“Cloud sẽ không còn trở lại nữa”, Wedge khẽ nói, xoa xoa mớ tóc hỗn độn dưới chiếc khăn buộc đầu màu đỏ của mình.
Cậu thả lưng xuống chiếc thùng hàng, chiếc áo thun chà trên những thớ gỗ phát ra một thứ âm thanh nghe thật nhàm chán, cứ như âm thanh của tuổi thanh xuân trượt dốc thật thảm hại cùng với thế giới đầy u tối và vô vọng này. Đáp lại câu nói của Wedge là khuôn mặt buồn và trầm ngâm của mọi người.
Xung quanh chỉ toàn tiếng gào thét của động cơ, tiếng rung lắc của toa tàu, nhưng mí mắt của Wedge vẫn trĩu xuống. Vừa lúc hai mí mắt chạm nhau thì tiếng còi tàu kéo chúng trở về đúng vị trí của mình. Khác với Cloud, chẳng có ai giật nảy mình cả, có thể họ đã quen với việc này (những phi vụ ở Midgar) hoặc tất cả đều đã mệt mỏi. Wedge thở dài, cứ như một quả bóng bị chọc thủng nhưng chưa vỡ ngay mà xì dần dần.
“Tôi tự hỏi, có phải anh ấy… đã bị bắt?” Biggs lẩm bẩm sau đó ngẩng mặt lên bên cạnh cánh cửa tự động.
“Đừng nghĩ ngợi nhiều”, Barret trả lời ra chiều chẳng mấy quan tâm, “hắn đủ lớn để có thể tự lo cho mình”.
Biggs gật đầu nhưng vẻ ủ rũ vẫn không thay đổi và gục mặt xuống lần nữa, kéo theo đó là sự im lặng tiếp tục bao trùm lấy cả nhóm. Thứ duy nhất chen ngang bầu không khí nặng nề này là những tiếng xập xình của đoàn tàu và thỉnh thoảng là tiếng va chạm của hai toa tàu. Barret nhìn lên, nheo mắt lại nhìn trần toa tàu và những chiếc kệ bằng kim loại đựng hành lý đang rung lắc. Chợt dạ dày của họ như muốn nhảy ra ngoài khi đoàn tàu bắt đầu chuyển rẽ qua, nhập vào tuyến đường chính của thành phố, chạy vòng quanh và xuôi xuống bên dưới Trung Tâm Phức Hợp.
“Mọi người có nghĩ Cloud… sẽ chiến đấu đến hơi thở cuối cùng vì AVALANCHE không?” Biggs hỏi bâng quơ, mắt vẫn nhìn những hòn sỏi từ bên ngoài văng vào lăn lóc dưới sàn tàu.
“Thế quái nào mà tao biết được?” Barret cáu kỉnh, giáng cú đấm của mình vào chiếc thùng gỗ kế bên, chiếc thùng đáng thương lãnh trọn nắm đấm từ bàn tay khổng lồ của Barret chẳng thể kêu la được mà thay vào đó là tiếng rắc nghe sởn cả gai ốc. “Trông tao giống người đọc được suy nghĩ của kẻ khác lắm hả? Thật tuyệt khi cái gai không còn ở đây nữa”.
“Vậy tiền của chúng tôi thì sao?” Wedge nói.
“Tốt thôi, nếu tất cả tụi bây không làm hỏng việc…” Barret quát lớn, đánh mạnh vào cái thùng.
“Nó … ừm … không có gì.” Wedge lầm bầm, hơi co rúm người lại khi nhìn chiếc thùng lăn lóc trên sàn.
“Xin lỗi…”
Vừa lúc Jessie định mở miệng ngăn họ lại thì một âm thanh gì đó nghe như có vật gì đó khá lớn vừa va đập với nóc tàu, theo sau nó là những âm thanh tương tự nhưng nhỏ hơn. Cả nhóm đưa mắt nhìn theo hướng di chuyển của thứ đó bên trên đầu. Bất thình lình, toa tàu hơi lắc lư khiến cánh cửa bằng gỗ trông khá yếu ớt bị thổi bay ra khỏi khoang, trong phút chốc không khí lạnh từ đường hầm tràn vào phía trong. Biggs vấp chân, ngã nhào tới phía trước nhưng may sao anh chàng vẫn kịp bám lấy tay vịn gần cửa trước khi lao người ra bên ngoài và thành món thịt băm phía dưới đường ray, Jessie với tay nắm lấy tay của Biggs. Barret là người đầu tiên phản ứng lại những biểu hiện bất thường này, cây gatlin-gun đã vào vị trí sẵn sàng nhả đạn về phía cánh cửa. Họ nín thở chờ đợi và không cử động, dường như không gian và thời gian của riêng toa tàu này đã dừng lại trong khi sự sống vẫn đang vùn vụt lướt qua cánh cửa phía trước mặt Barret. Ánh sáng của những chiếc cột đèn vội vã chiếu quá cánh cửa để lại những vệt sáng chớp tắt liên tục phía dưới sàn, hết vệt này đến vệt khác. Sau vài giây im lặng, thứ gì đó rất lớn bay vụt qua cánh cửa cắm phậm xuống dưới sàn ngay chân Barret, không phải đạn cối, cũng không phải những tên SOLDIER của Shinra mà là thanh Buster Sword.
“Cloud!” Jessie vừa khóc vừa hét lên. Ngay sau đó cô há hốc miệng kinh ngạc khi Cloud từ trên nóc tàu đu người vào phía trong, đáp xuống sàn tàu hết sức thiện nghệ và dường như không gây tiếng động.
“Chuyện gì đã xảy ra thế?” Barret hỏi ngay, đoạn hạ khẩu gatlin-gun xuống.
“Tôi bị lạc,” Cloud trả lời, vừa đứng dậy vừa phủi lớp bụi đóng trên áo, “có vẻ như tôi đến hơi trễ nhỉ”.
“Đúng thế tên khốn, mày đến quá trễ!” Barret làu bàu. “Đã vậy còn xuất hiện cứ như nhân vật chính trong một cảnh phim quan trọng vậy.”
“Thì sao nào?” Cloud chế giễu.
“Mày chẳng thèm quan tâm ai ngoại trừ bản thân cả. Chúng ta đang là một nhóm. Tao không trả lương cho mày để mày làm những việc như thế này đâu. Tao sẽ trừ lương của mày! Đồ chết tiệt!” Bỏ mặc gã cựu SOLDIER, Barret bước về hướng ô cửa hẹp cuối toa tàu.
“Dậy đi, đồ đần. Chúng ta sẽ rời khỏi đây. Theo sau tao”.
Hắn đóng sầm cánh cửa lại khiến bản lề của nó bị rung lắc. Biggs là người đầu tiên đi theo, lê từng bước chầm chậm phía sau là Wedge. Cloud vẫn đứng đó nhìn Jessie đi ngang qua và đẩy cánh cửa. Tiếng gió ào ào tạm lắng đi trong tíc tắc, phủ tấm màn im lặng lên không gian bên trong.
“Này Cloud! Mặt anh có vết bẩn kìa …”, chưa kịp để Cloud nhận ra cô nàng đã dùng khăn tay của mình lau vết bẩn ấy đi.
“Xong rồi đấy! Cảm ơn vì đã giúp tôi chạy thoát lúc ở lò phản ứng nhé!”
Cô mỉm cười với Cloud tuy trông nó có hơi gượng gạo và yếu ớt, đôi má lấm tấm tàn nhan như ánh lên một màu hồng rạng rỡ. Sau đó Jessie cũng rời đi. Cloud hơi khựng lại một chút, những dòng cảm xúc khó hiểu của anh về cuộc gặp gỡ kỳ lạ với cô gái và giỏ hoa ly ly lại ùa về. Giật mạnh thanh Buster Sword trên sàn, trả nó về miếng nam châm trên lưng, anh bắt đầu đảo bước tiến về phía Barret và mọi người.
