Nói phải giữ lời
Lời của Barret cứ vang vọng trong tâm trí Cloud khi anh nhìn vào trong gương, những giọt nước đang nhỏ xuống trên mặt và tụ lại ớ dưới cằm. Hắn nói câu đó chỉ đơn giản là ngẫu nhiên, hay là có ý gì sâu xa chăng? Thật là kì lạ và bất thường. Nhưng, hắn ta có suy tính gì chứ? Vì hắn đã tức điên lên ư? Quan trọng hơn: chuyện gì đã xảy ra với hắn?
Cloud đã khôi phục lại trí nhớ cách đây gần một tháng, và nhận ra mình đang ở khu ổ chuột của Midgar, dưới sự bảo vệ của một nhóm phản động chống chính phủ vì môi trường. Khi đó trong đầu anh không có chút kí ức nào về những chuyện từ năm năm về trước. Sự kiện ở Nibelheim vẫn còn mới mẻ trong trí óc Cloud, cái chết của mẹ anh, nhưng lại có điều gì đó thật không đúng. Cloud biết mình lẽ ra nên đau buồn, mình thật vô cảm. Nhưng trái tim đã mách với anh rằng cảm xúc đau buồn đó đã đến và cũng vụt tan từ cách đây khá lâu rồi. Tất cả những gì còn lại chỉ là giận dữ và thù hằn, cũng không biết bằng cách nào mà anh lại thành ra thế này. Liệu có lời giải thích nào hợp lý không? Bất giác, Cloud lắc lắc cái đầu thật mạnh cố gắng gạt bỏ những câu hỏi đó ra khỏi đầu mình, tâm trí của anh cần phải trở lại với công việc hiện tại.
Đã gần một tuần trôi qua kể từ vụ đánh bom lò phản ứng ở Sector 1. Cloud dành phần lớn thời gian ở Seventh Heaven, quan sát những vị khách khắc khổ từ ngôi làng ổ chuột tới rồi đi. Tối nay, mọi người tổ chức một bữa tiệc sinh nhật lần thứ 35 cho Barret, Cloud không đến dự mà đi lang thang trên con đường ở gần đó, chỉ một mình, không bị ai quấy rầy. Và lúc này, anh đang trong căn phòng tắm chật hẹp của quán rượu, tắm rửa bằng thứ chất lỏng có lẽ đã từng là nước sạch. Trước đây, Cloud đã nói chuyện với Tifa một chút về lần cuối cùng họ gặp nhau cách đây năm năm. Anh chợt nhớ lại, dường như cô khi ấy luôn lảng tránh vấn đề. Thỉnh thoảng Cloud lại bắt gặp ánh mắt đầy ý dò xét của Tifa nhưng rồi cô lại viện cớ cho hành động kỳ lạ đó chỉ là do không chắc chắn về sự mất trí nhớ của anh và tin tưởng người bạn thời thơ ấu sẽ hồi phục.
Căn phòng tắm này còn không rộng bằng cái tủ đựng đồ của gia đình anh ở Nibelheim, không khí ngột ngạt, tràn ngập thứ mùi của thối rữa và phân hủy. Những sợi tóc vàng dài nhọn rủ xuống che gần khuất tầm mắt của Cloud, chỗ tóc còn lại thì dựng đứng trên đầu. Anh từng để kiểu tóc này hồi thiếu thời, một cách để tạo sự khác biệt.
Chống đôi tay vào cạnh thành của bồn sứ đã nứt vỡ, Cloud mệt mỏi nhìn vào gương mặt của mình trong tấm kính nhơ bẩn, vào những vết thương dọc theo phần ngực bụng từ trước. Anh có rất nhiều sẹo, mỗi cái đều có câu chuyện của nó, là từ thời niên thiếu hoặc do sự tập luyện cường độ cao khi còn trong quân đội Shinra. Tuy nhiên có một thứ nổi bật lên giữa những thứ còn lại: vết sẹo hẹp dài, nằm ngay trên rốn của anh. Nó lõm xuống giống một vết đâm, dường như đó từng là một vết thương rất sâu. Hơi thở Cloud trở nên nặng nề, anh không hề có chút kí ức nào về sự tồn tại hay nguyên nhân mà nó lại xuất hiện. Lại một câu hỏi nữa sao, anh run rẩy, nghĩ. Liệu nó có liên hệ gì đến trí nhớ đã mất của mình hay không …?
Gạt chỗ nước trên đôi mắt xuống, Cloud nhanh chóng lau khô cơ thể, mặc vào chiếc áo cao cổ màu xanh nước biển rồi đeo đai lưng có mang phù hiệu SOLDIER cũ kĩ lên eo. Barret và Tifa đang đợi ở trong quán, họ thì thầm trao đổi với nhau điều gì đó. Còn Marlene đứng ở quầy bar đằng sau họ, đổ đầy bia hơi vào một chiếc cốc.
“Chào Cloud! Anh ngủ ngon không?” Tifa hỏi khi Cloud lại gần.
“Nếu ai đó không ngáy quá to”, anh liếc Barret một cái, “nhưng nhờ có Tifa bên cạnh tôi mới thấy yên tâm hơn một chút”.
Cloud nói nhưng khuôn mặt vẫn chẳng biểu lộ thứ cảm xúc nào khiến Tifa đỏ mặt.
“Hả… à lần đầu em cũng không ngủ được nhưng rồi anh sẽ quen với thứ âm thanh ấy thôi”. Cô cố ý nói qua vấn đề khác nhưng vẫn không giấu được biểu cảm trên khuôn mặt mình.
“Sao mặt đỏ vậy? Cô cảm thấy không khỏe à?”
“Được rồi, chuyện phiếm như thế đủ rồi đấy ngài SOLDIER. Ta đi thôi”. Barret cắt ngang câu chuyện, cả ba bèn quay người lại rời khỏi chỗ ngồi. Tifa giật lấy cai ba lô của Jessie từ trên quầy, rồi đặt lên vai, đeo vào đôi găng tay tay chiến đấu cụt ngón. Cloud dừng lại cầm lấy thanh kiếm đang dựng trên tường. Anh chợt nhìn về đôi găng tay kia, cảm thấy nghi hoặc, lý do là vì ở lớp vải da màu đỏ chỗ những khớp ngón nổi lên những chiếc gai nhọn bằng sắt.
“Lần này em sẽ đi cùng”. Cô nhoẻn miệng cười, giải thích. “Barret không nói với anh à?”
“Hắn không hề nói gì về việc này”. Cloud lầm bầm, bực tức liếc nhìn gã to con kia.
“Có vấn đề gì đâu”. Barret cằn nhằn. “Ai cũng có phần việc của mình, thế thì ai đi cũng như nhau. Những người khác đã ở nhà ga rồi, vì vậy mau nhanh lên. Tôi sẽ nói chi tiết hơn về nhiệm vụ khi chúng ta lên tàu”.
“Vậy mau đi thôi”. Tifa nói, bước về hướng lối ra. “Marlene, em hãy ở đây khi bọn chị đi vắng. Ngoan nhé, và nhớ khóa cửa đấy”.
“Được ạ”. Cô bé đồng ý, vẫy tay về phía ba người khi họ đi tới cửa. “Nhanh nhanh trở về nhé”.
Cloud vừa bước đến vỉa hè của Seventh Heaven thì cái giá lạnh của buổi đêm cuối đông đã làm anh phải rùng mình. Lúc này mặt trời đã lặn về tây, ở phía bắc, một làn sương đỏ tía tận chân trời đang lan ra, tràn ngập biên giới như bất tận giữa thành phố bên trên và khu ổ chuột. Cả ngôi làng đều chìm vào trong tĩnh mịch, trừ những tiếng khịt mũi đầy hiếu kì phát ra từ một chú chó hoang bên cạnh gã ăn mày, kẻ đang nằm ngủ dưới một tấm sắt. Từ cửa sổ của mấy chiếc lán rọi ra những tia sáng vàng mờ mờ của vài chiếc đèn cầy, soi sáng con đường mòn phía trước. Để lại sau lưng thành phố đang chìm dần vào màn đêm bất tận, ba người như những chiếc bóng chạy đi không chút tiếng động, thẳng tiến về nhà ga Sector 7.
