thở khi thì gấp gáp, khi thì hắt ra. Hai tiếng đồng hồ vật lộn trên chiếc giường trong một cái xe tải khiến cậu cảm thấy thật khổ sở vì say xe. Chỉ lên xe mới mười lăm phút mà ruột gan cậu đã lộn tùng phèo hết cả. Nôn những gì có trong bụng ra có thể khiến cậu thấy thoải mái hơn, nhưng đó không phải là lựa chọn khôn ngoan vào lúc này. Có một vài hành khách đang nhìn chằm chằm vào cậu. Hình như Leon Renard và Joel Rodin đang cố nói gì đó. Leon năm nay 15 tuổi còn Joel thì có vẻ là bằng tuổi Cloud. Họ và tất cả những người còn lại trong xe đang trên đường đến Midgar để tình nguyện nhập ngũ vào quân đội của Shinra.
Leon là người nhận ra trạng thái bất thường của Cloud và nói chắc cậu đang bị say xe. Nhưng Cloud nhất quyết phủ nhận. Cậu không thể để những người đang cạnh tranh vị trí với mình nhận ra bất kỳ một yếu điểm nào. Không, cậu chỉ đang thấy hơi mệt mà thôi. Sự hào hứng được đến Midgar đã tiếp thêm sức lực cho cậu. “Thiếu ngủ ấy mà”, cậu trả lời rồi giả vờ quay mặt vào nghỉ ngơi, bỏ mặc hai người bạn. Nên tỏ ra là mình đang háo hức quá độ thay vì cầm lấy một cái túi nôn và không thể nói chuyện với ai xung quanh.
Ngước nhìn bầu trời đêm đầy sao dường như giúp cậu dễ chịu hơn đôi chút. Cloud lưỡng lự ngồi nhổm dậy, đưa mắt quan sát trạm trung chuyển. Trong ánh lửa bập bùng, cậu nhận ra chiếc xe tải đã đưa mình đến đây – một loại xe thùng có mui kín của Shinra, vẫn thường ra vào Nibelheim. Những chiếc xe ấy chuyên chở nhu yếu phẩm hàng ngày, nhân sự đến kiểm tra hoặc bảo dưỡng các cơ sở trọng yếu như lò phản ứng và đường ống dẫn, và đôi khi là cả hành khách như Cloud. Tại trạm trung chuyển này, những hành khách như cậu sẽ chờ trực thăng đến đón, đưa họ cùng hành lý tiếp tục hành trình. Người tài xế lái chiếc xe tải ấy là một viên sĩ quan trung niên tên Milo Bennett. Chiếc mũ bảo hộ cùng kính che gần như toàn bộ khuôn mặt ông, chỉ để lộ phần cằm nhọn rõ nét. Trước khi rời làng, Cloud đã thấy mẹ mình đưa cho Milo một túi giấy nhỏ khi ông còn ngồi ở ghế lái. Có lẽ bên trong là những chiếc bánh nướng mẹ làm ở nhà. Cloud cũng nhận được phần bánh tương tự, nhưng giờ chắc đã bị ép nát trong ba lô.
Leon và Joel đang trò chuyện say sưa ngay trước đầu xe tải. Cả hai liên tục liếc nhìn về phía một đống lửa khác ở xa. Ánh mắt họ hướng đến một ông lão gầy gò đang dựng một chiếc bàn nhỏ và bày biện lên đó các món đồ uống cùng vài vật phẩm, trông như thể đang mở quầy hàng. Một con chocobo đang nằm nghỉ bên cạnh ông. Có lẽ nó là thú cưỡi của ông lão ấy.
Cloud nhớ đã thấy ông lão kia trò chuyện với một cô gái trẻ lúc mình vừa bước xuống xe. Giờ cô ấy đang ở đâu? Đảo mắt xung quanh, cậu bắt gặp cô đang nói chuyện với một người đàn ông khác. Hắn ngồi cách xa ông lão bán hàng, ở phía đối diện nơi Cloud đang ngồi. Có lẽ hắn cố tránh xa ánh lửa. Nửa người hắn ẩn trong bóng tối. Hắn cũng có một con chocobo bên cạnh. Quay lưng lại với con vật đang ngủ say, người đàn ông ngồi khoanh chân, ngước nhìn cô gái khi trò chuyện. Bộ vest đen hắn mặc trông hoàn toàn lạc lõng giữa đồng cỏ bao la. Nổi bật hơn cả là mái tóc trắng tinh hiện rõ dưới chiếc mũ đen.
Cô gái liếc nhìn về phía Cloud rồi mỉm cười. Cậu vội quay đi chỗ khác. Nhấc ba lô đang dùng làm gối, Cloud giả vờ kiểm tra bên trong. Cậu cảm nhận rõ bước chân của cô đang tiến lại gần.
“Xin chào,” cô cất tiếng.
Cloud ngẩng đầu. Khuôn mặt cô hiện ra khi cô cúi xuống ngồi cạnh cậu. Một vệt tàn nhang kéo dài từ sống mũi lan ra hai bên má. Cô trông có vẻ lớn hơn cậu vài tuổi, và đang mặc một chiếc áo cổ khoét sâu, để lộ phần ngực. Cảm thấy không thoải mái, Cloud quay mặt đi chỗ khác.
“Tôi là Emma,” cô nói. “Emma Mossvalley. Còn cậu?”
Cloud muốn kết thúc cuộc trò chuyện càng sớm càng tốt. Cậu vẫn chưa thấy khoẻ hẳn.
“Cloud. Cloud Strife.”
“Cậu đi chiếc xe tải kia đến đúng không? Vậy là cậu từ Nibelheim?”
“Ừ.”
Emma gật đầu vẻ hài lòng. “Mặt cậu tái quá. Để tôi đoán nhé – say xe?”
“Không, không phải vậy.”
“Vậy thì… bị ốm à? Cậu cũng định đăng ký vào quân đội Shinra đúng không? Nếu thế thì nên mau chóng khoẻ lại đi. Trượt kỳ thi đầu vào thì phải đợi nửa năm sau mới được thi lại đấy.”
“Hả?” Cloud ngạc nhiên. Đây là lần đầu cậu nghe thông tin này.