Hãy giữ nó cho riêng mình…
Khi anh bước qua cửa tiến vào toa xe liền kề, một dòng thông báo chạy trên biển báo cùng giọng nữ phát qua loa địa điểm họ sẽ dừng chân:
“Chuyến tàu cuối cùng rời khỏi nhà ga Sector 8. Trạm dừng cuối cùng là Sector 7, ga Graveyard. Tàu sẽ đến nơi lúc 12:23 AM, múi giờ Midgar…”
Điểm đến cuối cùng sẽ là bên dưới Sector 7: ga Graveyard – “Nghĩa địa của những con tàu”. Nghe đâu đằng sau nhà ga này có rất nhiều con tàu hư cũ nên tên của nó cũng được đặt theo như vậy. Toa chở khách sáng sủa hơn hẳn toa chứa hàng hóa với một dãy những bóng đèn chạy dọc ở giữa trần. Một gã ăn xin đơn độc, khuôn mặt cũ kỹ già nua nhuộm màu thời gian nằm bên dưới tấm chăn đàn bằng len đang ngáy khò khò trên băng ghế.
“Đây là nhà của tôi”, gã hơi líu lưỡi và phun ra vài câu nghe không được rõ ràng cùng với nó là mùi cồn nồng nặc khi Cloud bước qua. “Nhưng mà cứ tự nhiên đi nhé”.
Phía bên phải, bóng tối của khu ổ chuột bắt đầu lấp ló phía đường chân trời vô hình bên ngoài cửa sổ, và Cloud hiểu rằng họ thực sự đang băng qua khu vực bên dưới thành phố. Anh có thể nhận ra ba lò phản ứng chính, các nhà máy ở phía ranh giới của Cái Đĩa này. Cách đó vài dặm, ẩn đằng sau những ánh đèn màu vàng và cam mập mờ của những ngôi làng đang chìm trong giấc ngủ say là cột trụ khổng lồ tại trung tâm Sector nâng đỡ cả một vùng rộng lớn. Và, tiếp tục là một màu đen, bóng tối lại bao trùm khi con tàu vào một đường hầm khác khi nó đi qua ranh giới giữa Sector 3 và Sector 4, uốn lượn thân mình trên đường ray lao vun vút về hướng mặt đất.
Đi dọc theo toa xe, Cloud thấy Jessie vẫy vẫy tay về hướng mình, tay còn lại cô vén lọn tóc mai bên tai, có vẻ như cô muốn cho Cloud xem gì đó, chiếc laptop vừa khởi động, màn hình bắt đầu chuyển dần sang màu xanh. Anh trả lời một cách hơi miễn cường và tiến về phía Jessie, nhưng ngay sau đó lại bị thu hút khi bản đồ 3 chiều của Midgar hiện trên màn hình máy tính.
Midgar thuở ban đầu được xây dựng hệt như những thị trấn khác, nhưng từ khi cuộc cách mạng công nghiệp bắt đầu, nó phát triển như vũ bão và nhanh chóng trở thành thành phố lớn nhất hành tinh. Tuy nhiên, từ đó Công ty tỷ gil Shinra cũng xuất hiện và sau nay lớn mạnh thành Tập đoàn Shinra. Lúc sơ khai nó chỉ là một công ty sản xuất nhỏ, nhưng từ khi phát hiện ra năng lượng Mako, Shinra đã trở thành một tập đoàn khổng lồ, đánh bại tất cả tập đoàn khác và chiễm lãnh thế độc quyền. Họ tư nhân hóa lực lượng quân đội của mình đồng nghĩa với việc Quốc Hội cũng phải dựa dẫm vào họ, qua thời gian, cơ quan này chẳng còn ý nghĩa gì ngoài một nhóm người không một chút ảnh hưởng.
Shinra từ từ thống trị tất cả các lĩnh vực từ chính trị, kinh tế và quân sự trên hành tinh này. Về quân sự, từ khi cuộc chiến tranh với đế quốc Wutai kết thúc vào bảy năm trước, chỉ còn vài tổ chức kháng chiến dám đứng ra thách thức họ. Vào thời điểm đánh dấu cột mốc hai ngàn năm năm lịch sử hình thành của thế giới, Chủ tịch Shinra đã tuyên bố về một thời đại mới nơi dân chúng được sống với đầy đủ tiện nghi, năng lượng giá phải chăng, thuế thấp và công nghệ hiện đại.
Sau ba mươi năm thành lập, để thể hiện sự uy quyền và sức mạnh có thể thắng được cả thiên nhiên, Shinra đã tái thiết lại phần lớn thành phố cũ. Nó được xây dựng trên một cái đĩa hình tròn tuyệt đẹp treo lơ lửng trên không trung, được thiết kế để đáp ứng đầy đủ yêu cầu của công ty và trở thành trụ sở chính của Tập đoàn năng lượng Shinra. Midgar giờ đây là trung tâm văn hóa, công nghiệp chính của toàn hành tinh, với những kiến trúc đương đại và những công viên yên tĩnh tuyệt đẹp. Tuy nhiên, vì đã tại vị ở trên cao nhờ những cây cột khổng lồ, nó hấp thu toàn bộ ánh sáng mặt trời khiến cho vùng đất bên dưới biến thành một nơi khô cằn kiệt quệ và đầy rẫy tội phạm; đó là vùng đất mà mọi người biết đến với tên gọi “Khu ổ chuột” (The Slums).
Cả thành phố và khu ổ chuột đều được chia thành nhiều khu vực và mỗi khu vực đều có một cái tên riêng, nhưng nhiều năm trôi qua những cái tên dần trở thành dĩ vãng thay vào đó là những con số từ 1 đến 8, lần lượt là khu nhà ở, khu công nghiệp và chợ. Tầng trên là nơi sinh sống của các nhân vật cấp cao và những người giàu có, trong khi khu ổ chuột là nơi nương thân những người nghèo cùng với rác và những thứ mà người tầng trên bỏ đi. Mặc dù tuyến đường hầm và thang máy đến đây đã được xây dựng và sẵn sàng sử dụng, nhưng chúng được giám sát một cách nghiêm ngặt bỡi chính quyền để tránh những cá nhân và tổ chức chống đối Shinra hoạt động, và tuyến đường duy nhất để lên được tầng trên là qua những ga xe lửa.
Tấm bản đồ phác họa rõ sự rộng lớn của khu ổ chuột và Midgar, chúng được nối với nhau bằng hàng loạt đường ray uốn lượn vòng quanh, và ngay chính giữa trung tâm của Cái Đĩa khổng lồ là tòa nhà Shinra sừng sững chọc lên trời cao. Quanh biểu đồ cấu trúc hỗ trợ, một đường đứt quãng biểu thị lộ trình của đoàn tàu, cuộn xoắn xuống bề mặt Trái Đất.
“Trông nó tuyệt vời chứ?” Jessie nhìn Cloud và hỏi với đôi má hơi ửng hồng, chờ đợi chút biểu cảm nào đó trên khuôn mặt bất cần đời của anh chàng.
“Tôi rất thích những thứ phát sáng như thế này. Những thứ hào nhoáng như bom và màn hình máy tính… anh biết đấy. Theo điều luật của AVALANCHE chúng ta phải nhớ nằm lòng rất nhiều thông tin. Tôi rất giỏi về công nghệ và những bản thiết kế chi tiết, Barret đôi lúc có thể nói về rất nhiều chủ đề phức tạp và những nguyên tắc này nọ”. Jessie dừng lại một chút. ”Nhưng, tôi tin rằng những gì anh ấy dạy là đúng đắn, và anh ấy cũng cống hiến rất nhiều cho chính nghĩa mà chúng ta đang theo đuổi. Tôi nói nhỏ này nhé, chỉ hai ta thôi, Barret không ngốc như mọi người nghĩ đâu”.