“Mấy người biết phải làm gì rồi đấy”. Barret ra lệnh, vượt lên trước Biggs, Wedge và Jessie khi họ đang trèo lên tàu. “Đây không phải là xe riêng đâu, nên hãy chia nhau ra”.
Họ gật đầu, chạy đi thật nhanh rồi biến mất đằng sau cánh cửa chật hẹp ở phía cuối toa. Con tàu đột nhiên giật mạnh, tiếng còi của người bảo vệ vang lên thông báo toa tàu cuối đã được ghép vào. Dưới sân ga lác đác những đôi tình nhân đang hôn nhau, một cảnh thường thấy kể cả đây có là ở khu ổ chuột, Cloud nhún vai. Trên trần nhà, những bóng đèn dây tóc đung đưa, dội lên cả toa tàu bằng gỗ thông thứ màu vàng mờ mờ đầy ma mị. Khi Cloud và Barret đi về phía trước, rất nhiều hành khách đang ngồi vội vàng đứng dậy chạy về toa tàu kế tiếp, để lại cả hàng ghế trống trơn. Chỉ còn lại duy nhất một người đàn ông tóc đen, vùi đầu vào tờ báo.
“Lại gặp bọn lưu manh… ” Ông ta lẩm bẩm khi bọn họ đi ngang qua. Barret đang bước nhanh đi chợt dừng lại, quay đầu nhìn về phía người đàn ông.
“Mày vừa nói gì?” Hắn gầm lên. Người đàn ông nuốt nước bọt, nhìn về dãy ghế, đôi mắt mở to đầy sợ hãi tìm kiếm những hành khách khác. “Tao hỏi là mày vừa nói gì?” Barret nổi giận vì câu trả lời là sự im lặng.
“C… cái gì?” người đàn ông run rẩy, hoảng hốt nhìn hắn.
“Yo, trông kìa.” Barret nhe răng cười, chế nhạo. “Nơi này tự nhiên lại trống trải thật”.
“M… mọi người đi mất vì những kẻ như anh… ”
“Mày có ý gì hả thằng kia?” Barret gầm lên, đấm thật mạnh vào cánh cửa rắn chắc ngay trên đầu người đàn ông.
“Anh… anh đã xem thông báo rồi chứ? AVALANCHE nói rằng sẽ còn có thêm những vụ đánh bom nữa. Chỉ những công nhân tận tụy như tôi mới đi làm vào một buổi tối như vậy”.
“Mày làm việc cho Shinra?” Barret tức giận cướp lời, “Mau lên đồ con chuột mặc đồ xanh, trả lời câu hỏi của tao”. Barret hỏi vặn với khuôn mặt đỏ như một con bò.
“Sao tôi phải trả lời một kẻ bạo lực như anh…” người đàn ông nức nở khóc lên, toàn thân run lẩy bẩy vì bộ dạng khủng khiếp của Barret. Hắn trừng mắt nhìn ông ta một lúc, sau đó mỉm cười rút chốt an toàn trên khẩu gatling-gun.
“Dừng ngay lại!” Tifa hét lên, lao tới chắn trước nòng súng của hắn.
Ánh mắt đầy sát khí chỉ chực bùng nổ ấy trở nên dịu xuống vì có Tifa.
“Mày gặp may đấy”. Hắn lầm bầm, miễn cưỡng hạ cánh tay xuống. “Hãy coi chừng cái miệng của mày. Nhưng lần sau… không có ai bố thí lòng thương cho mày đâu”.
Ra hiệu cho Cloud đi theo, Barret nghênh ngang bước về một chỗ ghế trống rồi ngồi uỵch xuống. Cloud im lặng ngồi cạnh hắn. Đáp lại những hành động ban nãy của Barret, Cloud chỉ khẽ nhún vai một cái, sử dụng sức mạnh để giải quyết những thứ mình không thích nghe có vẻ khá giống mình – anh nghĩ, nhưng quả thật cái miệng của hắn anh không thích tẹo nào. Vài phút sau, tiếng còi lần thứ hai vang lên, con tàu chợt rung lên rồi chậm chạp chuyển động rời khỏi ga Graveyard như thể bị kéo đi thật miễn cưỡng. Cloud dựa người vào chiếc ghế gỗ, yên lặng lắng nghe tiếng xình xịch không ngừng của động cơ, nó làm cho những bắp thịt của anh được thư giãn. Cloud dựa gáy vào tấm kính lạnh lẽo, nhìn về phía Tifa, cô đang cố gắng an ủi người đàn ông kia. Cần gì bận tâm? Kiểu gì gã ta chẳng khoác lác chuyện này với mấy tay đồng nghiệp…
“Mẹ kiếp, điều gì khiến cậu có thể bình tĩnh được như vậy? Không thấy con chuột kia quá là chướng mắt sao?” Barret gầm gừ.
“Anh biết đấy, bình tĩnh là cách tốt nhất để có một buổi sáng thanh bình. Mà, não anh có bao giờ nguội đâu nhỉ?” Cloud đáp lại, vẫn dáng vẻ điềm tĩnh. Tifa cười khúc khích, trong khi Barret trừng trừng nhìn anh.
Qua cửa sổ, phong cảnh ở ngoài đường ray dần hiện ra. Khu ổ chuột dần khuất đi khi mà con tàu thẳng tiến về phía tấm kim loại. Tấm kính trong suốt này là màn chắn duy nhất giữa anh và cái tàn ác phía bên kia. Khi mà anh đã sẵn sàng cho nhiệm vụ thì hình ảnh đen tối của Midgar lại hiện lên đầy ám ảnh. Cloud nhắm mắt lại, anh có thể cảm nhận được cơn giận của thành phố, mùi vị của sự phản bội. Chúng ta đều bị những kẻ đó lừa gạt. Sau hồi lâu, anh ngẩng đầu lên, nhìn thấy Barret đang ngả lưng vào ghế, sự kích động vừa rồi đã giảm bớt trên khuôn mặt hắn ta. Ở đằng sau, những bóng đèn xanh mờ mờ chợt lóe lên, con tàu đã tiến vào đường hầm.
“Theo lời gã kia thì chúng ta đã bị coi là bọn khủng bố rồi”. Barret nói, vẻ mặt khó hiểu. “Tôi không nhớ là chúng ta có làm như vậy. Chẳng lẽ AVALANCHE còn nổi tiếng hơn chúng ta tưởng?”
“Chắc là Shinra đang cố bào chữa cho việc xuất hiện quá nhiều cảnh sát thời gian gần đây”. Cloud đáp, ngồi thẳng dậy. “Vậy, chúng ta sẽ phải làm gì đây?”
“Này điệu bộ nghiêm túc đó là thế quái nào vậy?” Barret khịt mũi. “Chết tiệt, cậu làm đứt mạch suy nghĩ của tôi rồi đấy”.
“Anh hãy nói về kế hoạch đi”.
“Nghe quý ông Nghiêm-túc-trong-công-việc nói kìa”. Barret cười nắc nẻ, nhưng rồi nụ cười của hắn tắt ngấm khi thấy Cloud không hưởng ứng trò đùa của mình. “Tôi không biết Jessie đã nói gì với cậu chưa nhưng muốn lên phía trên phải qua một trạm kiểm tra. Từ vụ nổ lò phản ứng Sector 1, chỗ nào cũng được thắt chặt an ninh, con tàu nào cũng có máy quét ID. Thường thì ID giả của ta sẽ hoạt động, nhưng lần này thì… không. Bởi vì con tàu này dừng lại ở nhà ga Sector 0 trên tấm kim loại khổng lồ kia, lối vào Tổng hành dinh của Shinra, thế nên hệ thống an ninh sẽ nhạy hơn nhiều. Nếu những ID giả của ta bị phát hiện thì con tàu sẽ đóng lại và chúng ta không thể thoát ra khỏi đây cho đến khi nó tới nhà ga. Đây là tin xấu cho chúng ta, bởi vì ở đó chắc chắn đang có một đám lính chực sẵn…”
Cloud tính hỏi thế tại sao phải đi tàu đến lò phản ứng thì phát hiện Tifa đã rời khỏi đây và đi đâu đó rồi, anh đứng dậy.
