Đó là một đêm quang đãng ở thành phố Midgar. Phía sau làn sương, bầu trời mùa đông âm u được điểm bằng hàng nghìn vì sao lấp lánh, cái lạnh thật tê cóng và buốt giá.
Ngước mặt lên – một cô gái bán hoa (dạo) đang được những tia sáng yếu ớt phát ra từ những hạt Mako rò rỉ chiếu sáng – và hướng về phía đường phố đông đúc tấp nập của đại lộ Theatre Avenue. Bộ đầm màu hồng của cô, hơi ướt, trở nên không được thoải mái cho lắm, cứ như nó đang muốn chống lại cô vậy. Cô thận trọng nhìn lại bộ dạng của mình trước khi đưa cặp mắt màu xanh nhạt nhìn lên trời một lần nữa, gài chiếc áo bằng vải jean chặt thêm một chút. Gần đó, một đám say rượu vừa huýt sáo vừa vẫy vẫy tay khi cô đi ngang qua chúng.
Cầm giỏ hoa lili màu trắng và vàng đu đưa qua lại đã trở thành thói quen của cô từ khi chiếc xe đẩy hoa bị hỏng, và sau khi đường đã hơi vắng xe qua lại, cô băng qua đường, hòa mình vào dòng người tấp nập phía bên kia đại lộ.
Khi bước đến vỉa hè thấp trên con đường đối diện, một tiếng động khủng khiếp vang lên. Mọi thứ xung quanh cô trở nên lắc lư dữ dội tưởng chừng đầu gối của mình có thể văng đi bất cứ lúc nào. Cô ngã khụy xuống. Cửa sổ của nhà trẻ Robbson’s Playhouse vỡ vụn văng cả vào khách bộ hành bên dưới. Vết nứt dài hiện rõ trên vách của các tòa nhà gần đó. Một mảnh tường nhỏ rơi ra đập mạnh xuống vỉa hè. Tiếng thét sợ hãi của phụ nữ và trẻ em cắt ngang bầu không khí, tựa như hồi còi báo động. Xa xa, phía trên sân thượng các tòa nhà, những vệt khói đen kịt đã bắt đầu xuất hiện, che phủ bầu trời đầy sao của Midgar bằng một màu đen đúng nghĩa của đêm tối.
Cô gái nhỏ lồm cồm đứng dậy, vừa xuýt xoa vừa phủi đi lớp bụi bám trên tay và bộ đầm. Chợt tiếng thở hổn hển và tiếng la hét hốt hoảng vọng lại, có vẻ nó phát ra từ hướng cổng vòm bằng sa thạch của Fountain Plaza. Từ một góc, cách nơi cô đứng một khoảng ngắn, một nhóm năm người xuất hiện từ trong một hẻm tối. Họ mặc đồ bình thường và đang thì thầm to nhỏ điều gì đó có vẻ bí mật. Sau vài phút, cả nhóm tản ra, đồng loạt lao về hướng quảng trường gần đó.
Trong số đó, một anh chàng với cặp mắt kiên định và mạnh mẽ, như thể đang chìm đắm trong mớ suy nghĩ rối bời, mái tóc lỉa chỉa rũ xuống khuôn mặt đẹp trai, lạnh lùng. Không thể kiểm soát được mình, cô bắt đầu tiến về hướng anh ta một cách vô thức. Khuôn mặt ấy, trùng hợp một cách ngẫu nhiên. Mái tóc … trang phục … thanh gươm. Cô lách thật nhanh qua đám đông đang hoảng loạn và tiến về hướng anh ta, sự tò mò xen lẫn mong muốn được bắt chuyện với anh ta là thứ đang choáng hết tâm trí của cô lúc này.
“Xin lỗi?” Cô nhẹ nhàng hỏi khi đã đến gần anh ta. Người lạ mặt quay lại, đôi mắt xanh lấp lánh những tia Mako của anh ta liếc ngang qua người cô. “Chuyện gì vậy ?”.