“Dù sao thì… để tôi giải thích thứ này cho anh hiểu. Đây là bản đồ toàn cảnh của Midgar, tỉ lệ một trên một triệu. Phần bên trên của Midgar cách mặt đất khoảng hơn 150 mét. Đường đứt quãng trên bản đồ còn cho chúng ta thấy vị trí của đoàn tàu mà mình đang đi. Hiện tại chúng ta đang ngay bên trên Sector 4, tôi nói như vậy vì Sector 4 là khu vực duy nhất của Midgar đang được xây dựng. Những điểm màu đỏ trên màn hình là nơi sẽ kiểm tra ID của từng người trên lộ trình, các thiết bị cảm ứng đã được lắp đặt sẵn ở đó. Nó sẽ kiểm tra thông tin của mỗi hành khách trên chuyến tàu bằng cách so sánh với cơ sở dữ liệu được đặt tại trụ sở của Shinra”, Jessie ghé lại gần Cloud thì thầm, “ai cũng có thể bị nghi ngờ, vì thế chúng ta sẽ sử dụng ID giả. Dường như đoàn tàu này vẫn chưa được bảo mật nghiêm ngặt, nhưng tôi đoán chắc điều đó sẽ thay đổi sớm thôi, có thể là ngày mai”.
Nói xong cô nàng cười toe toét, nháy mắt và với tay tắt màn hình. Lúc này tiếng còi tàu vang lên, và mọi thứ xung quanh trở nên chậm dần lại, đoàn tàu đang vào ga. Cú rung lắc dữ dội báo hiệu chúng đã dừng hẳn khiến Biggs choàng tỉnh khi đang gật gà gật gù trên băng ghế. Rời khỏi chỗ Jessie, Cloud vừa ngáp vừa kéo lê đôi chân của mình ngồi xuống đối diện với Barret, thanh Buster Sword được đặt kế bên. Anh từ từ nhắm mắt lại, cảm nhận sự chuyển động của đoàn tàu khi chúng bắt đầu vào bến, mọi thứ cứ như đang trôi xa dần về hướng chân trời mờ ảo trước mặt. Chờ đã tình huống này quen quen, nhưng bây giờ đã an toàn hơn ban nãy rồi, chắc không có tên chết tiệt nào đang theo dõi mình đâu, ngoại trừ … Mở mắt ra Cloud bắt gặp khuôn mặt lạnh băng của Barret. Hắn gật đầu, ảnh phản chiếu của hắn in vào tấm kính cửa sổ đằng sau Cloud.
“Chúng ta sắp đến về đến căn cứ rồi, nhìn xem đoàn tàu đang di chuyển đến gần mặt đất,” hắn nói, giọng pha chút chán ghét điều gì đó. “Vì Cái Đĩa chết tiệt này mà khu ổ chuột chưa bao giờ có khái niệm về đêm hay ngày”.
“Một thành phố trôi nổi giữa không trung… ” Cloud lẩm bẩm, bên ngoài cảnh đêm – mà thực ra đang là ban ngày – vẫn vùn vụt lướt qua khung cửa. “Tôi hiếm khi nhận ra điều đó khi nhìn từ đây. Mọi thứ có vẻ không ổn cho lắm. Cảnh vật khiến ta cảm thấy nhức đầu”.
“Ừ”, Barret làu bàu. “ Mặc dù vậy, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ nghe điều đó từ một người như cậu đấy. Đúng là một con người của bất ngờ. Thế giới bên trên… thành phố đang hiên ngang tại vị bên trên tấm kim loại. Nếu nó không có ở đó, chúng tôi sẽ được thấy ánh mặt trời, những cơn mưa đúng nghĩa mà không phải pha chút nước thải, một bầu trời đầy sao dưới những đám mây, một bầu trời đúng nghĩa.”
Barret đã thay đổi cách xưng hô và cách nói chuyện không còn bạo lực và ra lệnh nữa, có vẻ như Jessie đã đúng, gã không phải là một tên đần như mọi người tưởng. Bầu trời mà Barret nói đến dường như pha trộn mọi thứ: sự tự do, sự bình đẳng công bằng cùng với đó là sự căm hờn phẫn nộ. Và trên hết nó là của mọi người dân khu ổ chuột bây giờ và cả những người vẫn chưa kịp nhìn thấy ánh mặt trời.
“Tất cả là tại miếng “pizza khốn kiếp ấy” đã mang đau khổ đến nơi đây. Thành phố ở bên dưới đầy khí ô nhiễm, vì bên trên, các lò phản ứng đang hút cạn dần tất cả năng lượng.”
“Vậy sao không ai chuyển nhà lên trên tấm kim loại khổng lồ ấy mà ở?”
“Chẳng biết nữa”. Barret thở dài. “Có thể vì họ không có tiền. Cũng có thể… tình yêu họ dành cho nơi mình đã sinh ra và trưởng thành quá lớn, bất chấp nó có ô nhiễm như thế nào họ vẫn không quan tâm. Cậu bé, chắc cậu cũng hiểu phần nào chứ?”
“Tôi biết…chẳng ai muốn rời khu ổ chuột là vì họ muốn vậy”. Cloud thừa nhận, kéo thanh Buster Sword lại gần mình, miết ngón tay dọc những hoa văn rối rắm trên cán của nó. “Giống như chiếc xe lửa này. Nó không thể chạy bất cứ nơi đâu ngoại trừ những đường ray của mình vậy.”
—
“Yo, tất cả tập hợp”, Barret gọi trong khi từng người một trên toa đang lần lượt xuống tàu, sân ga Sector 7. Hắn đứng tại bậc thang bằng bê tông, gõ chân xuống nền ra vẻ sốt ruột chờ mọi người. Quản lý nhà ga đang lượn qua lượn lại gần đó, đưa mắt nhìn dòng người qua lại, bộ đồng phục màu đủ ánh lên nổi bật giữa chốn đông người. Cloud là người cuối cùng rời khỏi, và chào mừng anh là quang cảnh không được thân thiện cho lắm của ga Graveyard.
Những thứ xung quanh Cloud từ từ thấm vào tâm trí anh. Bức bình phong bằng sương mù cùng khói từ những cỗ máy tạo nên khung cảnh thực sự ma mị. Lọt thỏm giữa đống đổ nát là một kho hàng hóa, những toa tàu hư hỏng nằm bất động, chúng bị hư hại vì nhiều nguyên nhân khác nhau, nhưng vì Shinra không muốn phung phí nên đã vứt chúng tại khu ổ chuột của thành phố. Những gã ăn xin túm tụm lại quanh một ngọn lửa để sửi ấm, khuôn mặt họ ánh lên sự buồn thảm khôn xiết cùng một quá khứ tang thương đằng sau ánh nhìn đầy khắc khổ về hướng Cloud. Không quan tâm, anh bước đi một cách lạnh lùng, mặc kệ sự thật nghiệt ngã mà những người đàn ông, phụ nữ vô gia cư ấy đang đối mặt, và hướng về phía những người đang chờ anh đằng kia.
“Nhiệm vụ này đã hoàn thành,” Barret tuyên bố, vừa đủ để cả nhóm nghe thấy. “Nhưng đừng mất cảnh giác vào lúc này. Phần khó khăn nhất bây giờ mới bắt đầu. Sự cố có thể xảy ra bất cứ lúc nào! Cũng đừng nên hoảng sợ vì vụ nổ lúc nãy. Vì vụ sau sẽ còn lớn hơn nữa đấy! Được rồi, gặp nhau tại căn cứ sau!! Giải tán!”
Biggs và Jessie cùng nhau vỗ tay khiến Cloud giật nảy cả người. Anh ném cho cả hai một cái nhìn đầy khó chịu vì sự thiếu kinh nghiệm của họ, không nói gì cho đến khi Barret và những người khác rời đi. Lúc bóng dáng của mọi người mờ dần trên con đường mòn phía tây nam anh chàng mới bắt đầu rảo bước theo sau. Đích đến của cả nhóm là một ngôi làng vô danh tại vị đâu đó trên con đường này.