Đang thơ thẩn đi dọc theo toa tàu thì bước chân đưa Tifa đến trước một màn hình, bản đồ đường sắt hiện lên trong đôi mắt to màu rượu, có thứ gì đó bên trong ánh sáng mập mờ này luôn hấp dẫn cô. Tifa dán mắt vào màn hình, và trong khoảnh khắc cô cảm nhận được bàn tay của ai đó lạ mặt đang định chạm vào vai mình. Nhanh như cắt Tifa xoay người và nâng khủy tay lên, cùi chỏ cô cắt xuyên qua không khí nhắm thẳng vào thái dương gã lạ mặt phía sau. Nhưng cũng không vừa, hắn chỉ cần nghiêng nhẹ người ra sau và đòn tấn công của Tifa vụt qua khoảng không trước mặt.
“Kỹ năng tốt đấy, so với một cô gái, nhưng như vậy thì sao mà lấy chồng đây?” Cloud cười giấu đi cảm giác ớn lạnh ban nãy khi cùi chỏ cô lướt qua ngang tầm mắt, tiếng vút đầy dũng mãnh tiếp đó là lớp không khí bị xáo trộn đẩy về hướng mặt Cloud khiến tóc của anh thoáng bay lên.
“Một võ sỹ giỏi cận chiến thì lúc nào cũng trong tình trạng sẵn sàng chiến đấu, đừng bao giờ lặng lẽ đến sau em như vậy chứ!” vẫn cách trả lời hơi lái qua vấn đề khác cùng khuôn mặt ửng đỏ vì ngượng của Tifa.
“Tôi hiểu”. Anh trả lời, có vẻ hành động ban nãy chỉ là muốn thử kỹ năng của cô vì trước đó anh chưa từng hành động cùng cô lần nào. “Mà, cô đang quan sát cái gì vậy?”
“À, anh nhìn xem đó là bản đồ đường sắt của Midgar.”
Cloud bước đến cạnh cô, quan sát màn hình trong tiếng thở dài. “Tôi từng nhìn thấy nó rồi”.
“Của Jessie phải không? Nhưng cái này khác đấy, đến gần chút nữa đi”. Cô cười đầy tinh nghịch, Cloud xích lại gần chút nữa theo lời cô đến khi mái tóc nhung đen mượt chạm nhẹ lên cánh tay. Anh vội rút tay về và cho vào túi, nhìn Tifa lúc này anh tự hỏi điều gì khiến cô quyết định tham gia nhiệm vụ lần này, chẳng phải lần trước không có cô nó vẫn thành công đó sao. Nhưng chí ít cô mang lại một cảm giác an tâm, kỹ năng chiến đấu của cô khá hơn so với ba người kia.
“Chào buổi tối,” Tiếng loa phát thanh tự động vang lên. “và chào mừng quý khách đến với Dịch vụ vận tải Midgar. Dự kiến tàu sẽ cập bến nhà ga Sector 0 lúc 23:45 múi giờ Midgar. Tôi xin nhắc lại…”
“Chỉ còn ba phút nữa là tới trạm kiểm tra”. Tifa nói.
Rời khỏi tấm bản đồ, cả hai chạy về chỗ Barret.
“Chúng ta sẽ phải nhảy khỏi con tàu này trong ba phút nữa”. Barret nhăn mặt.
“Chúng ta sẽ làm gì cho đến lúc đó”. Tifa hỏi.
“Chờ đợi thôi”. Cloud nói thẳng.
“Ta cũng nên đi xem mấy thằng đần kia thế nào rồi”. Barret chậm rãi đứng dậy, nói. “Tôi có một cảm giác không ổn là…”
Những bóng đèn trên đầu họ chợt lóe lên rồi tắt phụt, nhấn chìm cả toa tàu vào một màu đỏ chót của đèn báo khẩn. Còi hơi trên bức tường sau họ rú lên, tiếng rít không ngừng vang vọng cả con tàu. Sự hoang mang hiện rõ trên mặt Tifa, cô đưa ánh mắt nhìn quanh cả toa tàu tối um. Tiếng rít inh ỏi của cái còi càng lúc càng to, cũng gần đủ để làm người ta phải điếc tai. Barret lảo đảo, gắng gượng đi tới toa tàu kế tiếp.
“Chẳng lẽ đã tới trạm kiểm tra rồi sao?” Cloud hét lên, chợt anh bị văng khỏi ghế rồi ngã xuống. Con tàu đột nhiên rẽ phải làm cho mọi người đều ngã văng sang một bên. Barret đâm sầm vào bức tường, hắn rên lên một tiếng đau đớn trong khi cố gắng giữ thăng bằng.
“Cảnh báo!” Cái loa lại phát lên. Lần này giọng nói từ đó không còn nhã nhặn như trước mà đầy ý đe dọa. “Cảnh báo an ninh cấp độ A. Phát hiện những hành khách không xác định. Tất cả các toa tàu sẽ tự động đóng lại và bị lục soát”.
“Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?” Barret rống lên, giọng nói như sấm nổ át đi cả tiếng còi xe. Đột nhiên cánh cửa phía cuối toa tàu mở tung ra khi con tàu lại lần nữa rẽ đi. Jessie bước vào, cô cố chạy đi nhưng lại bị ngã xoạc chân. Vẻ mặt đầy hoảng sợ của Jessie được mái tóc rối bù của mình xõa xuống che khuất đi.
“Chúng ta gặp rắc rối rồi!” Cô nói, cố gắng đứng dậy để giữ cánh cửa mở nguyên, dùng hết sức ra hiệu cho họ bám theo cô. “Tôi sẽ giải thích sau. Nhanh lên!”
“Chết tiệt! Có kẻ nào đó đã thông báo!” Khi Barret đang chửi thề thì từng người đang lao vào toa tàu kế tiếp. Cánh cửa sau lưng họ đóng sầm lại vài giây sau đó, một tiếng rầm nặng nề vang lên.
“Đi nào!” Jessie gọi, chạy đi thật nhanh, những người khác đều bám theo cô. “Họ sẽ đóng hết cửa lại. Mau chạy thôi!”
Cloud xô vào đám đông hành khách, đẩy ngã khá nhiều người xuống đất. Ánh đèn đỏ chói kia vẫn chói lọi, biến cả con tàu trở thành một đống hỗn độn trong đem tối. Những bà mẹ hét lên, ôm chặt những đứa con vào lòng. Những khuôn mặt dữ tợn hiện ra, chắn giữa lối chật hẹp, dưới ánh lờ mờ trông chẳng khác nào những con quỷ. Những cánh tay giang ra ngăn cản bọn họ lại. Tifa hét lên, đánh vào người đàn ông đang túm chặt lấy cô. Cloud đập thật mạnh đầu của lão vào cây cột, làm cái mũ trên mái đầu xám trắng của lão văng ra. Chộp lấy cổ tay Tifa, Cloud lôi cô qua chỗ cuối của toa tàu.
Khi tiến vào toa thứ ba thì một luồng gió lạnh lẽo thổi qua bọn họ. Đi tới phía trước, Cloud có thể thấy Biggs và Wedge đang ở ngưỡng cửa, ánh sáng xanh từ những ngọn đèn ở đường hầm đang chiếu lên người họ. Barret và Jessie đã vượt qua toa tàu, bắt đầu hét lên thúc giục, nhưng không ai nghe thấy gì, hai người đành điên cuồng vẫy tay về phía họ. Chuông báo động vẫn vang lên, tiếng rú inh ỏi không ngừng. Cloud chạy về trước, một gã to xác đứng chắn đường nhưng vì tình thế không cho phép anh tặng gã một nắm đấm vào cằm, tiếp đó anh né qua mấy hành khách đang hoảng sợ và nhập bọn vài giây sau đó.
“Ổn rồi… Chúng ta đã làm được!” Barret reo lên. “Đi thôi, chúng ta sẽ nhảy ra khỏi đây!”
