[Final Fantasy VII – A New Threat] Chapter VI | Don của khu ổ chuột

0

“Không thể tin nổi kế hoạch của cô là thế này”.

Cloud nhìn đăm đăm vào hình ảnh phản chiếu của mình trên tấm gương trong cửa hàng quần áo, lắc đầu đầy vẻ ghê tởm khi thả chiếc váy trải dưới chân, che đi đôi ủng quân nhân sau những nếp gấp màu xanh bằng chất liệu cotton. Bộ trang phục bó sát vào người anh, làm căng dây đeo và thắt lưng của bộ đồ nghề bên dưới, những miếng độn bằng da khiến bộ ngực giả của anh còn căng hơn cả của các quý cô đã có chồng. Từ không gian xung quanh, anh nghe thấy tiếng cười tự mãn đầy kinh ngạc của những khách hàng khác, một số trong đó là tiếng khúc khích nghẹn lại trong cổ họng tới từ một nhóm phụ nữ đứng tuổi ở góc xa của cửa hàng.

“Anh lo cho Tifa mà, phải không?” Aerith hỏi, không giấu nổi nụ cười trên khuôn mặt khi nhìn Cloud chật vật buộc chiếc nơ đỏ ở thắt lưng. Cô quay qua người chủ cửa hàng đang đứng bên cạnh, một anh chàng mà cô biết. Anh ta có vóc người vạm vỡ, và bộ râu rậm phù hợp với mái tóc xoăn đen hỗn độn như cái tổ chim.

“Chú nghĩ sao?”

“Trông tuyệt lắm đấy”. Gaskin cười khúc khích với vẻ mặt hứng chí.

“Ta vốn cảm thấy vô cùng nhàm chán với việc thiết kế thường phục cho phụ nữ rồi. Đây có thể sẽ là định hướng kinh doanh mới cho ta”.

“Tôi chắc là sẽ có nhiều gã ở Wall Market mặc nó đấy”. Aerith cười tủm tỉm. “Nó trông thật hợp với anh ấy, rất dễ thương”.

“Này…” Cloud cố chống chế.

“Ta vẫn chưa hiểu vì sao một gã có vẻ ngoài rắn rỏi như cậu ta lại thích ăn mặc như thế này”. Gaskin làu bàu, như thể suy nghĩ biến thành lời nói.“Nhớ trả lại bộ trang phục nguyên vẹn, được chứ?”

“Đừng lo, tôi sẽ nhắc anh ấy”. Aerith nói.

“Tôi trông không hề ổn”. Cloud rên rỉ, đứng cùng họ ở quầy hàng “Việc này sẽ chẳng đi đến đâu”.

“Chắc chắn là còn thiếu thứ gì đó.” Aerith đồng tình, vầng trán nhăn lại.

“Thiếu một bộ tóc giả phải không?” Guskin gợi ý, cười ầm lên.

“Một bộ tóc giả!” Aerith rít lên “Đúng rồi!”

Biến mất vào trong căn phòng phía sau cửa hàng, người thợ may quay trở lại sau vài phút và mang theo cả một bộ sưu tập tóc giả. Aerith xem qua một lượt rồi chọn ra một bộ phù hợp trùng với màu tóc của Cloud, cô đưa cho anh bộ tóc giả dài màu vàng. Đội nó lên một cách miễn cưỡng, cảm giác nhục nhã trong anh đang leo thang, anh trừng mắt và lùi lại khi Aerith tiến đến đánh lên má chút phấn trang điểm.

“Này, cô đang làm gì vậy?” Cloud đưa tay lau đi vết trang điểm.

“Để yên đi, không anh sẽ làm hỏng nó mất.” Aerith ra lệnh, lại cầm miếng bông lên lần nữa. “Ta phải làm anh trông giống một cô gái nhất có thể, đúng chứ?”

Cơn tức của Cloud bắt đầu sôi dần lên. Anh chờ đợi trong im lặng cho đến khi Aerith phủ thêm vài lớp trang điểm nữa lên gương mặt mình đến khi cô cảm thấy phù phù hợp. Sau khi cảm ơn Gaskin vì đã cho mượn quần áo, cả hai người cùng rời cửa hàng. Chuyến cuốc bộ tới khu đất của Don Corneo trở nên khó khăn hơn bởi bộ váy, sau hai lần gần như ngã nhào, Cloud quyết định cầm dải đuôi sam ở mắt cá chân. Anh như phát điên vì bị Aerith trêu chọc, không ngừng chen vào những tiếng cười khúc khích vừa vặn thời điểm anh bước những bước sai.

“Anh phải bước đi…từ tốn hơn”. Cô giáo huấn, thở hổn hển sau tràng cười.

“Từ tốn? Ý cô là như nào?”

“Anh biết đấy… quyến rũ hơn. Cloud, anh phải làm cho đám lính gác cảm thấy anh đang thèm muốn họ.”