“Nhưng nếu chỉ bị say xe nhẹ thôi thì chắc chẳng sao đâu.”
“Tôi… cũng hơi mệt trên xe thật,” Cloud miễn cưỡng thừa nhận.
“Tôi đoán đúng mà! Tôi gặp đủ loại người qua đây nên chỉ nhìn là biết. Này, uống cái này đi.” Emma chìa ra một chai nước trong vắt. “Nước từ miền Bắc đấy. Loại tốt nhất luôn.”
“Không cần đâu, tôi ổn mà.”
“Nhưng cậu còn chưa ăn gì đúng không? Ít nhất cũng nên uống một chút đi. Bù nước rồi nằm nghỉ cho đến khi trực thăng đến.”
“Thật mà, tôi không sao,” Cloud một lần nữa từ chối.
Emma khẽ thở dài. “Kiểu bướng bỉnh hết thuốc chữa đây mà? Cậu đâu cần phải chứng minh gì với tôi đâu chứ. Mà cái thái độ gắt gỏng đó chắc chắn là do cậu đang mệt rồi. Với bộ dạng thế này thì có khi họ không cho cậu lên trực thăng đâu.”
“Tôi có vé rồi.”
“Dù có vé, thì người quyết định cuối cùng vẫn là phi công. Hành khách trông không đủ điều kiện vẫn có thể bị bỏ lại. Tất nhiên, cậu có thể đi chuyến sau, nhưng sẽ phải trả thêm tiền. Phi công chỉ nhận thêm khách nếu đồng ý chở ngoài kế hoạch. Cậu có đủ gil cho việc đó không?”
“Bao nhiêu?”
“Tôi không rõ. Còn tuỳ vào đòi hỏi của phi công nữa.”
“Không, ý tôi là… chai nước. Bao nhiêu tiền?” Nghe Emma nhắc đi nhắc lại những điều khiến mình mất tự tin thật chẳng dễ chịu gì. Tốt hơn hết là cứ mua nước rồi kết thúc cuộc trò chuyện.
“Coi như quà chào mừng từ tôi gửi đến cậu, đánh dấu khởi đầu cho hành trình mới.” Emma liếc mắt nhìn ông lão bán hàng. “Nhưng đừng nói với ông cụ kia nhé.”
“Không. Tôi muốn trả tiền,” Cloud đáp rồi mở ba lô lục tìm ví.
“Vậy thì tính đúng giá niêm yết nhé. Một trăm năm mươi gil.”
Tay Cloud khựng lại giữa chừng. “Khá đắt đấy.”
“Ừ, nên thôi thì cậu cứ nhận đi. Như vậy coi như miễn phí rồi còn gì.”
“Nhưng chẳng có lý do gì tôi phải nhận cả. Chúng ta đâu quen biết.”
“Cậu chưa từng nghe đến ‘lòng tốt vô điều kiện’ à?” Emma đáp rồi dúi chai nước vào tay Cloud, đứng phắt dậy. “Tôi đi lo chuyện của mình đây.” Vẫy tay tạm biệt, cô vội bước về phía Leon và Joel.
Ngay khi Emma vừa rời đi, một người đàn ông tiến đến chỗ Cloud, như thể đã đợi sẵn. Chính là tài xế Milo.
“Thấy khá hơn chưa?”
“Không hẳn. Vẫn hơi tệ… Có rõ lắm không? Ý tôi là… chuyện bị say xe.”
“Rõ à? À, ra thế. Cô gái đó cũng đến xem tình hình cậu à?”
“Ừ.”
“Tôi biết mà. Tôi làm công việc này cũng lâu rồi.”
“Công tác hậu cần quân đội à?”
“Chức danh là vậy, nhưng tôi không còn thuộc biên chế quân đội nữa. Giờ tôi làm theo hợp đồng của Shinra, chạy xe quanh khu vực này. Mặc quân phục chỉ để trông cho ra vẻ chính quy thôi. Trong cabin còn có cả vũ khí. Đôi khi gặp mấy tên côn đồ định cướp hàng,” Milo giải thích trong lúc tháo mũ bảo hộ. “Xe thật, hàng thật. Mỗi tội người cầm lái thì chỉ là hàng giả.”
Bên dưới lớp mũ, gương mặt Milo trông trẻ hơn hẳn so với giọng nói. Trên má ông có một vết sẹo trông như bị bỏng để lại.
“Tôi từng là lính thực thụ đấy, nhưng… thôi, chuyện đó chẳng ai quan tâm. Cậu có gì muốn hỏi không? Về quân đội, về Midgar hay gì cũng được – tôi sẽ trả lời trong khả năng của mình.”
Cloud thoáng ngạc nhiên, không rõ ý định của Milo là gì. Dường như ông đã đoán ra sự lưỡng lự trong ánh mắt cậu.
“Mẹ cậu tốt bụng lắm. Đưa tôi ít bánh và cả chút tiền cảm ơn nữa. Bảo tôi nếu có dịp thì để mắt đến cậu, rồi chỉ dẫn vài điều cần biết.”
Cloud không hề biết mẹ mình ngoài bánh còn gửi cả tiền. Điều đó khiến cậu thấy ngượng đến mức không dám ngẩng đầu. “Ồ… Tôi không biết chuyện đó,” cậu khẽ nói.
“Không gì bằng tình yêu của mẹ đâu.”
“Chắc vậy…”
“Để xem… Còn gì tôi giúp được không nhỉ? À, cậu có tiền không?”
Lại câu hỏi ấy. Hết Emma rồi đến Milo. “Cũng có chút ít,” Cloud đáp.
“Tiền bạc là chuyện lớn đấy. Ở trong quân ngũ, nếu có gil, cuộc sống sẽ dễ chịu hơn nhiều. Cứ ghi nhớ điều đó.”
“Tôi sẽ ghi nhớ.”
“Hai người đang bàn chuyện gì đấy? Đừng có gạt tụi tôi ra ngoài chứ!” – Leon bất ngờ chen ngang, tiến lại gần. Đằng sau là Joel và Emma.
“Đang nói về những điều cần biết để sống sót trong quân ngũ,” Milo đáp. “Dù sao tôi cũng là lão làng rồi.”
“Tôi cũng muốn nghe thử cuộc sống ở Midgar ra sao,” Emma góp lời.