Tifa bám theo Cloud, và đứng ở cánh cửa, xoay lưng về phía những người khác. Những tia lửa điện từ đường ray phía dưới bắn tóe lên không trung. Cloud nhìn ra bên ngoài, những cột trụ của đường hầm vừa thoáng qua, những cây cột bằng đá dường như hợp nhất thành một vệt. Tifa bám chắc vào khung cửa, hít một hơi thật sâu. Nhìn đường ray bên dưới lao vún vút về phía sau, cô biết rằng chỉ cần một cơn gió giật ngược sẽ kéo mình xuống bên dưới, sẽ đau đớn biết dường nào. Tifa thoáng rùng mình cô do dự một lúc, lo lắng suy nghĩ về việc mình sắp làm.
“Sợ nhỉ?” Tifa cười yếu ớt, nhìn Cloud.
“Giờ nói như vậy cũng đã quá muộn rồi. Ai bảo cô đòi theo làm chi?” Cloud đáp.
“Là vì…”
“Này hai người!” Barret gầm lên. “Không còn thời gian dây dưa nữa đâu!”
“Được rồi, được rồi… em sẽ nhảy”, Tifa nuốt nước bọt. Một cách chần chừ, cô ấy quay lưng đi, và tích tắc, cô ấy đã biến mất.
“Bây giờ thì sao đây?”, Cloud nói.
“Người lãnh đạo phải ở lại sau cùng”, Barret càu nhàu. “Đừng lo lắng cho tôi. Cứ đi đi! Nhưng đừng để bản thân bị thương…đây mới chỉ là mở đầu của nhiệm vụ thôi”.
Cloud tiến về phía trước, đặt tay lên khung cửa. Sức đẩy của luồng không khí mạnh hơn những gì anh nghĩ, đẩy anh về phía sau. Cloud với lấy thanh Buster từ thanh nam châm trên lưng, ném ra ngoài mưa, không thấy nó chạm xuống đất. Với một động tác nhẹ nhàng, anh phóng mình xuống nơi bóng tối vô định. Barret nhanh chóng vào vị trí, dáng hình to lớn của hắn lấp đầy khoảng không ấy.
“Hẹn gặp lại”, hắn gọi ra đằng sau.
“Hãy cẩn thận, thưa sếp”, Wedge đáp.
“Ba người lo nốt phần việc kia nhé”, Barret nói với một cái nhìn thoáng qua, và gật đầu với họ lần cuối trước khi phóng mình về phía cánh cửa.
***
“Cloud, còn đau không?” Tifa hỏi.
“Một chút”. Anh nhún vai, chú ý đến những vết trầy xước trên tay và đầu gối cô, anh bất giác định hỏi lại nhưng lại thôi.
“Ngoại trừ mớ lộn xộn vừa xong”, Barret nhăn nhó, lau vết dầu loang trên tay anh ta lên áo khoác, “mọi thứ cho đến giờ đang đi đúng theo kế hoạch”.
Họ đang đứng trên con đường mòn cạnh bên một đường ray xe lửa, rìa bê tông dài chưa đến vài mét. Phải mất tới mười phút để ba người họ tập hợp lại với nhau, lẩn khuất trong bóng tối, họ bò bên dưới những chiếc camera gắn trên lối đi. Cloud quay lại đi tìm thanh kiếm của mình, và anh thấy nó đã ghim vào một khúc của thanh đường ray, thanh kiếm to lớn ấy trượt vào thanh ray một cách gọn gàng. Nhấc ra khỏi thanh ray, nó không có lấy một vết trầy, chỉ có một vết rỉ nhỏ. Anh đặt lại nó lên vai, lúc này Tifa đã bắt kịp, họ đi theo con hầm quanh co dẫn đến nơi Barret đợi trong bóng tối. Nhân nói về đường hầm, nó rộng một cách ngạc nhiên, một mái vòm khổng lồ rộng gần 10 mét, rộng hơn nhiều lần những gì họ tưởng tượng.
“Vụ cảnh báo ID đó là một điềm xấu đấy”, Cloud nói.“Nó có thể là một cái bẫy. Chúng ta nên dừng lại”.
“Đừng làm tôi nhụt chí bây giờ chứ, đồ khó tính”, Barret bác bỏ. “Chúng ta sẽ không dừng lại”. Hắn chỉ tay về hướng Bắc, “đi dọc theo đường hầm này sẽ tới lò phản ứng”.
“Vậy thì chúng ta không nên chủ quan”, Cloud đề nghị. “Cho đến khi chúng ta đến nơi. Chỗ này có thể đầy những thứ nguy hiểm, chưa kể đến đám lính Shinra đang đi tuần quanh đây. Hãy đề cao cảnh giác”.
“Bây giờ sao đây?” Tifa hỏi.
“Mục tiêu cần đến là lò phản ứng Sector 5”, Barret trả lời, lần theo dấu bước chân. “Chúng ta đang ở bên dưới Midgar. Phải có một cách nào đó để đi đến khu tầng hầm bên dưới thành phố từ đây. Coi nào, di chuyển đi chứ. Những người khác đang chuẩn bị mọi thứ cho chúng ta đấy”.
Hắn bắt đầu chạy vội vã, tiếng bước chân giậm thùm thụp lên mặt đất. Hai người còn lại bám theo sau, kiểm tra những bức tường để tìm một lối vào. Ánh sáng xanh của những cột đèn đã chuyển sang màu lờ mờ đỏ, ánh sáng mờ nhạt và không rõ ràng. Bên dưới, anh thấy lũ Grashtike đang theo dõi mình, đôi mắt nhỏ của lũ sinh vật kí sinh này bám sát theo từng cử động của những kẻ xâm nhập. Lớp vảy xanh trên người chúng uốn cong lại – một cơ chế phòng thủ – đá những cái chân dáng giống cái kẹp của chúng trên không. Sau vài giây, chúng chạy tán loạn trên đường đi và biến mất hoàn toàn. Cloud quay đi, kết luận rằng lũ Grashtrike là vô hại, anh tự hỏi không biết chúng trốn đi đâu được ở một nơi như thế này nhỉ.
“Khỉ thật!” Barret chửi rủa, giảm tốc độ lại.
“Gì vậy?” Tifa hỏi.
Cloud nhìn lên. Một khoảng ngắn phía trước, con hầm đã bị chặn lại bởi một làn tia sáng trắng, một đường mỏng trải dài ngang theo con đường. Tiếng kêu o o của dòng điện dội lên từ các đường ray như âm thanh phát ra từ những con côn trùng đang giãy chết.
“Cảm biến an ninh của lũ Shinra đấy”, Barret rên rỉ, sự thất vọng pha lẫn trong chất giọng hắn. “Chúng ta không thể đi xa hơn nữa; cái thứ chết tiệt này có thể phát hiện ra ta ngay tức khắc. Cloud, có thể… Cloud?”
“Tôi ở dưới này,” giọng hơi khó nghe của anh cất lên. Một lúc sau, Cloud xuất hiện từ bên dưới rìa, tay chỉ về một thứ gì đó. “Tôi nghĩ tôi đã tìm ra một con đường khác để đi đến Midgar.”
Barret và Tifa bò xuống, đáp một cách khó khăn xuống rải đá sỏi ở rìa của phần đường. Họ lom khom đi theo Cloud, nhìn chăm chú vào lối đi tối tăm. Khi mắt họ bắt đầu nhìn rõ, một trục kim loại hình vuông bắt đầu lộ ra, phản chiều lại ánh sáng lờ mờ trong đường hầm. Nhặt một hòn đá dưới chân, Cloud ném nó vào khoảng trống, có tiếng va chạm vào bức tường nhôm mỏng khi nó rơi vào đường ống.
“Một cái ống nhỏ xíu chết dẫm”, Barret kết luận. “Anh đang bảo tôi ép mình chui vào cái ống đó để đi đến Cái Đĩa sao? Không đời nào!”
“Anh có một kế hoạch hay hơn sao?’
“Có vẻ như không có gì có thể làm chúng ta kẹt trong đó đâu”, Tifa phụ họa thêm.
“Đúng đấy”, Cloud đồng ý. “Nhưng nếu chúng ta đi xuống đường ống này, chúng ta có thể không lên lại được”.