Trước khi gặp AVALANCHE, Cloud hiếm khi trải qua sự nghèo khó như vậy. Những ngày đầu lúc mới gia nhập quân đội, anh đã chứng kiến các cuộc bạo loạn ở khu ổ chuột qua TV, nhưng chắc chắn sự việc đã được cắt xén và làm nhẹ bớt bởi những kênh truyền hình ủng hộ Shinra khiến anh tin vào những gì mà mình thấy qua màn ảnh nhỏ. Mọi thứ ở đây chỉ toàn một màu xám thiếu sức sống, lan rộng ra khắp nơi xung quanh, ghim chặt sự cùng cực lên lớp mặt nạ thịnh vượng của thành phố. Không khí thật nặng nề, mùi hôi thối kinh khủng bốc lên từ những bãi rác ven đường. Cloud phải nín thở trong giây lát vì sợ hít phải bụi bẩn, cảm giác cứ như có thể nếm được cái mùi ấy vậy. Gần đó, sân ga đã vắng bóng người, con đường kết thúc đột ngột trước một gò đất lớn.
Anh ngẩng đầu lên, để đôi mắt mệt mỏi của mình dừng lại trước cây cột chống đỡ đồ sộ của Sector 7. Trông nó thật khổng lồ, được làm từ vật liệu giống như đá hoa cương và đứng một mình đầy kiêu hãnh tại trung tâm của Sector, cách vài dặm từ hướng cổng vào. Những cây cột như thế này được thiết kế công phu để có thể chịu được sức nặng của tấm kim loại bên trên chúng. Một bộ khung bằng kim loại chạy dọc chiều dài thân và kết thúc ở độ cao cách mặt đất khoảng vài chục mét tạo thành một bục hình tròn. Những ánh đèn màu đỏ và xanh lá cây lóe lên liên tục ở đỉnh của khung thép, in vào bề mặt võng mạc Cloud mỗi lần anh chớp mắt. Bên kia cây cột, cổng vào khu ổ chuột của Sector 8 hiện ra lờ mờ trên một dải đất trông có vẻ không được hiếu khách cho lắm. Tầm nhìn của bắt đầu bị che khuất bởi cái bóng trải rộng của thành phố, vì thế anh cúi đầu xuống hối hả sải bước chân của mình không suy nghĩ nhiều về cảnh vật xung quanh nữa, lướt qua con đường dơ bẩn đầy bụi bặm và hư hại.
Cloud nghe thấy tiếng khẩu gatling-gun của Barret gầm thét khi anh vào làng, phá vỡ sự yên tĩnh mà anh đã quen thuộc. Cánh cửa quán bar Seventh Heaven đã bị phá tung, một nhóm thanh niên say xỉn loạng choạng đi ra từ hành lang bằng gỗ xuống dưới những bậc thềm quanh co, theo sau là một gã tóc đỏ, anh nhận ra vì hắn là một khách quen. Barret xuất hiện ngay sau đó, xả súng xuống mặt đất khiến chúng hốt hoảng chạy về hướng Cloud, đằng sau là mặt đường bị giày xéo bỡi những đầu đạn.
Seventh Heaven là một trong những ngôi nhà trong làng có thiết kế nổi bật hơn hẳn những ngôi nhà khác. Nó được chọn bởi Barret, người đồng sở hữu quán bar, để làm căn cứ hoạt động của AVALANCHE, tiền được lấy từ việc bán đồ ăn, rượu để góp vào quỹ hoạt động của nhóm. Không giống phần lớn những ngôi nhà ở Midgar và trên cả hành tinh này, Seventh Heaven sử dụng nhiên liệu sinh học và một số máy móc cũ chạy bằng than cho hoạt động hằng ngày. Barret thật sự trung thành với mục tiêu không sử dụng Mako của mình, nghe có vẻ hơi cực đoan. Bảng điện tử trên lối vào bị nát, mạch điện chớp nhá liên hồi phát ra những tia lửa điện, dòng chữ màu vàng lấp lóe mỗi khi có dòng điện chạy qua. Barret đứng trước thềm hành lang, khoanh tay trước khuôn ngực vạm vỡ, khói từ nòng súng lượn lờ trong không khí.
Cloud đứng trước quán bar, nhìn đám thanh niên chạy qua mình, đôi giày quân đội dẫm trên những mảnh kính vỡ. Những mảnh kim loại xiêu vẹo nằm trên đất, trông chúng thật thô và lởm chởm những vết nâu đỏ gỉ sét bám trên bề mặt. Bức tường bên ngoài của những ngôi nhà nhỏ hẹp chỉ có một tầng bên cạnh khu đất vắng vẻ này được làm từ cùng một vật liệu, một số có vẻ yếu không chắc chắn. Mái nhà được lợp bằng những tấm gỗ mục nát và những tấm thiếc cũ, hở ra những khoảng trống nơi mà gỗ và những tấm kim loại không vừa nhau. Những lỗ to được khoét ra tượng làm cửa sổ, mọi thứ trong nhà có thể thấy rõ từ xa và trông chẳng có gì đáng giá.
“Này, Cloud!” Barret hét lớn. “Hãy bỏ cái điệu bộ chậm chạp của cậu và nhanh vào đi!”
Cloud chậm rãi lướt qua Barret, bước lên từng bậc thang và vào trong bar. Anh bắt gặp một không khí thật dễ chịu với khói xì gà cũng nhạc nền nhẹ nhàng, bài ‘Parochial Town’ của The Moogles phát ra từ radio, một nhóm nhạc rock khá nổi tiếng từ một thành phố nào đó anh từng nghe qua. Ở góc trong cùng, anh có thể nhận ra Biggs, Wedge và Jessie đang ngồi tại một chiếc bàn hình chữ nhật, trước mặt là mấy chai bia nâu. Một cô bé ngồi giữa ba người, cười khúc khích mỗi khi họ trêu đùa cô bé. Khi anh bước vào, ánh mắt cô bé chợt ánh lên niềm thích thú.
“Bố ạ??”
Cloud nhìn chằm chằm vào cô, không biết nói gì. Xấu hổ, cô bé quay mặt đi, khuôn mặt trắng nõn trở nên ửng hồng. Jessie và Biggs cười ha hả, trêu chọc cô bé khi cô chui vào giữa hai người họ. Lò sưởi đằng sau chiếc bàn bập bùng, ngọn lửa bên trong cháy sáng làm ấm căn phòng đến một nhiệt độ vừa đủ. Bên trong quán bar rất rộng rãi, những bức ảnh được trang trí cao trên tường làm tăng thêm cảm giác này, chúng được tô vẽ bằng màu tro gỗ và toát ra mùi hương đặc biệt của thuốc súng. Anh có thể thấy căn bếp phía góc quán, trên mặt bàn bằng thép ngổn ngang những công cụ, đồ vật, bên phải bàn là chiếc máy pinball nằm đơn độc một mình. Đối diện căn bếp chính là quầy bar chạy dài hơn nửa sàn nhà.
Nhác thấy bóng dáng Cloud, cô gái bartender đang dọn những thứ vặt vãnh sau quầy lập tức dừng việc của mình và nhìn anh. Cô dựa lưng vào kệ đựng rượu, chống tay vào hông khi ánh mắt hai người gặp nhau rồi mỉm cười thật ấm áp. Cô đã cột mái tóc đen của mình sau gáy với chiếc dây màu đỏ, thả một vài sợi buông xuống trước khuôn mặt quyến rũ, che đi một bên đôi mắt nâu to đẹp. Lúc anh tiến tới, cô đặt chai whiskey bên cạnh lên kệ, và cởi cái tạp dề sặc sỡ xuống. Cô mặc chiếc áo thun bó màu trắng, để hở phần bụng thon gọn, và chiếc chiếc váy ngắn bằng da che đi một phần đôi chân dài.