“Theo quan điểm của tôi thì Midgar quá sức kích thích. Cám dỗ bủa vây khắp nơi. Nhiều đến mức quay cuồng đầu óc. Cả thành phố nồng nặc mùi sắt thép, đến một cọng hoa cũng không mọc nổi. Dân quê sống ở đó không dễ đâu.”
“Vậy à… Nghe hơi thất vọng thật. Nhưng tôi vẫn muốn đến đó một lần.”
“Cũng đừng xem tôi là chuyên gia gì. Phần lớn thời gian tôi chỉ ở mấy trại hậu cần.”
“Này Cloud,” Leon xen vào. “Ông ấy dạy cậu gì vậy? Một mình cậu biết thì chẳng khác gì gian lận.”
“Gian lận à?” Cloud lạnh lùng đáp.
“Gian lận cơ à?” Milo bật cười khẽ. “Mẹ Cloud đưa tôi khoản cám ơn khá hậu hĩnh. Tôi nghĩ cậu ấy hoàn toàn xứng đáng được ưu tiên như vậy.”
“Một khoản lót tay à. Vậy là cả hai mẹ con đều gian lận.” Leon gần như nhổ ra từng chữ.
Cloud bật dậy, mắt trừng trừng nhìn cậu ta.
“Nào nào,” Emma xen vào, nhẹ nhàng đặt tay lên vai Cloud như muốn xoa dịu.
“Ngồi xuống đi, Cloud,” Milo nói. “Tôi hiểu ở tuổi này mọi thứ đều dễ khiến người ta nổi nóng, nhưng nếu cậu dễ bị khích động thế thì sau này sẽ gặp rắc rối to đấy.”
Rồi ông quay sang Leon. “Và điều đó cũng áp dụng cho cậu. Không được buông lời xúc phạm như vậy. Đó là cách nhanh nhất để bị sĩ quan cấp trên gọi tên và táng cho nhừ đòn. Nếu muốn tồn tại trong quân đội, cậu phải biết gật đầu, mỉm cười và nói ‘cảm ơn ngài’. Phải biết quan sát tình hình, cư xử đúng lúc và phối hợp ăn ý. Phải lanh lẹ, sắc bén. Không được phép lạc quẻ. Mấy kẻ thích tỏ vẻ hay lạc lõng đều bị đẩy ra tiền tuyến cả. Cậu muốn trở thành mồi nhử cho quái vật à?” Milo vừa nói vừa đưa tay gãi nhẹ vết sẹo trên má.
“Đừng nói với tôi như vậy,” Leon phụng phịu. “Tôi cứ tưởng quân đội Shinra là nơi dành cho những người có hoài bão chứ.”
“Yên tâm đi. Chẳng mấy chốc cậu sẽ vỡ mộng thôi.”
“Nhưng tôi thì không định làm một anh lính bình thường.” Joel – người nãy giờ vẫn im lặng – chợt lên tiếng. “Tôi sẽ trở thành một SOLDIER.”
Cloud ngạc nhiên nhìn Joel. Cậu ấy cũng mang cùng một khát vọng – trở thành một SOLDIER, chứ không chỉ là một anh lính quèn. Cloud vốn không định nói ra điều đó ngay lúc này, nhưng khi bị người khác đi trước một bước, trong lòng cậu không khỏi dâng lên cảm giác thất bại.
“Tuyệt thật đấy!” Emma thốt lên, mắt mở to đầy kinh ngạc.
“SOLDIER à?” Giọng Milo chẳng có vẻ gì là ấn tượng. “Tôi hiểu. Mấy đứa trẻ như các cậu ai mà chẳng muốn giống Sephiroth – người hùng vĩ đại của chiến tranh. Quân đội đầy rẫy mấy cậu nhóc kiểu đó. Nhưng nói thật đi, cậu có biết SOLDIER thật sự là gì không?”
“Một chiến binh đặc biệt, có năng lực vượt xa người bình thường. Họ thuộc một quân đoàn riêng, độc lập với quân đội, và được cử đi xử lý những cuộc khủng hoảng lớn.”
“Ồ, kiến thức khá đấy. Vậy còn chuyện trở thành SOLDIER thì sao? Quy trình cụ thể là gì?”
Dĩ nhiên Cloud không biết câu trả lời. Cậu liếc nhìn Joel và thấy cậu ấy đang cắn môi dưới. Rõ ràng Joel cũng không biết – và điều đó khiến cậu ấy khó chịu. Giống hệt như Cloud. Một cảm giác xấu hổ dâng lên trong lòng cậu.
“Chú nói cho cháu biết đi,” Cloud cất lời. “Muốn trở thành SOLDIER thì phải làm sao?” Cậu dốc hết tâm trí vào câu hỏi, như một cách để thoát khỏi cảm giác nhục nhã đang đè nặng trong lòng.
“Ồ? Cả cháu cũng nhắm tới vị trí SOLDIER à?” Milo ngạc nhiên hỏi.
“Vâng,” Cloud khẽ đáp.
“Vậy thì để tôi nói sơ qua. Trước hết, cậu phải vượt qua kỳ kiểm tra thể chất dành cho những người muốn trở thành sĩ quan. Bài kiểm tra này đánh giá sức khỏe tổng quát, thể lực, thị lực, thính lực và một số chỉ số khác. Còn có cả bài thi viết – phần đó thì đơn giản thôi. Khi vượt qua được tất cả, cậu chính thức nhập ngũ và phải tham gia huấn luyện cơ bản. Khoảng ba tháng tối thiểu. Sau đó, cậu cần tích lũy một năm kinh nghiệm thực chiến, bao gồm cả các buổi diễn tập và nhiệm vụ chiến đấu thực tế. Nếu cậu sống sót được đến lúc đó, cậu mới có đủ điều kiện thi kiểm tra năng lực của SOLDIER.”
“Có kiểm tra năng lực à?” Joel hỏi, liếc sang Cloud.
“Tất nhiên là có. SOLDIER phải xuất sắc toàn diện – kỹ năng chiến đấu, thể chất, cả tinh thần nữa. Chỉ cần có bệnh lý hay khuyết tật là bị loại ngay.” Milo quay sang nhìn Cloud. “Say xe cũng có thể là vấn đề đấy.”