“Và chúng ta không biết nó dẫn đến đâu”, Barret cau mày. Thở dài một tiếng, anh ta cúi đầu chịu thua. “Thôi, tốn thời gian đủ rồi. Chúng ta không thể biết khi nào lũ Shinra sẽ tìm ra chúng ta đâu, bọn lính có thể ở bất cứ đâu. Nó là một rủi ro chúng ta phải đương đầu thôi”.
“Vậy thì đi thôi”, Cloud gật đầu.
“Nhưng mà, chết tiệt, thứ đó làm tôi sởn gai ốc”.
Cloud bước nhẹ nhàng về phía trước, hạ chân mình xuống đường ống. Nó rộng chưa tới ba mét, nhưng đủ để anh xoay sở bên trong. Có thể nghe thấy tiếng còi tàu hỏa từ đằng xa, tiếng ồn xuyên thấu dọc theo đường hầm.
Mình đang làm cái quái gì thế này?
Hít một hơi thật sâu, anh thả lỏng, cảm nhận cơ thể đang rơi dọc theo thành đường ống. Bụi bay tứ tung, tốc độ tăng mỗi giây, tầm nhìn bị che khuất bởi luồng hơi, anh trượt xuống một cách vô định. Quay mạnh sang bên trái, tiếng ồn của kim loại cọ xát vào nhau khi thanh Buster va chạm với những góc cạnh của đường ống. Trước mặt anh, một ô vuông màu đen lẫn chút ánh sáng xanh đi vào tầm mắt, càng ngày càng lại gần.
Cloud văng vào một hành lang hẹp, tiếp đất với một lực mạnh khi vọt khỏi đường ống. Đầu anh đập mạnh vào sàn đá màu xám, khiến mọi thứ xung quanh trở nên mê mụ. Anh nghiến răng, ném thanh gươm sang một bên, lăn qua lăn lại trong đau đớn. Trần nhà trở nên quay cuồng như một giàn đu quay vô sắc, cái giai điệu ấy lặp đi lặp lại trong đầu Cloud, và sau rên rỉ anh trải qua một cơn buồn nôn. Một tiếng rung phát ra phía bên phải của đã kéo anh ta trở về thực tại, cố gắng ngẩng lên và anh thấy Tifa trượt ra từ đường ống, tiếp đất bằng đầu gối ngay cạnh mình.
“Anh ổn chứ?”, cô thở phào, đứng dậy. Cúi mình về phía anh ấy với khuôn mặt đầy quan tâm, kiểm tra xem anh ta có bị thương không.
“Tôi ổn…” anh ta lầm bầm, tựa vào tường và kéo mình dậy.
“Anh bị thương rồi”, cô nói nhẹ nhàng, chạm vào trán anh. Khi cô bỏ tay ra, Cloud có cảm giác thứ gì đó âm ấm chảy xuống lồng mày của mình, đó là máu. “Anh chảy máu rồi này”.
“Tôi nói tôi ổn.”
“Chỉ là…” cô ấy bắt đầu, nhưng ngưng lại khi Barret thoát khỏi đường ống và đâm sầm xuống nền. Anh ta đứng dậy chậm rãi, giữ chặt lấy tay của mình.
“Đây là lần cuối cùng chúng ta làm theo kế hoạch của cậu”, hắn ta cau có.
“Ít ra chúng ta đã tới được đây”, Cloud vặn lại.
“Tới đâu?” Barret nói một cách nghiêm khắc. “Chúng ta có thể ở bất cứ đâu”.
“Tôi đoán rằng chúng ta đang ở tầng 6”, Tifa chen vào.
“Điều gì khiền cô cho là vây?” Barret hỏi, lúng túng.
“Cái biển đằng sau anh đang chỉ lên tầng 7”.
Barret quay lại, đọc biểu tượng màu trắng trên góc tường nằm ở phía xa của hành lang, cười gượng gạo khi hắn thấy cái thang bên dưới biểu tượng ấy. Hắn như tự kéo mình đi, tay chà lên bức tường dính dầu, bên trên là những chiếc ống và lỗ thông hơi đang mở. Những bóng đèn trên hành lang lung lay khi hắn đi qua, nghiêng qua nghiêng lại, tạo thành những cái bóng dị hình bên dưới họ. Barret cúi xuống cạnh bên cửa nắp, khám xét kĩ càng cầu thang, thận trọng nhìn xung quanh rìa.
“Có vẻ đúng nơi rồi đấy”, hắn gọi ra.
“Lời xin lỗi được chấp thuận”, Cloud làu bàu.
Chiếc thang đưa họ đến một cái ban công nhìn ra phía bên trong của Midgar. Các giàn giáo treo lơ lửng giữa vô số ma trận dầm kim loại như những lối đi tạm, trải dài về phía Đông một khoảng cách lớn cho đến rìa thành phố và Lò phản ứng Mako số 5. Chúng được lát bằng lưới thép, với nhiều rào chắn xung quanh vành đai. Những chiếc hộp và thùng với nhiều kích cỡ khác nhau bị bỏ rơi dọc theo các bệ, vị trí ngẫu nhiên của chúng mang lại cảm giác an toàn, rõ ràng là lâu rồi không có “chuyến thăm” nào tới đây. Rất khó định hình cấu trúc của công trình này trong bóng tối, con đường đi bộ rộng như một mê cung nổi bằng bạc trái ngược với khung cảnh hang hốc của vùng bên trong Midgar.
Họ xuống sâu hơn bằng chiếc thang thứ hai, những thanh thép ngày càng mòn dần. Tiếp tục đi về phía Đông, bộ tam di chuyển một cách lặng lẽ và không chạm trán bất kỳ kẻ thù nào. Hơn một tiếng đồng hồ, họ đi bộ, không gian xung quanh lặp đi lặp lại, có vè như vô tận, chân họ đã bắt đầu mỏi.
Sau một thời gian, lưới sắt bắt đầu ít đi, và ba người họ đi xuống một cầu thang và đường đi trở nên hẹp và dốc. Họ đã ở phần sâu của “Cái Đĩa”, không gian trở nên âm u hơn bao giờ hết, chỉ có duy nhất những ngọn đèn vàng và trắng cách xa nhau là chỉ dẫn. Không khí dày đặc lên, hơi ấm bao trùm lên họ. Họ vẫn tiếp tục đi, thời gian từ từ trôi qua giờ chỉ như vòi nước đang nhỏ giọt. Khi đến những bậc thang cuối cùng, trước một lối đi mỏng và tối tăm trải dài đến tận hư vô, một ánh sáng rực rỡ xuất hiện trước mắt họ, chói sáng cả lối đi.
Là địch, hay đồng minh?
“Đội trưởng, có phải anh đấy không?”
“Cái quái gì vậy, Wedge?”, Barret tức tối. “Tắt cái đèn chết tiệt ấy đi”.
“Xin lỗi, tôi…”
“Mấy giờ rồi?” Barret nói, tay hạ dần xuống khi Wedge chiếu chiếc đèn pin xuống đất.
“Gần hai giờ sáng rồi?”
“Chết tiệt, chúng ta bị muộn rồi.” Barret tức tối, hắn ta cau mày suy nghĩ. “Chúng ta phải thoát ra trước khi mặt trời mọc. Bigg và Jessie đâu?”
“Họ đang đợi bên trong”, Wedge trả lời, hướng ánh đèn về cuối con đường. Chưa đầy hai mươi mét, họ thấy điểm tận cùng của khu vực trung tâm, những thanh sắt trải dài lên cao, những bức tường bên ngoài lò phản ứng. Một số ‘5’ lớn được sơn lên chiều cao dọc chiếc thang gần đó, dẫn đến một con đường lớn và vòng vèo. “Đó là hệ thống thông gió. Nó sẽ đưa ta vào trong.”
“Bao lâu?” Cloud nói.
“Mười lăm phút… khoảng tầm ấy”, Wedge trả lời. “Đi theo tôi”.