“Marlene! Em không muốn nói gì với Cloud à?” Cô nói, mắt vẫn hướng về anh. Câu hỏi khiến cô bé càng ngượng, mọi người lại phá lên cười một lần nữa.
“Chào mừng trở về nhà, Cloud”, cô nói, chộp lấy vài chiếc chiếc ly thủy tinh và thả chúng vào trong bồn rửa ngay bên cạnh. Sau đó cô lau tay bằng một chiếc khăn mỏng không quên mỉm cười với Cloud một lần nữa. “Trông có vẻ mọi chuyện đã diễn ra tốt đẹp”.
Giọng cô đầy thoải mái, như thể mọi lo toan mệt mỏi mới đây đã dần tan biến. Giọng nói thật quen thuộc, thật bình yên. Tifa Lockhart đã sinh ra và lớn lên cùng Cloud ở một thị trấn nhỏ tên là Nibelheim trên lục địa phía tây, cách xa nơi này. Giờ cô đã hai mươi tuổi, trẻ hơn anh một tuổi nhưng khuôn mặt với nước da trắng đầy rạng rỡ ấy cứ như chỉ mới mười lăm, cái tuổi mà cô gặp Cloud lần cuối cùng trước khi anh tới Midgar. Đối với cô đã năm năm trôi qua, nhưng đối với anh, chỉ mới một tuần. Chính cô đã tìm thấy anh trong tình trạng bơ phờ và rối loạn ở sân ga Sector 7 vài ngày trước đó và đưa anh về đây. Dù cô có hỏi anh một ít về lời hứa nhưng có vẻ Cloud không còn nhớ gì nữa.
“Nó không khó khăn cho lắm”, anh nhún vai, ngồi lên một trong những chiếc ghế ở quầy, đặt thanh gươm lên bàn gần nơi tính tiền.
“Anh và Barret có xung đột gì không đấy?” cô hỏi.
“Một chút”.
“Em biết mà”, cô cười khúc khích, ngước mắt lên. “Anh ta luôn gây sự với mọi người xung quanh, từ nhỏ đã hay đánh nhau rồi. Mong rằng anh sẽ chịu đựng được”.
“Sao cũng được.”
“Em đùa thôi mà”, cô bĩu môi trêu chọc. “Giờ, anh muốn uống gì không?”
“Tôi không thích thức uống có cồn cho lắm”.
“Anh biết đấy, kỹ năng của em không thua gì những bartender hàng đầu đâu nhé”.
“Không phải thế”, anh làu bàu.
“Ừm, sao…” cô cắt lời mắt vẫn nhìn chằm chằm anh chàng, nhưng lần này cô phát hiện ra vật gì đó trong túi của anh. “Nè, đó có phải là hoa không?”
“Hả?” anh chàng ra vẻ không hiểu, nhưng khi liếc mắt xuống và nhận ra những đóa lily trắng thò ra từ chiếc túi bằng vải kaki của mình thì đã hiểu ra vấn đề. “Ồ, ý cô à thứ này hả?”
“Cho em xem tí nào”, khuôn mặt cô trở nên hào hứng, chìa hai tay ra. Cloud đưa chúng cho cô với điệu bộ không mấy hào hứng và lơ đãng quan sát khi cô đưa lên mũi hít lấy mùi hương ngọt ngào của nó. Sau vài giây cô rót một ly lước và đặt chúng bên trong. “Thơm quá. Anh lấy nó ở đâu vậy ?”
“Điều ấy không quan trọng”.
“Em thích nó lắm”. Cô bộc bạch. ” Anh không bao giờ tìm được những thứ này ở khu ổ chuột đâu, nó sẽ khiến nơi đây trở nên vui vẻ hơn. Có lẽ em sẽ mua một ít về và trồng. Anh thấy sao?”
“Cô cứ làm những gì mình thích đi”, anh hờ hững.
“Cloud, anh có ổn không vậy?” cô nói, dáng vẻ hào hứng khi nãy trở nên nghiêm túc hơn.
“Hả?”
“Không có gì. Anh trông có vẻ hơi mệt, em đoán vậy”.
Cloud định trả lời, nhưng cách cửa sập đằng sau anh chợt mở ra. Barret bước vào, đưa mắt nhìn một lượt quanh căn phòng. Cô bé nhạy xuống từ chỗ ngồi của mình và lon ton chạy đến vòng tay hôm lấy hai chân hắn, vùi đầu vào chiếc thắt lưng quá cỡ. Cloud cau mày trước sự bất tương đồng giữa hai cha con họ, nước da trắng trên khuôn mặt cô bé đối lập một cách rõ ràng với làn da sẫm màu của Barret. “Merlene!” hắn nở nụ cười rạng rỡ, quỳ gối xuống ôm lấy cô bé.
Trong chốc lát, Barret nhấc bổng cô bé lên, nhẹ nhàng đặt lên vai mình. Sau đó hắn băng ngang qua đến chỗ chiếc máy Pinball màu cam đặt ở góc phòng. Như không mất chút sức lực nào, hắn đẩy nó sang một bên làm lộ ra một lối đi bí mật phía dưới sàn. Barret cúi người và mở cánh cửa, ấn vào nút bấm dưới chân tường. Ngay lập tức, một tiếng động phát ra từ bên dưới chỗ họ đứng, một căn hầm cùng với chiếc cầu thang xoắn mảnh khảnh hiện ra.
“Này Barret, có chuyện gì thế?” Biggs hỏi.
“Vào đây nhanh lên bọn ngu”. Barret hét vọng lại và biến mất đằng sau những bậc thang. “Chúng ta sẽ tiến hành cuộc họp ngay bây giờ”.
Biggs ngán ngẩm, lê từng bước chậm chạp như một công nhân bị bóc lột sức lao động. Wedge và Jessie miễn cưỡng nối bước theo sau, cả ba người băng ngang qua căn phòng xuống lối đi bên dưới. Cloud vẫn ngồi đó ngáp một cái rõ dài không rời khỏi quầy bar. Anh hạ thấp đầu xuống, dùng tay xoa xoa chỗ bị đau, lắng nghe tiếng Tifa thu dọn những chiếc cốc đang vương vãi ở quầy hàng. Những tiếng kin kít vui tan khuấy động không gian xung quanh khi cô dùng miếng vải lau bề mặt trơn nhẵn của chúng. Sau vài phút, Cloud đẩy ghế ra và đứng lên.
“Nhớ nhận đủ tiền của mình từ Barret”. Tifa nói.
“Đừng lo”. Anh trả lời hờ hững. “Sau khi nhận tiền, tôi sẽ đi”.
Các bậc đá dường như trở nên không bằng phẳng khi Cloud bước xuống, như thể chúng được làm nên từ những bàn tay thiếu kinh nghiệm. Không khí mát mẻ hơn khi xuống tới căn hầm, một căn phòng hình vuông nhỏ sâu khoản 6 mét bên dưới quán bar. Những bức tường xám được làm bằng bê tông với những ống dẫn bằng kim loại dày chạy dọc bên trong, logo của nhóm – đầu lâu xương chéo với chữ “A” ở trán được vẽ bằng sơn xịt trên đỉnh ô cửa. Nơi làm việc của Jessie là chiếc bàn làm việc cùng máy tính để bàn ở một góc phòng, một cái TV treo phía trên nơi Jessie ngồi, cô nàng vẫn đang dán chặt cặp mắt vào màn hình máy tính.
Cách đó không xa, Barret đứng quay lưng về phía Cloud, dùng hết sức đấm vào bao cát, gần đó là Marlene đang ngồi trên một chiếc thùng, đung đưa đôi chân ngắn cũn cỡn của mình. Giữa căn phòng, Biggs và Wedge đã tập trung xung quanh chiếc bàn, xem bản sao sơ đồ thiết kế lối đi dưới lòng đất của Midgar. Cloud nhập hội cùng bọn họ, anh ngước lên khi bắt gặp ánh sáng phát ra từ màn hình TV.