“Vâng…” Cloud đáp khẽ.
Joel vỗ nhẹ lên lưng Cloud như một cử chỉ an ủi.
“Xin lỗi nhé. Vừa rồi tôi hơi lỡ lời,” Milo nói, giọng ông thực sự chân thành. “Khi vào quân đội, các cậu sẽ phải di chuyển khắp nơi – đường bộ, đường thủy, cả đường không. Rồi sẽ quen thôi. Cứ cố gắng hết sức là được.”
“Tôi từng nghe một điều…” Giọng Emma chợt nhỏ lại. “Có thật là… để trở thành SOLDIER, người ta phải trải qua một cuộc phẫu thuật đặc biệt không?”
Milo nhìn Emma chăm chú. Một lúc sau, ông khẽ gật đầu. “Tôi nghe nói vậy.”
Tim Cloud bỗng đập mạnh. Phẫu thuật? Trước giờ chưa ai từng nói đến chuyện đó. “Phẫu thuật gì cơ?” Cậu không thể không hỏi.
“Tôi biết khá nhiều chuyện về SOLDIER, nhưng riêng phần tăng cường năng lực con người thì ngay cả tôi cũng không rõ. Có đủ loại tin đồn. Người thì nói họ được tiêm loại thuốc đặc chế của bộ phận Nghiên cứu và Phát triển. Người thì bảo họ bị tiêm tế bào của một sinh vật kỳ dị nào đó.”
Trong lòng Cloud lúc này là sự giằng xé giữa nỗi háo hức trước những bí mật quanh SOLDIER và nỗi sợ hãi trước thứ gọi là “phẫu thuật” ấy.
“Vậy nếu được phẫu thuật rồi thì sẽ trở thành SOLDIER luôn sao?” Emma hỏi dồn dập như thể đang lấy khẩu cung.
“Đúng vậy. Đã phẫu thuật xong là được xem là SOLDIER. Nhưng chuyện thăng cấp lại là chuyện khác. Lực lượng này chia thành ba hạng: Hạng Nhất, Hạng Nhì và Hạng Ba. Hạng Nhất là đỉnh cao, chỉ có một vài người thực sự xuất sắc mới đạt được. Lên được Hạng Nhì đã là kỳ tích rồi. Còn hầu hết SOLDIER đều dừng lại ở Hạng Ba.”
“Chưa kể là phần lớn mọi người…” Milo ngưng ngang câu nói. “Thôi, chỉ cần cố gắng hết sức là được. Ngay cả khi chỉ ở Hạng Ba, cậu cũng kiếm được kha khá, và chẳng ai dám bảo cậu không thuộc hàng tinh anh cả.”
Milo vỗ mạnh lên vai Cloud rồi đội lại chiếc mũ bảo hộ. “Trực thăng sẽ đến trong vòng ba mươi phút. Nhớ nghỉ ngơi cho tử tế vào.”
“Này…” Emma cất tiếng, mắt vẫn dõi theo bóng lưng Milo. “Cậu từng nghe đến nhóm Turks chưa?”
Dĩ nhiên, Cloud chưa bao giờ nghe đến.
“Turks à?”
“Họ là người chuyên đi tuyển chọn ứng viên cho SOLDIER.”
“Tuyển chọn à?”
“Ừ. Họ tìm những người có tiềm năng trở thành SOLDIER. Nếu thực sự muốn ai đó, họ có thể bắt cóc rồi ép người ta gia nhập.”
“Ý cô là ép người ta đi phẫu thuật ấy hả?” Leon cau mày. “Như thế là phạm pháp đấy.”
“Nhưng nghĩ mà xem. Bỏ qua hết đống kiểm tra và huấn luyện mà Milo nói rồi được trở thành SOLDIER ngay lập tức? Với người muốn gia nhập thì đó chẳng khác nào giấc mơ thành hiện thực.”
“Thôi nào, Emma,” Joel lên tiếng, giọng nhỏ đi một cách bất thường. “Sao cô biết được mấy chuyện kiểu đó vậy?”
“Tôi…” Giọng Emma nhỏ hẳn lại. “Tôi nghe từ người đàn ông kia.” Cô chỉ đảo mắt, nhìn về phía người đàn ông mặc đồ đen. Hắn vẫn đang tựa lưng vào con chocobo, dường như chẳng quan tâm gì đến mọi chuyện xung quanh. “Người mặc đồ đen đấy… Thật ra là một Turk.”
“Cái gì cơ!?”
“Hắn đi khắp nơi để tìm người có khả năng trở thành SOLDIER. Có lẽ giờ cũng đang làm vậy.”
“Sao phải thì thầm vậy?”
“Vì hắn trông đáng sợ. Lỡ hắn bắt ai đi thì sao?”
“Nhưng tôi cũng muốn nghe thử hắn nói gì. Cậu không muốn sao?” Joel quay sang Cloud, ánh mắt đầy mong chờ.
Cloud lặng lẽ bước về phía người đàn ông.
“Chờ đã,” Joel gọi với theo rồi chạy đến. Emma và Leon cũng bám theo sau. Cloud lập tức tăng tốc, bước vội về phía trước, không muốn bị Joel qua mặt.
Người đàn ông ngẩng đầu nhìn những vị khách mới, vén nhẹ mái tóc lòa xòa dưới vành mũ. Hắn có một đôi mắt lạ lùng. Không hẳn xanh biển, cũng chẳng hoàn toàn xanh lục, một thứ màu gì đó lai lai ở giữa, với hoa văn kỳ dị nơi tròng mắt.
“Tôi không quan tâm đến lũ nhóc các người,” hắn lạnh lùng nói.
“Nhưng… bọn cháu đã nói gì đâu mà, thưa ngài,” Joel rụt rè đáp lại.
“Để tôi đoán nhé. Các cô cậu đã nghe nói về việc tôi đang làm. Đúng, tôi là một Turk. Và tôi đang tìm kiếm ứng viên trở thành SOLDIER. Nhưng điều đó chỉ dành cho những người gần như hoàn hảo. Còn các người thì…” hắn bật cười khẽ, “chỉ là mấy đứa nhóc non và xanh hơn cả cỏ trong cánh đồng này.”