Trèo vào bên trong đường hầm, tiếng o o nặng nề mà họ đã nghe thấy ở lõi Lò phản ứng Sector 1 từ đằng xa văng vẳng tới tai họ. Đường đi ở hệ thống thông gió rộng hơn bảy mét về đường kính, cao đến nỗi Barret có thể đi bộ mà không cần cúi người. Những bức tường ở đó có đã được phủ bởi một lớp xi măng, bề mặt hơi vỡ và lởm chởm. Một cơn gió nhẹ thổi lướt qua căn hầm, vào sâu bên trong, mang lại cảm giác khoan khoái và dễ chịu. Những chiếc khung bao phủ trên trần nhà ở các khoảng khác nhau, những chiếc quạt đang quay đằng sau chúng khiến những đám bụi vào không khí cuộn xoáy dưới chân họ.
Tất cả cùng đi chậm qua con đường hầm quanh co, hít thở không khí từ những căn phòng đầy rác được thải ra bởi những người công nhân lười biếng. Sau cùng họ đến tận cùng của các ô cao, các ngăn lập phương, một mạng lưới những thanh sắt đan xen trên sàn nhà ở khu vực trung tâm. Cố gắng không để tấm kim loại chạm vào mặt đất, Wedge nâng tấm lưới ra xa, mở ra một con đường rộng ở bên dưới. Hành lang vẫn phủ một màu xanh nhẹ so với khu vực ban nãy, lót bằng những tấm gạch chưa được tráng men hướng tới cánh cửa ở phía cuối con đường. Cloud nhìn quanh hành lang từ trần nhà nơi cửa vào với anh mắt dò xét, chợt tiếng bước chân đâu đó vọng lại, nhanh như cắt anh quay người lại với một phản xạ kinh hồn.
“Có lính canh ở đây!” anh ta thì thầm, giữ ngón tay trên miệng.
“Chết tiệt!” Barret thở mạnh. “Chúng ta không thể để bị phát hiện được! Wedge, còn lối đi nào khác không?”
“Tôi không nghĩ là còn đâu.”
“Chết tiệt!” hắn nhổ nước bọt, hạ giọng xuống nhưng lại pha chút căng thẳng. “Sao cậu không nói từ sớm?”
“Tôi không biết, tôi…”
“Để tôi xử lý”, Tifa xen vào, cúi xuống bên khe hở.
“Cái gì?” Barret lúng túng.
“Nhanh lên… hạ tôi xuống”.
“Cô có bị điên không?”
“Cứ làm thế đi!” cô khăng khăng, lấy thăng bằng bên trên cái lỗ. “Cloud, coi nào”.
Một cách chần chừ, Cloud đưa tay ra. Cô nắm chặt, nhìn thoáng qua tên lính đang tuần tra bên dưới. Một cách nhẹ nhàng, Tifa nhảy xuống cửa nắp, cơ thể Cloud chùng xuống khi anh giữ cô lơ lửng trên mặt đất, cô bám vào anh một lúc, mắt vẫn bám sát từng cử động của tên lính. Khi hắn đi tới cửa, Tifa thả tay ra khỏi Cloud tiếp đất không tiếng động cùng tư thế nép mình, như một con mèo, cô từ từ đứng dậy nhưng không gây tiếng động hệt như lúc tiếp đất.
Tên lính quay lại, nét hoang mang hiện rõ trên khuôn mặt hắn, chớp mắt liên tục để xem cô gái trước mặt có phải là ảo ảnh không. Tifa cười một cách quyến rũ vẫy tay chào tên lính. Đột nhiên cô xoay người, chân trái làm trụ và thực hiện cú đá vòng. Trong tích tắc Cloud như nghe thấy tiếng rít trong không khí kế đó là tiếng tên lính ngã xuống, khẩu súng trường văng đi còn tay thì ôm lấy quai hàm đang trẹo sang một bên của mình. Hắn rên lên một tiếng yếu ớt, Cloud thoáng rùng mình với cú đá của Tifa, tốc độ của nó còn nhanh hơn cả cú xoay chỏ nhưng uy lực thì mạnh hơn nhiều – dĩ nhiên rồi. Cô tiếp tục đá cây súng ra xa, lướt về phía trước, đẩy hắn vào tường. Hệt như một con mãnh thú, cô đập đầu hắn vào tường, một vệt máu bắn ra từ sọ tên lính.
Hắn ngã xuống, rên trong đau đớn, vật lộn trong cơn đau của chiếc hàm bị gãy. Đá vào ngực một lần nữa, Tifa cho tên lính lãnh gấp đôi khiến hắn thở dốc tìm lấy không khí. Barret xuất hiện cạnh bên cô ấy, nhìn sang tên binh nhì bị đánh gục, cơ thể hắn thả lỏng nhưng mắt lại ánh lên một nét giận dữ. Tên lính đưa tay ra tìm sự giúp đỡ, đôi mắt hắn đầy sợ hãi. Với một tiếng gầm gừ, Barret, dậm chân mạnh xuống, ghiền nát mặt tên lính xuống sàn.
Tên lính bất tỉnh, và kết cục của hắn là bị vứt vào đống rác ở hệ thống thông gió. Cloud và Wedge khiêng anh chàng đáng thương vào căn hầm trước khi trở lại cùng với Barret và Tifa. Cánh cửa dẫn họ đến một hành lang khác, cuối hành lang, họ tiến đến căn phòng mà ở đằng sau là một lò nung công nghiệp khổng lồ. Máy móc và cần trục nằm vô hồn khắp nơi, lớp vỏ bọc nhờn của chúng khá dày. Một đoàn quân người máy được tập hợp phía bên dưới, một số mẫu có thể nhận ra của hãng Airbuster, hệ thống của chúng đã bị tắt.
Công nghệ người máy là một trong nhiều lĩnh vực mà tập đoàn Shinra quan tâm. Những thử nghiệm “chiến binh công nghệ” được tạo ra bởi Bộ Phận Phát Triển Vũ Khí thường được coi là vô dụng nếu chúng không phù hợp trong chiến đấu, và chúng sẽ được vứt ở những nơi như thế này. Được sản xuất trong cuộc chiến Wutai mà bây giờ được xem là đồ thừa trong yêu cầu của quân đội Shinrra, rất nhiều trong chúng đã được tìm thấy trong công xưởng và các khu lao động ít hoạt động trong thành phố và những khu vực nghèo đói của khu ổ chuột.
Các lối đi băng qua các căn phòng trên cao được dùng để giám sát những chiếc quạt khổng lồ khi nãy. Những cái lò được thiết kế để tăng cường việc sử dụng năng lượng Mako – một sự mỉa mai trong mắt AVALANCHE – cho thấy khả năng hủy diệt mà việc khai thác Mako gây ra đối với hành tinh này. Ta có thể nghe thấy được tiếng sủi bọt của những hợp chất độc hại bên trong những đường ống lớn, khói xanh chui ra từ đầu ống, nổi một cách “thơ mộng” lên bên trên, hòa cùng với bầu khí quyển.
Cloud rón rén cẩn thận ra khỏi hành lang, nép vào một bức tường dò xét căn phòng để tìm kiếm một dấu hiệu chuyển động nào đó. Bên phải của anh có tiếng chân lại gần. Anh vội vàng lùi lại, ra hiệu cho những người khác đứng lui vào sát tường. Với tay nắm lấy thanh Buster Sword, từ từ giương thanh kiếm lên, vào tư thế sẵn sàng. Tiếng bước chân ngày một to hơn, một sự vội vã bất thường. Cloud nín thở, tập trung cao độ. Khi “nhân vật chính” từ trong bóng tối tiến lại gần, nhanh như cắt anh nhảy xổ ra, đẩy hắn ngã xuống đất, thanh gươm vung lên đầy lạnh lụng nhưng chợt dừng lại …
“Này!” Biggs thét lên, nuốt nước bọt đưa hai tay lên đầu hàng trước lưỡi sắc đáng sợ của Buster Sword.
“Tụi bây đang làm cái quái gì thế?” Barret quát, đẩy Cloud sang một bên, bước đến trước Biggs và Jessie. “Hai người có thể bị phát hiện đấy!”
“Không sao đâu”, giọng Jessie the thé. “Ở đây khá là vắng vẻ”.