“…Lò phản ứng số I đã bị đánh bom.” Theo lời tường thuật của phóng viên, một người đàn ông lớn tuổi tóc vàng xuất hiện trên màn ảnh phía sau anh ta. “Chúng tôi đã cập nhật những thông tin mới nhất có liên quan tới vụ nổ. Trong một cuộc phỏng vấn vài tiếng trước, Chủ tịch Shinra đã phát biểu: “Chúng ta có thể chắc chắn rằng kẻ chịu trách nhiệm cho hành động tàn bạo lần này là nhóm khủng bố AVALANCHE. Về hậu quả của vụ đánh bom, máy điện toán chính của lò phản ứng Sector 1 và mạng điện tạm thời đã bị đánh sập, thiệt hại về tài chính ước tính lên đến 100 triệu gil. Tuy nhiên, chúng tôi xin chia sẻ sự đồng cảm sâu sắc với những người dân vô tội đã thiệt mạng trong vụ nổ và thân nhân của họ, những người đã mất đi mạng sống của mình trong lúc ngủ với niềm an ủi sâu sắc từ tận đáy lòng.” … Ngài chủ tịch kết luận: ”Rất có thể AVALANCHE sẽ còn tiếp tục chiến dịch khủng bố của chúng. Nhưng, hỡi những người dân Midgar, không có gì phải sợ hãi. Tôi đã gửi đi những SOLDIER tham gia vào lực lượng an ninh của chúng ta nhằm bảo vệ mọi người khỏi hoàn cảnh bạo lực điên rồ này.”…Cùng ý kiến với ngài Chủ tịch,…” phóng viên tiếp tục “Thị trưởng Domino cũng lên tiếng phản đối….”
“Bọn khốn!” Biggs chửi thề, tắt phụt TV.
Anh ngã người ra đằng sau, hắn bắt chéo hai chân để lên bàn, và khoanh tay trước ngực. Jessie đứng dậy từ chỗ ngồi của mình cạnh chiếc máy tính và bước chân gấp gáp nhưng không gây tiếng động lại gần những người kia. Cô ngồi phịch xuống chiếc ghế trống bên cạnh Wedge, đầu vẫn cúi, tay thì run run trong khi cô cố trấn an sự căng thẳng của bản thân.
“Jessie?” Wedge lo lắng hỏi, bàn tay hơi quá khổ đặt lên vai cô, “Mọi thứ vẫn ổn chứ?”
“Chỉ là…” cô thì thầm, bờ môi run lên, “chúng ta đã giết nhiều người trong buổi tối hôm nay…”
“Làm sao cô biết được?” Wedge chế giễu.
“Anh không thấy… anh không thấy bản tin sao?” Cô bắt đầu lắp bắp.
“Thế thì sao?” Anh chàng cười phá lên, vỗ nhẹ vào lưng cô “Cô biết Shinra kiểm soát mọi thứ xuất hiện trên TV mà. Có lẽ chỉ là đang cố khuấy động sự hưởng ứng cho chúng sau những gì đã xảy ra thôi”.
“Không chỉ vậy thôi đâu”. Jessie hít sâu.
“Thế thì cô đang nói về cái gì?” Wedge hỏi.
“Khi quả bom tôi đã làm phát nổ…” Jessie thút thít “sức công phá của nó còn lớn hơn so với những gì chúng ta dự đoán trước đó. Kế hoạch của Barret chỉ là khiến cho Lò phản ứng xảy ra trục trặc, để nó không thể tiếp tục tạo ra Mako, nhưng… ”
“Vậy là, cô đã tính toán sai ở đâu đó”, Biggs nói “Đám người ấy chẳng phải đều là của Shinra sao? Cứ coi chúng như sự thế chấp đi”.
“Sao anh có thể nói như vậy được?” Jessie quay sang, mắt vẫn rưng rưng.
“Cô đã biết rõ là bản thân sẽ liên lụy khi tham gia AVALANCHE, không phải sao?” Biggs uể oải đáp. “Cô biết là sẽ có thương vong”.
“Nhưng tôi không nghĩ là nhiều như tối nay…” Jessie đáp lại một cách đầy ân hận “Tôi chỉ muốn làm chút gì đó để di sản của Midgar không mất đi. Tôi…tôi nên biết rằng…”
“Biết cái gì kia?” Wedge cau mày.
“Rằng kế hoạch của tất cả chúng ta đều dựa trên những gì tôi đã tìm thấy khi đột nhập vào mạng lưới toàn cầu qua laptop”. Cô bắt đầu giải thích “Tôi vô tình tìm thấy một vài dữ liệu cũ ẩn trong tập tin của một máy chủ được bảo mật rất kĩ càng…những tập tin được viết dưới dạng mật mã. Tôi phát hiện ra nó từng thuộc về một người đàn ông tên Fuhito, một nhân vật cấp cao trong nhóm AVALANCHE tiền nhiệm”.
“Cô đang nói về cái quái gì thế?” Biggs than vãn.
“Tập tin của Fuhito có hướng dẫn chi tiết cách để tạo ra một quả bom có khả năng làm lò phản ứng Mako ngưng hoạt động”. Jessie lại nói, “Tôi đã cho Barret xem và anh ấy nói tôi sao chép lại từng bước một. Từng phần của chiến dịch tối nay về cơ bản đều là bản nháp từ hàng năm trước. Cảm giác có vẻ li kì khi chúng ta theo dấu những người mà chúng ta lấy cái tên tương tự, nhưng nó cũng đã làm tôi hoàn toàn quên mất rằng những tập tin đó có thể cực đoan tới mức nào. Nhóm AVALANCHE tiền nhiệm thiện chiến hơn nhiều so với chúng ta, và kế hoạch của họ không phải là khiến Lò phản ứng ngưng hoạt động…họ muốn phá hủy mọi thứ cùng với nó. Đáng lẽ ra tôi nên biết sớm hơn…”
“Làm thì cũng đã làm rồi”. Biggs nói “Đừng để nó khiến cô suy nghĩ nhiều”.
“Nhưng, tất cả những người đó,…” cô nức nở, đưa tay gạt nước mắt, “Tôi cần phải…tôi sẽ đảm bảo quả bom lần tới nhỏ hơn”.
“Jessie…” Wedge an ủi, giọng của anh dường như to hơn do nhịp giã của bao cát chậm dần.
“Này, Cloud…” Barret gọi “Tôi có vài chuyện muốn hỏi”.
“Gì?” Cloud nói với vẻ không hứng thú cho lắm, đôi mắt liếc qua lớp mồ hôi mỏng lấp loáng trên trán Barret.
“Còn tên SOLDIER nào xuất hiện quanh đây tối nay không?” hắn dò hỏi, nhìn thẳng vào mắt của Cloud. Trong giây lát, Cloud xem xét lại một lượt những sự kiện tối nay: con tàu; vụ đánh bom; đồng phục đen. Từ từ đứng lên, anh đi vòng qua chiếc bàn đến trước mặt Barret, ánh mắt của bọn họ vẫn trừng trừng nhau không rời khỏi dù chỉ một giây. Cuối cùng anh cũng lên tiếng trả lời.
“Không một kẻ nào”. Cloud lắc đầu đáp.
“Mày chắc chứ?”
“Nếu có tên SOLDIER nào quanh đây tối nay”, Cloud nghiêm khắc nói “anh đã chẳng còn đứng ở đây lúc này đâu”.
“Đừng tự cho bản thân mình cứng cỏi chỉ vì mày là một trong số chúng”, Barret gầm lên, hắn tiến lên phía trước khi cảm thấy phát ngấy với Cloud. Biggs nhảy vội dậy từ chỗ ngồi của mình, giữ anh ta lại. Tức giận, Barret túm lấy Biggs, ném về phía bức tường như ném một con gấu bông.