“Nhưng Sephiroth đã là anh hùng từ khi còn nhỏ cơ mà,” Joel không chịu bỏ cuộc.
“Rồi sao? Hắn là đỉnh cao của SOLDIER. Đừng có tự so sánh mình với hắn.” Người đàn ông đứng dậy khi nói câu đó. Hắn có thân hình to lớn, vạm vỡ.
“Nhưng tôi tôn trọng tinh thần của các cậu – khát vọng và ước mơ. Chính những điều đó mới dẫn người ta đến thành công trong cuộc sống. Tôi muốn ủng hộ các cậu trên con đường ấy. Vậy nên, nếu thực sự nghiêm túc, tôi có thể thu xếp vài thứ.”
“Ý ông là…” Cloud vừa định hỏi thì Joel đã bước lên phía trước.
“Vâng, làm ơn. Cháu sẽ làm bất cứ điều gì cần thiết.”
Emma huých nhẹ vào lưng Cloud, khiến cậu vội vàng nói theo. “Cháu cũng vậy.”
Người đàn ông gật đầu rồi đưa bàn tay to lớn giữ lấy cằm Cloud, xoay nhẹ sang trái, sang phải, rồi nâng lên hạ xuống. “Không tệ. Khuôn mặt khá hợp với một anh hùng.” Sau đó hắn quay sang Joel. “Cậu sẽ tự leo lên bằng năng lực của mình.”
“Đó là tất cả những gì cháu mong muốn, thưa ngài,” Joel đáp.
“Còn hai người các ngươi thì sao?” – người đàn ông quay sang Leon và Emma. Leon lắc đầu quầy quậy, còn Emma thì chắp tay trước ngực, khẽ lắc đầu từ chối lịch sự.
“Để thành SOLDIER thì phải trải qua cuộc phẫu thuật nguy hiểm, đúng không?” – Leon bất ngờ hỏi.
“Đúng. Nhưng chỉ sau khi cậu vượt qua huấn luyện sĩ quan, kiểm tra năng lực và một bài kiểm tra tiền phẫu.”
Cloud bỗng căng thẳng. Lại thêm một điều kiện nữa. Bao nhiêu rào cản nữa mới đủ?
“Bài kiểm tra tiền phẫu… là kiểm tra gì vậy?” Joel hỏi.
“Chúng tôi sẽ tiêm vào cơ thể cậu một hợp chất đặc biệt, để xem cơ thể có khả năng chịu đựng cuộc phẫu thuật trở thành SOLDIER hay không. Nó là bước chuẩn bị trước khi đưa chất lạ vào người. Nếu bị đào thải… hậu quả sẽ là cái chết.”
“Trời ơi…” Emma rùng mình thốt lên.
“Chất lạ là chất gì cơ?” Joel tiếp tục truy hỏi.
“Cái đó thì…” người đàn ông đưa ngón tay lên môi, “…là bí mật.”
Đột nhiên, hắn vỗ tay đánh chát một cái.
“Đấy nhé. Giờ thì các cậu tỉnh táo lại rồi chứ? SOLDIER là những con người ở một thế giới hoàn toàn khác. Làm một sĩ quan bình thường có gì sai? Các cậu sẽ không phải lo đói. Thậm chí còn đủ tiền gửi về nhà. Thế chưa đủ sao? Giờ thì quay lại đợi trực thăng đi.”
“À…” Emma lên tiếng, dò xét. “Chỉ là… tôi vẫn thắc mắc chuyện lúc nãy – chuyện thu xếp gì đó mà ông nói?”
“Tôi sẽ giới thiệu các cậu với Giám đốc Lazard. Ông ấy là người đứng đầu chương trình SOLDIER. Nhờ mối quan hệ đó, các cậu có thể nhảy thẳng đến bước kiểm tra tiền phẫu. Không cần phải mất hàng tháng trời lăn lộn trong quân ngũ. Tất nhiên, nếu trượt bài kiểm tra, mọi chuyện sẽ kết thúc tại đó…”
“…Nhưng vẫn còn tốt hơn việc sống mòn trong những kỳ vọng hão huyền.”
Emma và Leon cùng gật đầu đồng tình.
“Tuy nhiên,” người đàn ông tiếp lời, mắt đảo từ Cloud sang Joel, “Chuyện này có phí. Hai nghìn gil mỗi người. Dù gì cũng là công sức bỏ ra – không chỉ của tôi mà còn nhiều người lớn khác. Đó là cái giá cho lao động của chúng tôi. Đồng thời, nó cũng thể hiện quyết tâm của các cậu – dám trả một cái giá cao như vậy để trở thành SOLDIER.”
“Hai nghìn… nhiều quá,” Emma thở dài. “Ai mà kham nổi chứ?” Rồi cô quay sang Cloud và Joel. “Ít nhất giờ các cậu cũng có lý do để bỏ cuộc rồi.”
“Hừm,” người đàn ông khịt mũi. “Vậy là cuộc trò chuyện kết thúc rồi nhỉ. Biến đi.” Nói xong, hắn ngồi phịch xuống thảm cỏ, quay lưng lại phía con chocobo như trước. Con chim mở mắt trong chốc lát, rồi lại nhắm nghiền.
“Hai nghìn gil cái con khỉ,” Leon càu nhàu.
“Thật đấy,” Emma phụ họa.
“Chắc chắn hắn chỉ nói phét để dọa thôi, đòi gì mà nhiều thế.”
Cloud bắt đầu thấy bối rối khi nghe hai người kia xì xào sau lưng. Đột nhiên, cậu nhận ra mình để quên ba lô. Nhưng khi quay lại chỗ cũ, hành lý chẳng còn đâu cả.
Nhìn quanh, cậu thấy Emma đang đi về phía quầy hàng, còn Joel và Leon thì tiến về chiếc xe tải.
Cloud nhắm mắt, cố nhớ lại lúc Emma đưa cho cậu chai nước. Khi đó xe tải quay hướng nào? Cậu đứng cách đống lửa bao xa? Ông lão bán hàng đứng chỗ nào? Còn gã mặc đồ đen thì sao? Cậu mở mắt, kiểm tra lại vị trí – đúng như cậu nhớ. Hành lý lẽ ra phải ở đây.