“Này, làm sao mà tôi có thể…”

“Ồ, anh sẽ ổn thôi”. Cô tạo bộ dáng ra vẻ động viên, nhìn Cloud lúc này đang nghiến răng. “Nên nhớ, anh làm điều này vì Tifa. Vả lại, cô trông rất đáng yêu, quý cô Cloud”. Nói xong Aerith phụt cười lần nữa. Cloud ngán ngẩm chẳng thèm phản bác thêm gì nữa, anh không tin nổi vừa mới một giây trước mình còn thấy biết ơn cô gái này đã lo lắng cho Tifa đến như vậy. Nhìn Aerith lúc này anh thoáng hồ nghi có phải cô ta bày ra trò này chỉ để trêu chọc mình không, nhưng dù sao kế hoạch của cô cũng có chút phù hợp với hoàn cảnh lúc này.

Khi hai người tới gần cánh cổng khu biệt thự, họ phát hiện lối đi vào đang được tuần tra bởi những lính canh mới. Aerith vẫy tay để thu hút sự chú ý của một gã trong số đó, cô lả lướt dựa vào hàng rào trong khi tên lính dạo bước đầy vẻ khoa trương trên con đường đá cuội về phía bọn họ. Hắn có vóc người tráng kiện, đôi mắt sâu và mái tóc ngắn màu bạc làm nổi bật nước da tối màu. Hắn liên tục điều chỉnh bộ trang phục màu đỏ tía, gật đầu một cách lịch sự với họ rồi đẩy công tắc để mở cánh cổng. Cloud cúi mặt để tránh né những cái nhìn đầy trơ trẽn, tim anh đập mạnh khi cùng Aerith bước vào khu đất.

“Lối này, thưa các quý cô”. Tên lính canh chỉ dẫn, di chuyển về phía căn biệt thự, sau khi kiểm tra quanh người Cloud đảm bảo không có mang vũ khí, hắn tiến tới trước “Hmm… được rồi …”.

Họ đi ngang qua sảnh chính, hướng về phía cánh cửa màu đỏ. Nền nhà được lát gạch sáng lấp lánh do được sơn bóng, vừa đủ rộng cho chiếc thảm tròn làm từ lụa của người Wutai trải dài cho tới gần sát vách tường, phía đối diện là một bậc thang được trải cùng loại lụa. Tấm thảm được nhuộm màu đỏ nâu ở giữa in hình một con thủy quái khổng lồ cuốn quanh thanh gươm màu vàng; đại diện cho Thủy Thần Leviathan, và Biểu tượng của nền văn minh Wutai. Phù điêu và huy hiệu của những nền văn minh cổ đại được vẽ trên tường bằng màu đỏ đậm và cam, ý nghĩa của chúng đều đã bị lãng quên trong kỉ nguyên của khoa học và công nghệ này. Hai bình đựng tro hỏa táng được sắp đối diện nhau ở hai cánh cửa mở ra từ tiền sảnh dẫn tới một hành lang, mỗi chiếc bình đủ to để chứa cả một người trưởng thành ở bên trong. Rõ ràng là ngay cả một ông trùm có mối liên hệ mật thiết với thế giới ngầm cũng có con mắt thẩm mỹ rất riêng.

Bật ngón tay ra hiệu cho hai người đi theo, tên lính gác men theo tấm thảm đỏ ở bậc thang, leo lên ban công tầng hai. Ở bậc thang cuối cùng là cánh cửa mảnh khảnh với biểu tượng mặt trời đang mọc ngay phía trên bọn họ, những chiếc đèn được điêu khắc phức tạp được đặt ở cả hai bên. Người đàn ông di chuyển nhẹ nhàng về phía bên trái, lướt qua đường mòn cho tới khi vào đến một lối đi hẹp.

“Các quý cô, vui lòng tự mình bước xuống tầng hầm”. Hắn ta nói, điệu bộ mời mọc họ đi tiếp xuống địa đạo bằng đá. “Tên tôi là Leslie, và nếu hai cô cần thứ gì giải trí, cứ yêu cầu. Tôi sẽ thông báo lại với ngài Don về sự ghé thăm của hai người”.

Hành lang được thiết kế theo mẫu thời trung cổ, những bức tường nặng nề và trần nhà lạnh băng được trang trí bởi sợi xích bằng kim loại liền nhau. Con đường kết thúc chỉ sau vài mét, tiếp nối sau đó là một lồng cầu thang dẫn thẳng tới nơi sâu nhất của điền trang. Ánh nến le lói tỏa ra từ căn phòng bên dưới, những tia sáng lờ mờ len lỏi đằng sau những tảng đá. Ở chân cầu thang, họ tìm thấy một căn phòng đầy những thiết bị kỳ cục và rải rác những đồ chơi tình dục kì quái. Trong một góc của căn phòng, Tifa mặc một bộ váy tím lộng lẫy đang mơ màng nhìn ánh lửa rực sáng từ lò sưởi. Nhìn thấy cô, nỗi hổ thẹn của Cloud tăng lên gấp mười lần, anh quay người lại không dám nhìn.

“Tifa..?” Aerith hỏi, thận trọng nhìn phản ứng của Cloud, không gian tĩnh mịch của căn phòng khiến giọng cô trở nên vang vọng hơn. Tifa nhảy khỏi ghế siết chặt nắm đấm thủ thế khi nghe có người gọi tên mình.

“Cô…”. Tifa lắp bắp, nhíu mày cố gắn nhìn rõ hơn bóng người mập mờ phản chiếu bỡi ánh sáng lò sưởi. “Cô là người ngồi cạnh Cloud trong công viên, phải không?”