“Đừng quên là cái mông trơ xương của mày đang làm việc cho AVALANCHE! Đừng có nói là không biết gì liên quan đến Shinra”.
“Liên quan gì đến Shinra?” Cloud quát lại “Anh hỏi tôi một câu hỏi, và tôi đã trả lời nó hết sức rõ ràng!”
“Thế thì sao, tóc vàng?” Barret hầm hè “Mày thấy việc đó không ổn hả?”
“Tôi lên đây”. Cloud nghiến răng thốt lên, sự khó chịu của anh với gã này đang tăng lên đến đỉnh điểm. Anh xoay người, bước những bước đầy giận dữ về phía cầu thang “Tôi muốn nói về khoản tiền của mình”.
“Xem ra có ai đó vẫn còn nhớ Shinra kìa”. Barret cười khinh bỉ. Cloud đứng khựng lại ở lối ra, bàn tay nắm chặt bức tường với tất cả khả năng mình có. Sau một vài giây, anh hơi ngoái nhìn về phía sau, đôi mắt xanh sáng rực lên.
“Tôi không quan tâm về Shinra hay SOLDIER”. Cloud vặn lại “Nhưng cũng đừng hiểu lầm…tôi cũng không vì đó mà quan tâm đến AVALANCHE hay hành tinh này”.
Không đợi câu trả lời, anh lao ầm ầm lên lầu, tiếng dậm chân vang dội trong không gian chật hẹp đó. Tới quầy bar, anh chụp lấy cái ghế rồi ngồi xuống, giật găng tay ra. Anh dùng tay vuốt qua đầu tóc hoang dại của mình, nắm lấy những lọn tóc xoăn một cách giận dữ, thở một cách nặng nề, điên lên vì những gì Barret nói. Hắn thì biết gì chứ? Hắn chưa từng ở đó. Hắn chưa từng cảm nhận sự dữ dội của ngọn lửa; cảm nhận cơn thịnh nộ của việc bị phản bội.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Tifa hỏi nhẹ nhàng. Cái đầu nóng của anh dịu dần, đem anh trở lại với khung cảnh hiện tại. Cô ấy ngồi xuống ghế đối diện, nhoài người về phía anh qua cái bàn, cô đan tay vào nhau, đôi mắt nâu thẫm nhìn thật sâu vào mắt anh.
“Tôi thật sự rất khinh gã đó”, anh lẩm bẩm.
“Anh ta cũng không phải người xấu”, cô khẳng định, “anh ta chỉ dễ nổi nóng thôi, cần một khoảng thời gian để quen với Barret”.
“Được thôi, vậy tôi sẽ ở đây và xem thế nào”.
“Nghe này, Cloud…” cô nói, giọng pha một chút nghiêm nghị. “Em không biết chuyện gì đã xảy ra dưới đó, nhưng em van xin anh… làm ơn hãy gia nhập với bọn em. Barret nói đúng về những lò phản ứng. Hành tinh này đang dần suy kiệt. Cái chết đang đến với nó từng ngày. Phải có ai đứng ra làm điều gì đó.”
“Vậy cứ để AVALANCHE làm”, anh giật giọng. “Mấy người tự xưng là đấng cứu thế của hành tinh, nhưng nó đâu liên quan đến tôi”.
“Nhưng a biết rõ bọn em phải đối mặt với những gì mà,” cô nói, vẫn ra vẻ cầu xin. “Những SOLDIER ngoài kia đang truy tìm chúng ta. Có bao nhiêu cơ hội để Biggs, Wedge và Jessie chống lại dù chỉ một người trong số chúng?”
“Chúa ơi”. Anh hét lên, đẩy mạnh ghế về phía sau, “Tôi chịu đủ rồi, đây không phải cuộc chiến của tôi”.
“Thế thôi sao”, cô hét lên, “Anh chỉ như vậy rồi bỏ đi sao, quay lưng lại với người bạn từ thời thơ ấu?”
Cloud dừng bước, nhắm mắt lại. Lắng nghe tiếc lốp đốp của ấm nước khi ngọn lửa liếm lấy thành sắt của nó. Cô ấy đã công kích anh bằng thứ duy nhất có thể ngăn anh lại trên con đường đã dấn thân. Đối với một người mất trí nhớ, Tifa biết rằng gợi lại một mối liên kết với quá khứ đủ để ngăn chặn cơn giận. Anh cúi đầu thở dài, lấy ghế rồi trở lại bàn.
“Tifa…” anh nói.
“Anh đã quên lời hứa rồi đúng không”.
“Lời hứa?”.
“Đúng là anh đã quên”, Tifa cúi mặt, “đó là từ 7 năm trước…”
Những cơn gió lạnh buốt thổi nhẹ nhàng không tiếng động qua Nilbeheim, vuốt ve những mái nhà đỏ chót và quay tròn những chiếc chuông gió bên cạnh những ngôi nhà. Cloud ôm lấy mình chặt hơn, lòng cảm thán những chòm sao trên bầu trời đêm, cao và xa phía trên những ngọn núi đen kịt về hướng bắc. Cậu run lẩy bẩy – vì đang mặc mỗi quần đùi và áo thun mỏng – mặc dù nhà cậu chỉ cách vài phút đi từ tòa tháp nước cũ, nhưng cậu không dám về lấy áo ấm vì sợ khi cô ấy đến mình sẽ không ở đây. Xung quanh cậu, đèn của những ngôi nhà và quán xá mờ dần và tắt hẳn. Chỉ còn những ngọn đèn cũ kỹ dọc theo đường là còn giữ cho thị trấn không bị chìm đắm trong bóng đêm dài của dãy Nibel.
Cloud đứng dậy. Cậu đã chờ đủ lâu rồi. Lom khom trèo xuống khỏi giếng nước và nhảy lên nền bê tông bên dưới, chợt cậu nghe thấy tiếng gì đó. Âm thanh nhỏ bé và yếu ớt đó không phải của mình Cloud tự nhủ, tiếng bước chân nhè nhẹ ngày càng gần hơn. Cậu ngước mặt lên, nín thở chờ đợi, và cậu thấy cô. Tifa thoăn thoắt bước nhanh qua con hẻm trước mặt và chạy đển chổ cậu , bím tóc dài đung đưa sau lưng khi cô ấy chạy.
“Xin lỗi, mình đến trễ”, cô thở hổn hển, dựa lưng lên tháp nước. Có vẻ cô đã chạy từ nhà đến đây, khuôn mặt đầy mệt mỏi cùng hơi thở khó khăn đã phản ánh điều đó. Cloud đỡ cô và cả hai cùng ngồi ở một góc của tháp nước.
“Cloud bảo là có điều gì đó muốn nói với mình hả?”
“Mùa xuân này, mình sẽ đến Midgar”, Cloud nói. Và cả hai im lặng. Cậu chờ đợi một câu trả lời từ cô, nhưng khuôn mặt bé nhỏ ấy vẫn đang trầm tư suy nghĩ điều gì đó. Rồi, cuối cùng cô gái bé nhỏ cũng mở lời.
“Bọn con trai đều thay nhau bỏ làng mà đi hết”.
“Nhưng mình khác bọn họ”, cậu khịt mũi ra vẻ khinh thường. “Minh đi không phải để kiếm việc làm.”
Cloud đứng dậy, ngước mặt lên bầu trời đêm đầy sao vào đưa tay phải lên như để với lấy điều gì ấy xa xăm.
“Minh sẽ gia nhập SOLDIER. Mình muốn trở thành người giỏi nhất như Sephiroth”.
“Sephiroth? Sephiroth vĩ đại? Nhưng gia nhập SOLDIER có khó không?”
Cloud bỏ ngỏ câu trả lời và leo lên miệng giếng, ngước mặt lên nhìn bầu trời, đôi mắt nhỏ lấp lánh hành ảnh những vì sao phản chiếu, hoàn toàn chìm đắm vào khát vọng xa xăm phía bên kia đường chân trời.