Thế mà giờ lại biến mất.
Có ai lấy nó chăng? Nếu có, thì chắc là trong lúc cậu đang mải nói chuyện với người đàn ông mặc đồ đen. Ai đáng nghi hơn – Milo, người lái xe tải, hay ông lão bán hàng?
Con không nên vội nghi ngờ người khác.
Giọng mẹ cậu vang lên trong đầu. Cloud hít một hơi thật sâu rồi thở ra.
Mình chỉ hỏi một câu thôi mà, cậu tự nhủ, chẳng nhằm vào ai, rồi bắt đầu bước về phía ông lão.
“Hả?” – vừa đi được vài bước, Cloud bỗng khựng lại. Ba lô của cậu nằm ngay đó, trên mặt đất trước mặt.
Ngồi xuống bãi cỏ, Cloud lục lọi trong ba lô. Bên trong là gói bánh bị ép dẹp, quần áo thay cho hai ngày và chiếc ví – thực ra chỉ là một túi da thô kệch, chẳng thể gọi là ví đúng nghĩa. Mẹ từng nói đó là vật mà cha cậu để lại. Bên trong có đúng hai nghìn gil.
“Mang cái này theo đi,” mẹ đã nói, đưa cậu túi da. “Trong đó có hai nghìn gil. Tiêu cẩn thận nhé, con?”
“Mẹ à. Quân đội lo hết rồi – tiền đi lại, ăn uống, thậm chí còn phát đồng phục khi đến nơi. Họ viết rõ trong tờ hướng dẫn mà. Con biết mẹ đã xem rồi.”
“Mẹ biết, nhưng cái này là để dùng cho những việc khác.”
“Con không cần đâu,” Cloud nói, đẩy túi tiền trở lại tay mẹ.
“Mẹ kể cho con nghe một điều nhé,” giọng bà dịu lại. “Hồi còn sống, cha con hay nói rằng: ‘Chỉ cần hai nghìn gil, ta có thể đi bất cứ đâu, làm bất cứ điều gì để rũ bỏ mọi phiền muộn.’ Thế nên mỗi khi gần tiết kiệm đủ số tiền đó, mẹ lại lén đem tiêu luôn.”
“Vậy sao?”
“Nhưng cha con mất lâu rồi… Chắc lần này mẹ đã lơ là.” Khuôn mặt bà thoáng hiện vẻ buồn. “Cầm lấy đi. Coi như điều nhỏ nhoi nhất mẹ có thể làm cho con.”
Trời bắt đầu hửng sáng. Những dãy núi bao quanh trạm trung chuyển hiện ra mờ mờ trong ánh sáng lờ mờ. Những đống lửa vẫn cháy lập lòe trên cánh đồng, bập bùng giữa lằn ranh đêm và ngày.
Cloud ngồi ôm chặt ba lô, cắn từng miếng bánh bị dập nát.
Mình sẽ không tiêu số tiền này. Mình chỉ giữ nó thôi.
Cloud nhớ lại lời thề mà cậu từng âm thầm lập ra khi rời khỏi ngôi làng. Thế nhưng chỉ vài tiếng sau, lời thề đó đã bắt đầu lung lay. Chỉ cần một cái bắt tay, hai nghìn gil này có thể biến giấc mơ của cậu thành hiện thực. Con đường để trở thành một SOLDIER – như những gì cậu được biết ở bãi cỏ này – rắc rối và quanh co hơn nhiều so với tưởng tượng.
Ngay cả khi trở thành sĩ quan, cậu vẫn còn phải trải qua ba tháng huấn luyện gian khổ, rồi thêm một năm thực chiến cùng các bài tập dày đặc. Với Cloud, chừng đó thời gian chẳng khác gì vĩnh cửu. Và sau cái “vĩnh cửu” đó là bài kiểm tra năng lực cùng kỳ sát hạch tiền phẫu. Chỉ cần trượt một trong hai, cậu sẽ mất đi cơ hội trở thành SOLDIER mãi mãi.
Nếu mình không vượt qua thì sao?
Từ bỏ giấc mơ và sống như một lính trơn có lẽ cũng không tệ. Biết đâu cuộc sống yên bình như Milo từng mô tả lại đủ dễ chịu khi đã quen. Nhưng Cloud còn quá trẻ để hình dung được cuộc sống lâu dài.
Mình không biết nữa.
Nhưng mình không muốn trở thành một người như Milo.
Không bao giờ.
Có lẽ… mình thực sự muốn trở thành SOLDIER.
Nhưng… chỉ nghĩ đến cuộc phẫu thuật thôi cũng khiến mình thấy lạnh sống lưng…
Rốt cuộc, đó là loại phẫu thuật gì? Theo hiểu biết của Cloud, phẫu thuật là để khâu vết thương, cắt bỏ những phần cơ thể bị tổn thương – là phương pháp để chữa bệnh hoặc hồi phục chấn thương – chứ đâu phải nhét chất lạ vào người. Loại thủ thuật nào lại như thế? Chỉ nghĩ đến việc rạch bụng một người rồi nhét vào đó một con quái vật bằng ngón tay cái cũng đủ khiến cậu buồn nôn.
“Thay đổi lịch trình rồi mọi người.” Giọng Milo vang vọng khắp trảng cỏ lúc bình minh. “Trực thăng sẽ đến trong năm phút nữa. Mọi người chuẩn bị lên đường, tập trung trước xe.”
Một chuyển động mờ thoáng lướt qua tầm mắt Cloud. Là Joel. Cậu ấy đang chạy về phía người đàn ông mặc đồ đen. Cloud bật dậy, nheo mắt theo dõi. Cậu thấy Joel quỳ xuống bên cạnh người đó, giơ ra một nắm xu lẻ. Gã đàn ông bỏ mũ xuống, lật ngược lại như một chiếc chậu rồi nói gì đó. Nụ cười hiện trên mặt Joel. Cậu đổ tiền vào chiếc mũ, rồi người kia lại nói thêm gì đó nữa. Joel gật đầu liên tục. Cuối cùng, cả hai bắt tay nhau.