“Đúng vậy”. Aerith gật đầu.

“Cô là ai?”

“Tên tôi là Aerith Gainsborough. Rất vui được gặp cô”.

“Chà, chắc tôi không cần tự giới thiệu bản thân nữa, cô dường như đã biết tôi là ai rồi”. Tifa đáp một cách cộc cằn.

“Cloud đã nói với tôi…”

“Ồ…”

“Đừng lo”. Aerith cười khẳng định, đọc biểu cảm trên gương mặt Tifa. “Chúng tôi chỉ mới gặp nhau. Không có gì xảy ra đâu!”

“Cô đang nói về cái gì thế?” Tifa lắp bắp, mặt đỏ ửng. “Tại sao tôi phải quan tâm?”

“Ế, vậy ra tôi đã hiểu lầm chuyện gì rồi sao?”. Câu hỏi cùng điệu bộ tinh nghịch của Aerith khiến Tifa càng thêm ngượng.

“Cloud và tôi lớn lên cùng nhau, ngoài ra không còn gì hơn nữa…”. Vẫn đỏ mặt ngượng ngùng.

“Một gã đáng thương”. Aerith cười giòn, ghé mắt sang Cloud lúc này đang miễn cưỡng nhìn lên. “Phải đứng đây và nghe cả hai chúng ta nói anh ấy là ‘đồ đáng thương’”.

“Cloud…?” Tifa mấp máy môi, đôi mắt cô mở to trong ánh sáng nhạt nhòa leo loét. Khi cô bất ngờ nhận thức được sự xuất hiện của anh ở một góc khuất, cô nhìn chằm chằm anh bằng ánh mắt kinh ngạc xen lẫn khó hiểu.

“Tifa…”

“Cloud, cái quái gì?” Tifa há hốc miệng. “Tại sao anh lại ăn mặc như thế? Anh đang làm gì ở đây vậy?”

“Tifa…”

“Thôi quên đi…”. Cô nói với vẻ không tin, bước thật nhanh qua căn phòng và choàng cánh tay qua người Cloud.

“Chuyện gì đã xảy ra sau khi anh ngã khỏi Cái Đĩa? Anh không bị thương ở đâu chứ?”

“Tifa, làm ơn cho tôi cơ hội để trả lời”. Anh đáp lại đống câu hỏi dồn dập của Tifa với vẻ không thoải mái, rời khỏi cái ôm của cô và bước đến gần lò sưởi. “Tôi ăn mặc như vậy là vì không có cách nào khác để vào đây. Và tôi ổn…Aerith đã giúp tôi lúc rơi xuống khu ổ chuột”.

“Chà, tôi nghĩ tay nghề trang điểm của cô khá tốt đấy”. Tifa khịt mũi. “Cloud, nếu anh nép khuôn mặt mình sau mái tóc chút nữa sẽ chẳng ai nhận ra được đâu. Em tự hỏi Barret sẽ thốt lên điều gì khi nhìn thấy bộ dạng này của anh đấy…”

“Này, đừng lấy tôi làm chủ đề nữa có được không…”

“Cloud, em không biết phải nói gì. Em rất vui khi thấy anh vẫn ổn. Em nghĩ anh sẽ bị lạc… thậm chí là, chết. Em đã sợ hãi, có rất nhiều thứ em muốn biết… rất nhiều điều em phải nói với anh…”

“Thật tốt khi biết cô đã tìm kiếm tôi”. Cloud nói với vẻ lạnh lùng.

“Đã, có lẽ vậy”. Tifa hít sâu, ngần ngại khi lựa chọn ngôn từ, chợt cô như nhớ ra điều gì đó khi nhìn Aerith,

“Nhưng đã có chuyện gì xảy ra?”

“Chuyện gì à?” Cloud cau mày. “Đó cũng là điều tôi thắc mắc khi biết cô đến một nơi như thế này đấy?”

“Khi mọi người trở về từ Sector 5, có một gã kì cục luôn lảng vảng ở quán bar, hỏi Marlene những câu khó hiểu. Barret đã tóm cổ hắn và moi được một số thông tin. Đó là lúc cái tên Don Corneo xuất hiện. Barret vốn cho là chẳng có chuyện gì, nhưng những điều mà người đàn ông nói tới khiến em suy nghĩ rất nhiều.”

“Những điều…?”

“Ông ta có bảo rằng chúng ta sẽ gặp trở ngại nếu muốn tới Sector 7 ngày hôm nay. Em cũng để ý rằng lính canh cổng giữa các bức tường không ở chỗ mà đáng ra họ phải đứng đó khi chiếc xe muốn đi qua. Người lái xe đã phải xuống xe và tự mình mở khóa. Trong suốt thời gian sống ở Midgar, em chưa từng thấy điều tương tự xảy ra”.

“Như vậy thật kì lạ”. Cloud trầm ngâm. “Ban nãy lính canh ở Sector 5 cũng không ở đó, nhưng nhà kho trung tâm vẫn được phòng thủ. Có vẻ Shinra đang có toan tính khi để giao thông theo hướng một chiều. Cô nghĩ chuyện gì đang diễn ra?”