“Mình sẽ cố gắng”.
“Nhưng, như vậy nghĩa là …”
“Có lẽ mình sẽ không về đây một thời gian”.
Nghe thấy điều ấy từ Cloud, trong lòng Tifa trào dâng một thứ cảm xúc khó tả, cô bé cúi mặt đung đưa hai chây trên thành tòa tháp.
“Sao vậy?”
“Cloud sẽ được lên báo, nếu Cloud làm tốt mọi việc, đúng không?” cô hỏi, giọng hơi run run và quay đầu về phía Cloud.
“À, ừ mình sẽ cố”, cậu lắp bắp. Câu hỏi quá bất chợt làm cậu hơi rối và nhìn chăm chăm vào cô bé, nhưng cô quay mặt đi, giấu đi hai hàng nước mắt đang lăn dài trên má.
“Sao vậy Tifa?”Cloud ngây ngô hỏi, vẫn chưa hiểu ra chuyện gì.
“Vậy hãy hứa đi,” cô thì thầm, chất giọng mềm mại và ngọt ngào tựa những âm thanh dặt dìu của một bản sonata luôn khiến anh yên lòng.
“Hử?”
“Nếu Cloud trở nên nổi tiếng, và mình đang gặp nguy hiểm, Cloud sẽ đến cứu mình, được chứ?”
“Hả, ý của Tifa là gì vậy?”
“Chỉ cần hứa là mỗi khi Tifa gặp nguy hiểm, chàng hiệp sĩ của mình sẽ đến và cứu mình. Tifa muốn như thế, dù chỉ một lần”.
“Hả?” anh chàng trố mắt nhìn cô bé. “Anh hùng?” cậu hỏi, ho nhẹ và không biết nên nói như thế nào. Sau vài giây, Tifa ngoái nhìn Cloud, hai má hơi ửng hồng. Cô cười mỉm, nét mặt càng thêm ngại ngùng, và hướng ánh nhìn đăm đăm về phía trời sao. Cậu vẫn chưa biết nên trả lời như thế nào nên cũng ngước mặt lên trời, lục tìm ngôi sao sáng nhất trong hàng vạn vì sao trên kia. Đôi bạn trẻ cứ ngồi im lặng như vậy hồi lâu.
“Được rồi,” sau đó cậu trả lời. “Mình hứa”.
Tifa nở nụ cười đầy duyên dáng, mắt vẫn hướng lên trên. Những cơn gió lạnh buốt vẫn thổi nhẹ nhàng không tiếng động qua dãy Nibel, quay tròn những chiếc chuông gió bên cạnh những ngôi nhà. Trên bầu trời, một ngôi sao băng lướt qua, để lại vệt sáng màu xanh lá đầy thơ mộng.
“Anh nhớ lại rồi, phải không?” Tifa hỏi.
“Tôi bây giờ… không phải anh hùng, và cũng không nổi tiếng”, anh thở ra dài, hạ thấp đôi mắt lạnh lùng đầy kiêu hãnh.
“Nhưng anh đã thực hiện được giấc mơ từ thuở vé, không phải sao? Bây giờ anh đã là một SOLDIER”, cô đặt bàn tay dưới cằm Cloud khẽ nâng lên, mũi của họ gần như đã chạm nhau. “Vậy anh phải giữ lời hứa chứ”.
“Lúc đó chúng ta chỉ là trẻ con, Tifa. Nó không có ý nghĩa gì to tát cả”.
“Với em nó vẫn có ý nghĩa…” Tifa mỉm cười, tay còn lại chống hông.
Có tiếng động phát ra từ bên dưới, có lẽ ai đó đang leo lên. Tifa rút tay về, để khuôn mặt Cloud về vị trí ban đầu. Âm thanh càng lúc càng gần hơn, dội ầm ĩ như thể ai đó đang bước chân trên những bậc thang gỗ chứ không phải leo lên. Anh nhìn về hướng cầu thang, chờ xem nhân vật khổng lồ nào sẽ xuất hiện, hẳn là Barret hoặc Wedge. Và đó là Barret, vẫn là thân hình cao lớn vạm vỡ ấy nhưng lúc này áo khoác ngoài và chiếc thắt lưng quá khổ đã cởi ra.
“Đợi tí nào, hứa thì phải giữ lời chứ! Chàng SOLDIER vĩ đại!”, hắn làu bàu pha chút giễu cợt,
“Đây, chụp lấy!!”
Với một chút miễn cưỡng, hắn ném túi tiền về hướng Cloud.
“1500 gil… của cậu đấy, cậu bé SOLDIER. Bây giờ, nếu không còn gì nữa thì cậu có thể biến khỏi đây được rồi”.
Cloud chộp lấy cái túi mặt và dựa lưng vào ghế, vẫn không quay người lại. Anh dùng hai ngón tay nắm giữ miệng túi ngang tầm mắt đung đưa nó qua lại. Cạnh đó đôi mắt to tròn của Tifa vẫn nhìn anh đầy cầu xin. Cuối cùng, anh đặt chiếc túi lên bàn, dùng chân đẩy vào cạnh bàn để chiếc ghê quay 180 độ về phía Barret.
“Đây là toàn bộ thù lao của tôi à?” anh nói với dáng vẻ đầy ngạo mạn. “Đừng đùa chứ”.
“Sao? Vậy anh sẽ …!!” Tifa vỗ tay đầy phấn khởi. Cloud vẫn không rời mắt khỏi Barret.
“Anh đã lên kế hoạch cho nhiệm vụ tiếp theo chưa? Tôi sẽ tham gia với giá 3000 gil.”
“Cái gì?” hắn như rống lên, cơn tức giận từ từ xâm chiếm khuôn mặt. Tifa bật dậy lao đến từ chiếc bàn, chắn giữa hai người lại. Cô cố gắng kéo Barret rời khỏi quầy bar vào trong căn phòng gần đó và đẩy hắn ngồi lên một trong những chiếc ghế.
“Ổn thôi mà, ổn thôi mà”, cô thì thầm. “Chúng ta thật sự đang cần người mà, phải không?”
“3000 gil?” Barret hét lớn về phía cô. “Hắn nghĩ hắn là ai? Đây là tiền để Marlene được đến trường đấy…”
“Thôi nào, Barret”. Cô thuyết phục, hai bàn tay ghì chặt hai vai hắn. Tifa hạ thấp giọng thêm nữa cố gắng để cho Cloud không nghe thấy. “Cloud là bạn tôi, tôi cảm thấy rất lo, tôi sợ… sẽ mất liên lạc lần nữa.”
“Nếu cô hỏi tôi nhận cảm nhận về cậu ta”, Barret đáp lại với dáng vẻ điềm tĩnh hơn lúc nãy, “thì tôi sẽ nói như thế này: một gã khá rắc rối và kì quái. Nhưng hắn mạnh, mạnh hơn bất kỳ ai tôi từng gặp”.
“Tôi sẽ để mắt đến anh ấy”.
“Cô có tin tưởng hắn không?”
“Anh ấy chưa từng mở lời về chuyện gì đã xảy ra trước khi đến đây”, Tifa ngừng lại trong giây lát. “Nhưng tôi tin anh ấy”.
“Bạn hoặc không”, Barret thở dài trước những lời thuyết phục từ Tifa,” sẽ không có lần thứ hai đâu”.
“Cảm ơn anh”, cô gật đầu, thả hai tay ra khỏi vai Barret. Sau vài phút suy tư, cuối cùng hắn cũng thư giản cơ thể một chút, nhắc đôi chân lên và đi về phía cửa sập.
“2000”, Barret đưa ra đề nghị. Nhưng Cloud gật đầu, nó ngoài sự mong đợi của hắn.
“Quyết định vậy đi”.
Chương trước Trang chính Chương tiếp