“Cô ấy nói đúng”, Biggs nói thêm sau khi lồm cồm đứng dậy và phủi sạch lớp bụi trên người. “Chỉ có vài tên lính gác quanh đây thôi.”
“Và chúng tôi đã xử lý một trong số chúng”, Wedge nói.
“Thế mấy cô cậu đang đi đâu đấy?” Barret hỏi.
“Chúng tôi sắp rút khỏi đây,” Biggs trả lời. “Bom đã được cài ở phòng điều khiển, chúng ta không cần ở đây lâu quá mức cần thiết đâu.”
“Làm tốt lắm”, Barret nói và đỡ Jessie đứng lên.
“Bên trong có ngòi nổ”, cô đưa hắn balo và nói, sau đó quay qua chỉ vào vùng tối đằng sau lò phản ứng. “Thang máy đã được chuẩn bị sẵn. Nó sẽ đưa anh đến thẳng khu vực trung tâm”.
“Ok”, hắn gật đầu. “Chúng ta có thể …”
“Tôi xin lỗi, Barret,” Jessie buột miệng nói, ngắt lời hắn giữa chừng.
“Hả?”
“Tôi đã đẩy mọi người vào tình huống khó khăn”. Cô cúi đầu, ngượng ngùng nói. Biggs quay sang nhìn cô bối rối.
“Vụ kiểm tra ID trên tàu hỏa”, Cô bắt đầu lắp bắp. “Tất cả là lỗi của tôi”.
“Lỗi của cô?” Barret lặp lại lần nữa.
“Tôi thật sự đã dồn hết tâm trí vào tấm thẻ mới của Cloud, nhưng”, cô nuốt nước bọt, “nó không thật sự hoàn hảo để vượt qua hệ thống kiểm tra, nó thậm chí còn chẳng qua nổi hệ thống kiểm tra bình thường. Tôi xin lỗi. Tôi đã thất bại. Barret, lần sau tôi sẽ cố gắng hơn”.
“Chúng ta không có thời gian đâu!” Barret giận dữ. “Chúng ta sẽ nói về việc này khi mọi người đã về nơi trú ẩn an toàn. Ba người mau rời khỏi đây đi!”
“Bọn tôi sẽ rút về căn cứ ngay lập tức đây. Cloud, chúng tôi tin tưởng vào anh!” dứt lời Biggs không quên gật đầu chào Barret một cách bỡn cợt sau đó cùng Wedge xuống hành lang và nhanh chóng lẩn vào màn đêm đằng sau cánh cửa, vô tình hoặc cố ý nhưng Biggs đã kéo Jessie ra khỏi hoàn cảnh khó xử mà cô gặp phải lúc này. Khi cả ba đã rời đi, Barret lúc này mới lầm bầm chửi rủa, có vẻ cú ngã của hắn lúc nhảy khỏi đoàn tàu cũng đau không kém gì Cloud.
Cả ba hướng về phía lò phản ứng nơi thấp thoáng những chiếc xi-lanh khổng lồ chắn mất tầm nhìn. Chiếc thang máy gần bờ tường phía Bắc đã mở cửa sẵn, chờ đón họ bên trong là thứ ánh sáng màu xanh dương quen thuộc. Trước khi bước vào thang máy thoát khỏi bóng tối của những lối đi, từng người kiểm tra xem xung quanh có gì bất thường hay không – việc làm cần thiết để giữ an toàn trong những nhiệm vụ như thế này.
Thang máy từ từ trượt xuống lòng đất và nhanh chóng đưa họ đến với một ban công bên trên dòng Mako. Một cây cầu dẫn đến trung tâm lò phản ứng, khung cảnh ở đây có nhiều nét giống với những gì họ đã gặp trong những nhiệm vụ trước đó. Như Jessie đã nói, không có người theo dõi hoạt động ở đây. Tiếng máy móc vận hành và tiếng ùng ục của bọt khí etilen vang lên ở đâu đó dưới chân khiến cho không gian tĩnh lặng và thiếu sức sống xung quanh bớt đi phần nào sự nhàm chán. Những vệt sáng màu xanh nhạt le lói xuyên qua những ống thép phía đâu đó sâu trong những tòa nhà như đang cố gắng thôi miên những dấu hiệu của sự sống hiếm hoi xuất hiện ngoài kia. Cloud ngước lên nhìn những bức tường cao hàng trăm mét phía trên khi họ bước qua cây cầu, điểm cuối của những bức tường này là mái vòm của lò phản ứng đang ẩn đâu đó trong màn đêm ngột ngạt trên kia. Những làn khói Mako đầy ma mị vuốt ve những con đường và thành ban công, những ngón tay của chúng len lỏi qua những tấm lướt bị nhiễm xạ. Nhiệt độ xung quanh khiến cho hơi thở trở nên khó khăn, Cloud hít vào thật sâu. Khi phổi đã chứa đầy Mako, anh cảm thấy chóng mặt, dần dần mất đi ý thức. Nhớ đến tầm quan trọng của nhiệm vụ, anh cố trấn tĩnh lại và từ từ mở mắt ra nhưng đã không kịp, mọi thứ xung quanh chợt trở nên đen kịt.
====
Tiếng khóc? Ai đang khóc? Mình đang ở đâu? Mãi một lúc Cloud mới nhận ra tiếng khóc đó là của Tifa, cô đang quỳ bên cạnh thi thể của cha mình. Máu chảy ra từ lưng ông ấy, một cú đâm chí mạng, thủ phạm chắc chắn là chủ nhân của thanh Masamune dính đầy máu nằm bên cạnh. Đêm nay nó đã kết liễu bao nhiêu người rồi? Tifa bắt đầu vuốt ve khuôn mặt cha cô, những ngón tay dịu dàng luồn qua mái tóc nâu của ông.
“Bố?” cô thì thầm, thanh âm run rẩy phảng phất trong không khí tựa như tiếng gọi của những hồn ma. “Sephiroth, Sephiroth đã gây ra chuyện này, có phải vậy không?”
“Tifa…?”
Tifa quay sang Cloud, nhìn anh bằng đôi mắt đầy sầu thảm. Nước mắt lăn trên gò má cô gái, những hạt bụi bám vào tạo nên một vệt dài sẫm màu. Lau sạch nó một cách vội vã, sự phẫn nộ lúc này đã lấp đầy khuôn mặt cô. Cloud nhìn Tifa chằm chằm, không thốt nên lời. Cả hai vẫn im lặng, từ ngữ lúc này có vẻ không cần thiết.
“Các người đến ngôi làng này để điều tra về những vụ mất tích phải không?” cô vừa nói vừa khóc. “Chúng tôi đã giúp bằng tất cả những gì chúng tôi có. Tại sao, tại sao cuối cùng lại thành ra thế này?” Tifa khóc thét ôm chầm lấy cha mình lần nữa, thanh âm đau khổ pha lẫn uất hạn vang vọng khắp không gian điêu tàn xung quanh.
Cuối cùng cô hạ thấp đầu ông xuống và đặt nhẹ lên nền đất. Sau đó Tifa đứng phắt dậy, vồ lấy thanh Masamune ánh mắt dắn chặt về hướng lối vào phòng điều khiển.
“Tifa”
“Sephiroth…SOLDIER…lò phản ứng…Shinra…mọi thứ.” Cô nghiến răng chạy như bay. “Ta hận tất cả các ngươi!”
====
“Chết tiệt, tên khốn kiếp kia, phải biết tự bảo vệ bản thân chứ!” Barret hét lớn, lắc mạnh hai vai. Cloud bật dậy, thở hổn hển một cách bất thường. Anh liếc nhìn xung quanh một cách lo lắng, ánh mắt tập trung về hướng lò phản ứng; các đường ống cong cong rũ xuống từ những bức tường; chân của mình; và cuối cùng là gương mặt lo lắng của Tifa. Cũng ngay lúc đó Cloud nhận ra mình đang nằm trên tay cô.
“Anh không sao chứ?” cô hỏi, đỡ Cloud ngồi dậy, ánh mắt cô lộ rõ vẻ lo lắng.
“Tifa?” anh cố gắng thốt ra vài từ, đầu óc vẫn còn mê mụ.