“Em không biết”. Cô dửng dưng. “Nhưng, em muốn tới đây và nghe mọi chuyện từ chính miệng của Corneo”.

“Rồi bây giờ cô tính làm gì tiếp theo?”

“Em đang trong tình thế bị ràng buộc.” Tifa thở dài. “Corneo đang tìm một cô dâu. Mỗi ngày lão ta lấy ba người, chọn một trong số đó, và rồi…anh biết đấy…”

“Tôi hiểu rồi.”

“Dù sao thì, em phải trở thành cô gái được chọn đó hoặc em sẽ chẳng bao giờ biết lão đang âm mưu điều gì”.

“Chẳng phải ở đây đang có ba người rồi sao.” Aerith ngắt lời. “Nếu chúng ta hợp tác cùng nhau, ít nhất một trong trong chúng ta sẽ có cơ hội tiếp cận hắn, phải không?”

“Em cũng đoán…”

“Không, Aerith”. Cloud ngắt lời. “Cô sao có thể bị vướng vào vụ này được. Nếu cô gặp chuyện gì chẳng phải tôi sẽ trở thành một gã tồi tệ sao. Lúc đó thì biết ăn nói thế nào với mẹ của cô?”

“Ồ, vậy ý anh là Tifa sẽ ổn khi một mình vào đó à?” Cô bướng bỉnh vặn lại, hai tay chống nạnh.

“Tôi cũng không muốn Tifa gặp nguy hiểm…”

“Cô có chắc mình làm được không, Aerith?” Tifa hỏi, hoàn toàn không để ý tới cuộc tranh luận.

“Tôi lớn lên ở khu ổ chuột”. Aerith xua tay. “Tin tôi đi, tôi từng vướng vào nhiều vụ còn tệ hơn thế này”.

“Này, Aerith…”

“Các quý cô?”. Một tiếng gọi vọng xuống. Cả ba người quay lại hướng cái nhìn về khung cửa vòm đầu lối vào tầng hầm, nơi một tên tay sai được Don cử đến đang đứng. Gã cũng mặc một bộ lễ phục thời thượng, nhưng mái tóc đen dài lại được buộc đuôi ngựa. Không hiểu sao Cloud lại liên tưởng tới Reno khi nhìn hắn, nhưng tên này trông có vẻ sạch sẽ hơn và áo của hắn cũng được đóng thùng gọn gàng. “Đến giờ rồi các quý cô, ngài Don đang đợi”.

Gã nấn ná ở một chỗ mãi cho tới khi cả ba người bắt đầu bước lên bậc thang, trợn tròn mắt nhìn họ với một thái độ ngang ngạnh. Chợt nghĩ ra điều gì đó, Tifa kéo Cloud đi thật gần giữa cô và Aerith, giảm thiểu nguy cơ bị phát hiện bởi gã đang lóc cóc đi đằng sau kia. Cloud cố ý xoay vòng eo của mình một cách uyển chuyển và để ý phản ứng của gã. Nhưng, chưa kịp quan sát thì hơi thở hổn hển vì bị mê hoặc ngày cảng rõ của hắn khiến anh trở nên tự tin hơn, bài thử đầu tiên có vẻ đã qua. Cloud giả vờ kéo váy của mình ra vẻ để dễ dàng cho việc đi lại và bí mật tiếp tục quan sát khuôn mặt của hắn.

“Vẻ mặt đó nên hiểu như nào đây thưa quý ngài “trợn tròn mắt ra vẻ nghiêm túc”? Tấu hài à? Hóa ra cũng chỉ có thế.” – Cloud nghĩ thầm.

Khi họ đến được ban công, người đàn ông nhanh nhảu bước tới đứng gần cửa lớn ở trung tâm của dãy nhà. Gã gõ cửa hai lần, tai giương lên áp vào đỉnh mặt trời màu vàng, nghe ngóng. Khi cuối cùng cũng có câu trả lời, gã cúi người chào bọn họ và đẩy cánh cửa ra hai bên, bàn tay chuyển động ra hiệu cho ba người bước vào.
Căn phòng phía bên kia cánh cửa cũng rộng thênh thang như vẻ bao la của tòa biệt thự, nặng trĩu những gam màu xa xỉ. Một tấm thảm dài trải từ cửa ra vào tới chiếc bàn làm từ gỗ long não ở phía xa thư phòng, trang trí bởi bức hình những con rắn cuốn vào nhau. Những bức tượng sinh vật trong thần thoại của người Wutai được xếp xen kẽ dọc các bức tường, kích cỡ của chúng lớn dần lên theo quy luật khi càng tiến đến gần cánh cửa được phủ màn che dẫn ra phòng ngủ phía sau căn phòng, cho thấy Don là một tay chơi khá tài tử, hoặc một tên cuồng Wutai, trong trường hợp này hai cụm từ đó có vẻ chẳng mấy khác nghĩa cho lắm, Cloud bất giác nghĩ vậy.