Trên đường quay lại xe tải, Joel quay đầu giơ ngón tay cái ra hiệu với Cloud. Đúng lúc đó, một âm thanh dồn dập, vang rền vang lên từ xa – tiếng cánh quạt trực thăng. Nó đã đến.
“Cloud!” – giọng Emma vang lên. “Cậu không muốn sau này phải hối tiếc đâu! Nghĩ kỹ lại đi!” Nhưng trước khi cô kịp nói dứt câu, Cloud đã bắt đầu bước về phía người đàn ông mặc đồ đen. Cậu không muốn ai nghĩ rằng mình đang cố gắng ganh đua với Joel, hay rằng mình làm vậy vì bị Emma thúc giục. Đây là lựa chọn của riêng cậu. Nếu đó là con đường dẫn đến SOLDIER, cậu sẽ bước. Nếu đó là cánh cửa, cậu sẽ mở.
Vì chẳng phải chính cậu đã nói với Tifa rồi sao? Rằng đây là quyết định của chính mình – và chỉ mình mà thôi. Cậu sẽ trở thành người xuất chúng. Một SOLDIER. Một anh hùng. Một người thật đặc biệt đối với Tifa.
Người đàn ông với đôi mắt kỳ dị dõi theo Cloud khi cậu thả ba lô xuống, rút ví ra và lấy tiền.
“Hai nghìn gil, đúng không?”
Người đàn ông nói gì đó, nhưng tiếng trực thăng đang hạ cánh át hẳn lời hắn.
“Gì cơ?”
Hắn giật lấy số tiền rồi ghé sát miệng vào tai Cloud.
“Khi cậu nhập ngũ, hãy đợi nửa tháng. Giám đốc Lazard sẽ đích thân gọi cậu. Ông ấy sẽ hỏi liệu cậu có thật sự sẵn sàng để trở thành SOLDIER hay không. Sau đó thế nào, tuỳ thuộc vào cậu. Và nhớ – đừng hé nửa lời chuyện này với bất kỳ ai.”
Gió và tiếng gầm của cánh quạt trực thăng lúc hạ cánh bao trùm toàn bộ trạm trung chuyển.
***
Cloud ngồi trong phòng tại doanh trại quân đội ở Midgar, đang vá một vết rách trên bộ đồng phục của mình. Từng sợi chỉ đã bắt đầu sờn ra ngay từ lúc vừa nhận. Đồng phục phát cho lính mới đa phần đều là đồ tái chế, bởi những tân binh tuổi teen thường lớn nhanh, khiến quần áo nhanh chóng chật chội. Nếu chịu đút lót cho người phụ trách, có lẽ cậu đã xin được bộ mới. Nhưng Cloud chẳng có đồng nào trong tay. Hóa ra lời Milo nói là đúng – chỉ một chút gil thôi cũng có thể khiến cuộc sống trong quân ngũ dễ thở hơn nhiều.
Đã gần một tháng trôi qua kể từ khi Cloud đặt chân đến Midgar, nhưng cậu vẫn chưa nhận được tin gì từ Giám đốc Lazard – người mà cậu mong ngóng liên lạc còn hơn cả ngày nhận lương.
Joel hiện đang huấn luyện ở Junon. Vẫn chưa có tin gì về việc cậu ấy được nhận vào SOLDIER. Còn Leon thì đã trượt bài kiểm tra năng lực và không thể gia nhập quân đội. Nghe đâu giờ cậu ta đang sống trong khu ổ chuột.
Cloud khẽ chửi thề khi cây kim đâm vào đầu ngón tay. Trước đây một tháng, cậu còn chưa từng cầm đến bộ đồ khâu. Cậu nhớ đến hình ảnh mẹ ngồi may áo lúc đêm muộn. Từ khi nhập ngũ đến giờ, Cloud mới chỉ gửi cho mẹ một tấm bưu thiếp, báo tin mình đã gia nhập quân đội thành công.
Có tiếng gõ cửa. Cánh cửa hé mở, để lộ một người phụ nữ mặc vest đen – một Turk. Có phải cô đến để đưa cho cậu lời mời từ Giám đốc Lazard mà cậu đã mong đợi suốt thời gian qua?
“Cloud Strife?” – cô hỏi.
“Vâng, thưa cô,” Cloud đáp, không giấu nổi sự háo hức trong giọng nói.
“Tôi muốn cậu hợp tác điều tra một vụ việc.”
“Vâng…”
Hóa ra không phải lời triệu tập. Nhưng điều tra gì cơ? Cloud cảm thấy bối rối.
“Cậu có biết người tên Ross Leafdale không?”
Ross Leafdale. Cloud chưa từng nghe cái tên đó.
“Không, thưa cô.”
“Khoảng một tháng trước. Trạm trung chuyển. Quầy bán đồ ăn nhẹ. Gợi nhớ gì cho cậu không?”
Cloud nhớ lại khung cảnh ở trạm trung chuyển. Có quầy hàng thật sao?… “À,” cậu nói. “Ông lão đó?”
“Đúng rồi. Ông Ross Leafdale là người trông nom trạm trung chuyển đó. Ông ta cắt cỏ, đốt lửa ban đêm. Kiếm thêm chút tiền nhờ cái quầy bán đồ ăn, dù về lý thì không được phép làm vậy.”
“Vâng, tôi nhớ ra rồi.”
“Tên cậu có xuất hiện trong lời khai của ông Leafdale.”
“Tôi hiểu,” Cloud đáp. Nhưng thật lòng, cậu không hiểu chuyện đang đi đến đâu, và điều đó khiến cậu bất an.
Người phụ nữ Turk rút từ tập hồ sơ ra một bức ảnh rồi đưa cho Cloud. Trong ảnh là gương mặt một người con gái, hơi lấm lem. Có điều gì đó khiến Cloud cảm thấy bất ổn – có lẽ là vì đôi mắt của cô đang nhắm nghiền.
“Cậu biết người phụ nữ đã chết này, đúng không? Nói cho tôi biết tên cô ta.”
Chết rồi ư!? Không. Dù là tân binh, cậu cũng không được phép hoảng hốt trước một cái xác. Một sĩ quan phải cứng cỏi hơn thế. Cậu nhìn lại bức ảnh. Cuối cùng, cậu nhận ra những vết tàn nhang trên mặt người phụ nữ.