Một người đàn ông ngồi xổm đằng sau chiếc bàn, đôi mắt tinh tường ánh lên khi lường trước được sự hiện diện của cả ba người. Rít một hơi sảng khoái sau đó nhả ra vòng khói, lão đặt điếu xì gà xuống cái dĩa bằng sứ và đứng dậy. Với gương mặt béo tròn cùng cái đầu hoàn toàn trọc lốc ngoại trừ một đường tóc màu vàng tươi chạy từ trán tới đỉnh đầu, một bên thái dương xăm hình trái tim. Trông thật dị hợm, Cloud nghĩ thầm. Lão chẳng mặc gì ngoại trừ chiếc áo choàng tắm, chỗ phình to từ cái bụng quá khổ rất dễ để nhìn thấy.

“Được rồi, các quý cô”. Tên tay sai nói với vào từ bên ngoài hành lang. “Xếp thành hàng trước mặt ngài Don đi.”
Theo lời hắn, ba người đứng thành hàng ngang, không cách quá xa chiếc bàn. Don Corneo bắt đầu dạo một vòng xung quanh ngắm nghía, những ngón tay nhếch nhác miết trên bàn làm việc, ngón tay còn lại cuộn trên li rượu. Dựa người vào chiếc bàn, đôi mắt háo hức của lão quét một lượt ba người. Cloud nhìn ra chỗ khác mỗi lần Don đối diện với anh, làm ra vẻ ngượng ngùng và thầm hi vọng rằng kế hoạch của Aerith sẽ không hỏng bét.

“Tốt…tuyệt vời”, Corneo nốc một ngụm rượu, ngón tay xoa cằm ra vẻ đăm chiêu. “Để xem nào, ta nên chọn quý cô nào đây?”

Bước lững thững về phía Aerith đang đứng, lão ôm lấy cô, phun ra điệu cười tinh quái trong khi nhìn bộ ngực, lão liếm môi khi phát hiện ra làn da trắng hồng nhợt nhạt của Aerith. Cô cũng gửi cho lão nụ hôn gió, khiến lão càng cười tự mãn một cách dâm đãng. Ngẫu nhiên di chuyển thong thả từ Aerith sang Cloud, anh ra vẻ ngượng ngùng mỗi khi Don định xem mặt.

“Thôi nào cô em, sao phải ngượng ngùng như thế?”. Cloud đáp lại câu hỏi bằng cách… quay mặt đi mỗi khi lão định xem mặt. Hết quay sang phải rồi lại sang trái, cuối cùng Cloud quyết định nhìn thẳng lên trần nhà. “Thật là nhục nhã”, anh mím chặt môi vừa tức giận vừa xấu hổ. Don chớp thời cơ xờ vào “ngực” của Cloud khiến anh giật bắn cả người.

“Này…”, anh đưa hai tay che “ngực”, kịp trấn tĩnh để thu cú đá đã xác định đích đến là cái bụng phệ to tướng trước mặt về.

Đứng bên cạnh, Aerith cố nhịn cười nhưng khuôn mặt méo xệch của cô thì chẳng thể giấu được. Tifa cũng tương tự, cô gắn gượng để không cười thành tiếng, nắm chặt tay lại nhưng vai vẫn run lên nhè nhẹ. “Hai cô trông có vẻ thích thú quá nhỉ. Không thể hiểu nổi” – Cloud thầm chửi rủa hai người.

“Ồ, nhạy cảm quá nhỉ, ngực cũng khá đầy đặn đấy”, hắn cười một cách khoái trá. Còn Cloud thì tức đến đỏ cả mặt. “Được rồi, chuyện này xong xuôi tôi sẽ tính đủ với cả tên Don lẫn hai cô”.

Đến phiên Tifa, cô điềm tĩnh nở nụ cười với hắn. Nhưng sau khi nhìn vòng ngực nở nang cùng vài đặc điểm trên cơ thể lão lại ra vẻ chẳng mấy hứng thú.

“Hmm, hẳn đây là Tifa nổi tiếng của Seventh Heaven?” Hắn xoa cằm.

“Ông biết tên tôi?” Vẫn điềm tĩnh trả lời câu hỏi.

“Đúng thế, ta vẫn hay nghe bọn thuộc hạ nhắc đến cô nàng bartender gợi cảm của một quán bar ở Sector 7. Lúc đầu ta cũng rất hứng thú, nhưng khi gặp rồi lại thấy cô em không phải kiểu ta thích. Một người như cô em lại chủ động đến đây chẳng phải sẽ khiến ta mất hứng đi sao. Nếu cô em tỏ ra khó gần hoặc tạo cảm giác phiêu lưu hơn thì có khi ta sẽ chết mê chết mệt rồi cũng nên.”

“Một sở thích bệnh hoạn” – Cloud nghĩ thầm nhưng rồi lại giật bắn người. “Tifa không phải kiểu ông thích, thế kiểu quái nào mới hợp khẩu vị bệnh hoạn của ông? Mà khoan đã, thế chẳng phải tỉ lệ mình “bị” chọn là 50/50 sao?”. Sau màn bối rối, Cloud chợt nhận ra một điều, giờ anh mới biết hóa Tifa nổi tiếng đến vậy. Mà phải rồi, một cô nàng trưởng thành, chín chắn, lại xinh đẹp gợi cảm đến thế mà. Chẳng trách Seventh Heaven ngày nào cũng đông khách, tên Barret này cũng có cái nhìn chiến lược đấy chứ khi để Tifa quản lý quầy bar. Trở về chỗ bàn làm việc, lão thu lại những điếu xì gà nằm trên bàn rồi, dường như chuẩn bị vào phòng ngủ.

“Ta đã đưa ra lựa chọn”, lão tuyên bố thẳng thừng, gạt tấm màn mỏng ra. “Lựa chọn của ta cho tối nay là người đẹp trong bộ váy màu hồng. Nào, đến đây nào cô em”.

“Từ…từ từ nào, Don…” Aerith cười đùa với giọng khô khốc, chần chừ tiến về phía lão. Nhanh chóng nhìn lướt qua Cloud và Tifa, cô ngập ngừng.

“Scotch, ngươi và đám kia có thể chơi đùa với hai ả còn lại”. Corneo hơi ngoái lại nói, bàn tay lão nắm lấy tay Aerith và dẫn cô vào căn phòng phía sau.

“Vâng, thưa ngài”. Gã trợ lí cúi người. “Cảm ơn ngài. Giờ thì nhanh lên, các cô… chúng ta sẽ có niềm vui của riêng mình”.

Cẩn thận né tránh tiếp xúc ánh mắt của bọn chúng, Cloud rời khỏi căn phòng, Tifa đi sát ngay sau. Bàn tay xoa vào nhau với vẻ hứng khởi, Scotch đưa hai người tới một căn phòng xa khỏi hành lang. Làn khói thuốc che mờ tầm nhìn của hai người khi họ theo sau gã vào khu vực cho nhân viên. Mùi mồ hôi khó chịu tràn vào khoang mũi hai người. Không gian xung quanh giống hệt như khu ổ chuột, với lớp lớp rác rưởi chất đống ở một góc căn phòng, và những lon bia rỗng một nửa vung vãi khắp căn phòng.

Cloud đếm được tổng cộng sáu tên lính gác và vệ sĩ riêng trong căn phòng, hầu hết đều đang nghe tin tức trên tivi với những hình ảnh lặp đi lặp lại của lò phản ứng Mako số 5. Hai tên gangster ngồi trên tấm đệm xung quanh một cái bàn nhỏ, chờ đến lượt để hít thứ bột trắng trong khi tiếp tục ván bài. Một xấp tờ rơi quảng cáo về chuỗi cửa hàng Turtle’s Paradise nổi tiếng rải đầy trên nền nhà. Bước đến chỗ ô cửa sổ đen kịt ở góc phần tư của căn phòng, Scotch hắng giọng thu hút sự chú ý của đám người.

“Các vị”, Scotch tuyên bố, điệu bộ hướng về phía Tifa và Cloud, “có lẽ các vị sẽ hứng thú khi biết chúng ta có khách”.

“Đừng lo các quý cô”. Một tên trong đám người xoay chiếc ghế sofa lại hò reo, chiếc khuyên mũi rủ xuống và vẻ ngoài hôi hám bẩn thỉu khiến hắn trông giống một con trâu điên. “Chúng tôi sẽ chăm sóc các cô thật tốt”.

“Đều là nhờ ơn của sếp lớn”, Scotch chêm vào đồng thời kéo Cloud sát về phía mình, mắt gã sáng lên. “Nào, các quý cô, chúng ta đều sẵn sàng rồi chứ?”

“Bỏ tay ra!”. Cloud gầm lên.

“Lại đây, nhảy với tôi đi người đẹp”. Scotch cười phá lên, càng kéo Cloud lại gần hơn. “Em có dáng người đẹp đấy. Nhìn cơ thể chắc nịch này xem…chà, thật sự thì, giống cơ bắp hơn…”

“Tao nói là bỏ ra!”. Cloud hét lên, đẩy mạnh Scotch về phía bức tường.

“Sao vậy cô em?” Scotch cười khúc khích, giả vờ đùa cợt giơ tay đầu hàng. “Không muốn chơi với bọn anh sao? Bọn anh muốn chơi với em…”

“Cảm ơn mày, con lợn hôi hám, nhưng…”, Cloud hầm hè, xé bỏ bộ tóc giả vứt xuống sàn nhà dưới chân Scotch, “tao không có hứng thú với một đám cặn bã chúng mày.”

Scotch há hốc miệng vì kinh ngạc trong khi Cloud giật mạnh bộ váy xuống, chệnh choạng lùi bước về phía cái tivi. Trong cơn tức giận, cả đám người trong phòng nhảy dựng lên, quẳng những chai bia sang một bên. Cánh cửa kính bị đập vỡ, lập tức mùi cồn quanh phả lên từ khắp góc phòng. Đá đôi giày của mình đi, Tifa nhanh chóng đứng gần Cloud cạnh cửa sổ, cô nhún người lưng hơi khom xuống giơ hai nắm đấm trước mặt vào tư thế chiến đấu.

“Chết tiệt! Tụi bay nghĩ có thể thoát khỏi đây sao?”, Scotch gào lên, cố giữ thăng bằng đứng yên một chỗ nhìn chằm chằm hai người đầy tức giận. “Còn chần chờ gì nữa, bọn ngu? Bắt lấy chúng nó! Đánh chết chúng nó cho tao!”