“Tôi nhận ra cô ta. Emma. Tôi không biết họ cô ấy.” Cậu không thể rời mắt khỏi bức ảnh. “Cô gái ở quầy bán hàng.”
Người phụ nữ Turk gật đầu với vẻ hài lòng.
“Theo lời ông Leafdale, cô gái này xuất hiện ba ngày trước khi cậu đi qua trạm trung chuyển và đề nghị giúp ông ấy làm việc. Dù cảm thấy có điều gì đó mờ ám, ông vẫn đồng ý – phần vì tuổi cao, phần vì công việc ngày một nặng nhọc. Còn người này thì sao?”
Cô đưa ra bức ảnh thứ hai. Lần này là khuôn mặt một người đàn ông. Mắt cũng nhắm nghiền. Lại thêm một xác chết nữa.
“Ồ!” Lần này Cloud nhận ra ngay. Mái tóc trắng muốt phủ ngang trán ấy không thể nhầm vào đâu được. “Ông ta cũng có mặt ở trạm trung chuyển. Tôi đoán mình chưa từng hỏi tên ông ấy. Nhưng ông ta nói mình là một Turk.”
“Cậu không hỏi tên hắn!?” – người phụ nữ nhìn chằm chằm vào mặt Cloud.
“Không, thưa cô.”
“Thế mà cậu vẫn đưa tiền cho hắn?”
“…Vâng.”
“Hắn bảo sẽ biến cậu thành SOLDIER, đúng chứ?”
“Không hẳn nguyên văn như vậy, nhưng… về cơ bản thì đúng.”
Người phụ nữ gật đầu dứt khoát.
“Vậy họ chết như thế nào? Ý tôi là… vụ việc cụ thể là gì?”
“Trả lời câu hỏi đầu tiên của cậu: tôi là người đã giết họ.”
Cloud sững sờ nhìn cô, không thể tin vào tai mình.
“Xem cái này đi,” người phụ nữ nói, rồi đưa ra một bức ảnh nữa.
Cloud chuẩn bị tinh thần để thấy thêm một xác chết. Nhưng lần này lại khác – là ảnh chụp một người đàn ông và một phụ nữ, dường như ở một quán ăn nào đó trong khu ổ chuột Midgar. Cả hai đang ngồi đối diện nhau, cùng ăn. Người phụ nữ tươi cười chính là Emma; còn người đàn ông, tóc trắng, mặc vest đen.
“Họ là hai cha con. Người đàn ông tên là Pepper Rhodes. Con gái ông ta là Mint Rhodes. Emma chỉ là tên giả. Cả hai là một cặp lừa đảo chuyên đóng giả thành Turk. Họ đi khắp nơi tìm những kẻ cả tin có tiền rồi dụ dỗ bằng lời hứa trở thành SOLDIER hoặc gặp được Chủ tịch.”
Và mình chính là một trong những con mồi đó. Cloud đã đoán ra ngay từ khoảnh khắc thấy bức ảnh Emma – hay đúng hơn là Mint – nằm chết. Cuộc gọi từ Giám đốc Lazard sẽ chẳng bao giờ đến. Còn số tiền hai nghìn gil kia thì chẳng bao giờ quay lại.
“Tôi đã cố bắt giữ họ, nhưng cả hai bỏ chạy, nên tôi buộc phải nổ súng bắn hạ. Không phải tôi muốn như vậy, nhưng mọi chuyện đã thành ra thế. Chúng tôi không thể thẩm vấn để họ thú tội. Chưa biết chừng họ bị oan. Công ty thì chẳng quan tâm lắm, nhưng bản thân tôi thì cứ day dứt mãi. Mọi chuyện mờ ám quá. Vì vậy tôi cần tìm ai đó từng bị hai người này lừa. Nhờ cậu, tôi không còn bị cắn rứt lương tâm nữa.”
Người phụ nữ gật đầu thêm một lần nữa rồi quay lưng bước đi, nhưng chợt dừng lại và quay lại hỏi.
“Cậu đã đưa cho họ bao nhiêu?”
“Hai nghìn gil.”
“Trời ơi,” cô nói, rồi đấm nhẹ vào ngực Cloud. “Đúng là ngốc mà.”
Cloud đang đứng chờ thang máy ở tầng trệt trụ sở Shinra. Cậu cùng những tân binh cùng trang lứa chuẩn bị tham dự một buổi hội thảo về năng lượng mako.
“Là Giám đốc Lazard kìa,” ai đó thì thầm. Cloud nhìn quanh và thấy ông đang băng qua sảnh, hướng về lối ra chính. Đi cùng là một nhóm người mặc vest đen – Turks. Một trong số họ chính là người phụ nữ từng đến gặp cậu ở doanh trại.
“Giám đốc Lazard!” – một tân binh gọi lớn.
Giám đốc dừng bước.
Rồi một tân binh khác giơ tay lên, hét lớn: “Tôi đặt mục tiêu trở thành SOLDIER! Mong ngài để mắt đến tôi!” Cả sảnh lập tức lặng ngắt, vì lời nói có phần bốc đồng ấy. Nhưng điều bất ngờ là…
“Vậy thì cứ cố gắng nhé,” Lazard mỉm cười đáp. “Tôi sẽ chờ xem cậu thể hiện.”
Ánh mắt Cloud chạm vào nữ Turk đang đứng lặng lẽ phía sau giám đốc. Nhưng gương mặt cô không hề biểu lộ gì – chỉ lặng lẽ bước theo ông Lazard khi ông rời đi.
Thang máy đến. Cloud vẫn dõi theo đoàn người ấy trong khi những tân binh khác lần lượt bước vào cabin.
Chắc cô ấy đã quên mình rồi.
“Lẹ lên, còn chờ gì nữa?” – ai đó thúc giục.
“Vâng, tới ngay,” Cloud đáp, quay trở lại với thang máy. Bên trong là những tân binh mặc đồng phục và đội mũ y hệt cậu. Một cảm giác nặng nề len vào lồng ngực. Mình… có bao giờ trở thành người đặc biệt không?
“Sao còn đứng đó? Mau vào đi!”
Không còn lựa chọn nào khác. Cloud bước vào giữa đám tân binh – một biển người vô danh.