Không đợi gã nói hết cả câu, một tên bảo vệ vồ lấy Cloud. Phản ứng theo bản năng, Cloud né người và túm lấy cổ áo theo đà lao tới, đập mạnh đầu hắn vào tường. Thấy tên đầu tiên lao lên co một đống nằm bất tỉnh, hai tên khác lao ra từ chỗ ghế sofa. Cloud tránh khi một trong hai tên tung cú đấm, lên gối vào đũng quần hắn.

“Guaaa..”, tên thứ hai chỉ kịp rên một tiếng sau đó từ từ đổ rạp dưới chân Cloud.

Ngẩng đầu lên, anh thấy Tifa nhảy tới từ vị trí ban nãy, chân đá theo hình vòng cung. Ngay sau đó là tiếng thứ âm thanh nặng nề, tiếng nứt vỡ của xương hàm một tên trong đám bọn chúng. Hắn đổ gục xuống nền nhà, rú lên đau đớn khi đưa hai tay đỡ lấy mặt. Tifa đáp xuống đất một cách linh hoạt, sự hả hê hiện rõ trên khuôn mặt cô. Cloud trố mắt nhìn gã đang quằng quại dưới sàn và nhớ lại cảm giác ớn lạnh khi cú đánh chỏ của Tifa sượt qua mặt mình lần trước, “nếu lần đó né không kịp không biết trông mình có thảm hại như tên này không nhỉ?”.

“Có chuyện quái gì với chúng mày thế lũ bạc nhược?”, Scotch hét lên với những tên đã ngã gục trên sàn. “Lần nào tao cũng phải dạy chúng mày làm như thế nào à?”

Cởi bỏ chiếc áo khoác, hắn nhìn hai người, gương mặt nhăn nhó với vẻ bực bội. Né người khi Cloud vung tay về phía trước, Scotch đẩy phần vai về phía bụng anh, tống anh lên trên lưng. Với một động tác nhẹ nhàng, hắn khóa đòn tấn công của Tifa bằng cẳng tay, vụt vào chân cô với mục đích đốn hạ. Cô nhảy khỏi cái bẫy, đá vào mắt cá chân, hắn chỉ kịp rủa vài chữ chưa rõ ràng trước khi gục xuống bên cạnh cô. Scotch thét lên đau đớn khi Cloud lôi hắn dậy với cánh tay to khỏe của mình.

“Khoan…khoan đã…”, gã hèn mọn rên rỉ.

“Sao không giỏi lớn giọng nữa đi. Tifa, sẵn sàng chưa?” Cloud nói.

“Làm đi!”

Dồn hết sức lực, Cloud nâng Scotch lên cao rồi thả tay, Tifa đồng thời chuyển động về phía trước, bật người lộn nhào, bàn chân đá vào thân trên của Scotch với một lực mạnh đến mức cả người hắn văng ra ngoài cửa sổ làm ô cửa kính đen vỡ ra thành nhiều mảnh, hắn thét lên thảm thiết khi cả thân người đáp xuống nền đất. Xoay người lại, Cloud thấy những tên còn lại đang rút lui khỏi căn phòng, những tiếng chửi rủa đầy sợ hãi vang vọng trong hành lang khi chúng leo từ cầu thang xuống tiền sảnh.

“Có gì đáng cười ở đây à?”, anh hỏi khi nhìn thấy nụ cười ranh mãnh trên gương mặt Tifa.

“Em không nghĩ là anh có thể đánh giỏi đến thế mà không có thanh kiếm của mình đấy.” Tifa bông đùa vỗ vào lưng Cloud.

“Đó là một trong những thứ đầu tiên mà họ dạy cô trong quân đội”. Cloud cau mày. “Rất cần thiết nếu cô muốn trở thành SOLDIER”.

“Em cũng đoán vậy”, cô nói, đôi mắt đảo một vòng.

“Được rồi, đi thôi”.

Bước qua đám người đang nằm dưới đất, hai người chạy từ khu vực của nhân viên quay trở lại thư phòng. Chuồn qua cánh cửa ra vào mà không gây tiếng động, họ có thể phát hiện ra giọng nói không rõ ràng của Don Corneo đang nài xin Aerith phát ra từ trong phòng ngủ. Hai người đi vào vừa đúng lúc lão đang trèo qua chiếc giường đôi của mình đến chỗ Aerith đang ngồi, gương mặt đỏ hồng vì ham muốn. Nút thắt của chiếc áo choàng tắm trên người lão đã được cởi bỏ, và cơ thể béo mập của lão hoàn toàn lộ ra. Aerith hất tay lão ra khi lão bắt đầu vuốt ve tóc cô, và chỉ mất vài giây để nhận ra rằng cô và kẻ phiền nhiễu này không ở một mình.

“Cloud?” Cô bật khóc, nhảy khỏi chiếc giường.

“Cái quái gì?” Corneo rít lên, kéo chăn lên để che cơ thể lõa lồ của mình. “Cứu! Ai cứu ta! Có kẻ đột nhập! Scotch? Leslie?…”

“Không ích gì đâu,” Tifa cười nhạo “Người của ông đã bỏ rơi ông rồi.”

“Nhưng… nhưng… chúng mày là ai?”

“Câm miệng!” Cloud ra lệnh, sự ức chế còn sót lại sau trận chiến vừa rồi vẫn chảy trong huyết mạch của anh. Corneo chết lặng nhìn anh, đôi mắt hóa đá nhìn láo liên giữa ba người và lão bắt đầu run rẩy. “Chúng tôi sẽ hỏi ông vài câu. Cái miệng của ông nên được sử dụng vào việc khác đi”.

“Chúng mày muốn gì?” Hắn hỏi với vẻ rụt rè.

“Thông tin.”

“Thông… thông tin gì?”

“Người của ông tìm thấy gì ở Sector 7?”. Tifa gầm lên. “Nói!”

“Và nếu tao không nói thì sao?”

“Nếu ông không nói cho chúng tôi những gì chúng tôi muốn biết”, Cloud đáp, nhìn về phía bộ phận giữa hai đùi của Don Corneo. “Chúng tôi sẽ cắt thứ đó.”

“Không… không đừng làm thế”, lão rít lên “Tao sẽ nói…Tao sẽ nói với lũ chúng mày mọi chuyện…”

“Và…?”

“Tao bắt chúng tìm hiểu gã đàn ông có khẩu gatling-gun trên tay là ai”.

“Tại sao?”

“Bởi vì đó là những gì bọn chúng yêu cầu.”

“Bọn chúng là ai?”

“Không…”, Don run rẩy, “nếu tao tiết lộ cho bọn mày, tao sẽ bị giết”.

“Sao cơ?” Aerith búng ngón tay, chỉ xuống bên dưới lão ta.

“Đó là… đó là Heidegger của Shinra…” lão rên rĩ che chỗ kín của mình. “Giám đốc của Cục An ninh công cộng”.

“Đại tướng của Lực lượng vũ trang yêu cầu điều này?” Cloud há hốc miệng vì khó hiểu.

“Nhưng…nhưng tại sao? Shinra định làm gì?”

“Tao không thể nói…”

“Nếu ông không nói”, Tifa nổi cáu “Tôi sẽ giã thứ đó thành bột”.

“Cô… cô nghiêm túc đấy chứ?” Don hít vào một hơi, co rúm lại trong chiếc chăn lông vũ, những giọt mồ hôi to như hạt đậu lấm tấm trên trán. “Tao thề… tao không cố ý chối.”

“Vậy nói đi!”

“Shinra đang cố tìm ra bộ phận còn sót lại của lực lượng nổi loạn AVALANCHE. Việc của tao là điều tra nơi trú ẩn của chúng ở khu ổ chuột Sector 7”.

“Tại sao?”

“Bởi vì Shinra muốn nghiền nát chúng… theo nghĩa đen”. Lão lắp bắp. “Họ muốn phá hủy trụ đỡ giữ Cái Đĩa ở bên trên”.

“Phá hủy trụ đỡ?” Tifa ấp úng như chưa xử lí kịp thông tin.

“Nếu như trụ đỡ bị phá hủy, rất nhiều thứ khác cũng sụp xuống theo”. Cloud lắc đầu. “Tại sao ông vẫn ở đây?”

“Chúng hứa rằng Chợ phố Wall sẽ không bị ảnh hưởng”. Don đáp, giọng nói có vẻ yên tâm. “Tao sẽ an toàn khi ở đây”.

“Ông là đồ nhẫn tâm!” Tifa hét lên. “Sao ông có thể dửng dưng như vậy? Hàng ngàn người sẽ thiệt mạng nếu điều đó xảy ra…”

“Chúng chỉ là những kẻ mà Shinra coi là vật hy sinh”.

“Tại sao, ông…”

“Tifa…” Cloud kêu lên, túm lấy Tifa khi cô định tấn công Don Corneo. “Tifa, cô cần phải bình tĩnh…”

“Tôi phải thông báo cho mọi người ở khu ổ chuột”. Aerith cuống cuồng. Tifa nghiến răng ngầm đồng ý, hai người cùng lao ra cánh cửa.

“Chờ đã”. Don rên rỉ.

“Cái gì?” Cloud hắng giọng quay người lại nhìn lão đang cố ngồi dậy dựa vào thành đầu giường.

“Làm ơn, việc này sẽ chỉ tốn của của chúng mày vài giây thôi”. Lão ra vẻ cầu xin. “Chỉ là… chúng mày nghĩ những kẻ xấu xa như tao sẽ làm gì nếu rơi vào tình huống như bây giờ?”

“Nếu là tôi, tôi sẽ đề phòng hơn, chẳng phải hiển nhiên sẽ như vậy sao?” Cloud đốp lại.

“Gần đúng”. Corneo cười nắc nẻ một cách đầy đe dọa, nụ cười tinh quái hiện trên môi lão. Đưa tay lên, lão túm lấy một đòn bẩy màu bạc ngay trên đầu mình và nhấc lên. Mọi thứ dường như chậm lại khi Cloud bắt đầu nhận ra cái bẫy, anh mở miệng muốn cảnh báo các cô gái nhưng lời nói chưa kịp thốt lên, sàn nhà dưới chân họ đã mở ra và cả ba người bắt đầu rơi xuống.

Chương trước Trang chính  Chương tiếp

You might also like
Leave A Reply

Your email address will not be published.