“Gì vậy? Chuyện gì đã xảy ra?”
“Tifa, à không, quên nó đi”, anh lầm bầm. “Chúng ta tiếp tục thôi, làm cho xong nhiệm vụ này và quay về căn cứ”.
“Hmm?” Hình ảnh lúc cô tìm thấy Cloud ở nhà ga chợt hiện lên, nhưng chưa kịp hỏi thêm thì Barret ngắt lời.
“Đỡ lấy”. Hắn ném balo cho Cloud. “Bớt lộn xộn lại đi”.
“Anh có tin tôi không?” Cloud hỏi.
“Về xuất thân của cậu?” Barret hỏi một cách chế nhạo. “Chỉ bạn cũ của Tifa thôi vẫn chưa thuyết phục được tôi đâu”.
“Sao cũng được”.
Cloud quay lại, sải bước dọc theo cây cầu, lướt ngang qua Tifa và hướng về phía van áp suất. Anh quỳ trước bàn điều khiển hình bán nguyệt được đánh giá là nơi tốt nhất để đặt đặt quả bom. Dùng tay xoa nhẹ mặt đồng hồ, dừng lại trong giây lát và đứng lên. Cloud lấy chân mình đạp lên quả bom lúc này đang nằm giữa logo Shinra. Barret khịt mũi thích thú. Cloud rút ngòi nổ từ túi, nhấn nút và chỉnh lại thời gian đếm ngược từ kíp nổ. Sau một giây, ánh sáng trên vỏ quả bom chuyển từ xanh sang đỏ.
“Bom đã được cài”. Tifa báo cáo.
“Tốt lắm. Bây giờ chúng ta sẽ rời khỏi đây. Sắp sáng rồi không còn nhiều thời gian đâu”.
Họ quay trở lại thang máy, không quên cảnh giác với đèn báo động. Động cơ thang máy như được hồi sinh, giật mạnh vài cái trước khi chuyển động, đích đến là mặt đất. Sau vài phút, cánh cửa thang máy mở ra. Quang cảnh trước mắt là một khu vực khá chật chội, những thùng container xếp ngổn ngang cùng những chiếc máy tính hỏng hóc phủ đầy bụi nằm bên tay trái họ cạnh những bức tường. Quạt thông gió bên trên đã không còn hoạt động, cánh của chúng co rúm lại, gió len qua khe giữa các cạnh quạt tựa như tiếng huýt sáo.
Barret băng qua căn phòng, luồn lách giữa đống hộp, đi ra hành lang thông qua cánh cửa đã mở sẵn. Hắn vẫy tay kêu mọi người đi theo, sải bước theo lối đi, khẩu gatling-gun giơ lên đề phòng bất cứ thứ gì cản đường. Cloud rút thanh Buster Sword, yểm trợ cho Barret từ phía sau. Cuối hành lang là một cánh cửa tự động nữa, mật mã có thể thấy trên bảng điện tử, được Biggs và Jessie nhập vào. Barret ấn nút, nhìn một cách tự đắc khi cái khóa nặng nề mở ra, cánh cửa tách sang hai bên, để lộ một ngã ba.
Một tia sắc đỏ lộ ra ở chân trời phía Đông, báo hiệu mặt trời mọc trong chưa tới 1 tiếng nữa. Không khí lạnh giá, vài đám mây lững thững trôi qua phần mở rộng của khu công nghiệp, trên bầu trời một dãy các ngôi sao sáng lấp lánh. Về phía Tây, dãy núi Midgar có thể được nhìn thấy từ rìa ngoài thành phố, tầm nhìn mờ dần về phía xa, hòa tan vào trong khung cảnh tĩnh mịch. Khu ổ chuột bên dưới cầu phát ra chút ánh sáng, những căn nhà là những cái bóng mập mờ, tản ra xung quanh vỏ ngoài lò phản ứng.
“Lối này!” Barret ra lệnh, rẽ trái ở giao lộ. Hắn bước đi theo rào sắt, nhịp đi nhanh và quyết đoán, nhưng hắn bỗng dừng lại trước lối ra. Càu nhàu một tiếng và lùi lại, ánh mắt hắn khóa chặt nơi đường hầm.
“Lính của Shinra à?” Tifa thở gấp, giọng cô the thé và sợ hãi.
Những đồng phục màu xanh nhạt bước ra từ lối đi, tiếng dậm chân nhất loạt vang lên từ những đôi giày vọng trong không gian; một âm thanh mà Cloud biết quá rõ. Đoàn quân đến trước Barret vài mét thì dừng lại, chỉa súng lên từng kẻ xâm nhập. Mặc dù trời vẫn còn tờ mờ tối, kính của những tên lính vẫn ánh lên màu bạc, khuôn mặt của chúng được ẩn giấu phía sau lớp kính dày.
“Chết tiệt!” Barret rít lên, quay lại khi thấy một đội quân thứ hai đã xuất hiện từ lối ra phía đối diện.
“Chuyện quái gì xảy ra vậy?”
“Một cái bẫy”, Cloud lầm bầm.
Biết mà, thể nào chuyện này cũng xảy ra…
Anh bước chậm rãi về phía Barret và Tifa, họ đứng ngay giữa ngã ba, dựa lưng vào nhau, đối mặt với ba lối đi. Tiếng kêu êm tai của những chú chim trên mái phá đi sự yên lặng căng thẳng, phối hợp với tiếng bước chân trầm nặng, vang vọng một cách quỷ dị khắp hành lang mà cả nhóm vừa đi qua. Cloud nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, nắm chặt lấy tay cầm của Buster Sword, cố tìm đường thoát. Tiếng bước chân ngày càng gần, và khi nó dừng lại, Cloud nhìn lên.
Một tên đứng ngay lối vào, tay này vuốt vuốt cái ria mép màu vàng của hắn, tay kia cầm điếu xì gà. Hắn ta không cao như Cloud nhớ, nhưng bụng hắn thì vẫn tròn to như ngày nào, bộ đồ màu rượu vang căng hết cỡ ở vòng 2.
Hít một hơi dài từ điếu xì gà, hắn kiêu căng búng tay, ra hiệu cho đám bộ binh hạ súng xuống. Hắn mỉm cười một cách ác độc, nhìn trừng trừng vào họ với ánh mắt không đồng tình.
“Chủ… Chủ tịch Shinra?” Barret lắp bắp.
“Tại sao hắn lại ở đây?” Tifa nói, lộ rõ vẻ ngạc nhiên xen lẫn giận dữ.
“Vậy bọn ngươi là…um…cái gì ấy nhỉ?” hắn nói với giọng khàn khàn, điệu bộ tùy tiện.
“AVALANCHE!” Barret gầm lên. “Và đừng bao giờ quên!”
“AVALANCHE hả?” hắn cười khẩy. “Với những gì ta biết, thì bọn cặn bã chúng bây chẳng hơn gì mấy đứa đời trước…”
“Câm mồm!”
“Và cậu nữa, chàng trai trẻ…”
“Lâu không gặp, Chủ tịch,” Cloud gầm gừ trong miệng, hai hàm răng cắn chặt. Anh giơ tay lên và cắm thanh kiếm mạnh mẽ xuống đất. Với thái độ khinh miệt, anh dựa vào thanh kiếm, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng mắt chủ tịch Shinra.
“Cựu SOLDIER, đúng chứ?” hắn liếc mắt
“Đúng vậy.”
“Tôi biết cậu đã tiếp xúc với Mako, anh mắt màu xanh đã nói lên điều đó, và không cần phải là thiên tài để biết cậu vẫn mang cái Crest ở thắt lưng. Nói tôi biết, kẻ phản bội, cậu tên gì?”
“Cloud”.
“Thứ lỗi cho tôi, nhưng thật sự tôi không nhớ hết được tất cả mọi người”, hắn nhún vai, đống da thịt thừa ở cổ co thành từng ngấn. “Đương nhiên, trừ khi cậu trở thành một Sephiroth. Ừ, Sephiroth…hắn thật tuyệt. Có lẽ, quá tuyệt vời”.
Sephiroth…
“Mẹ kiếp, tao không quan tâm đến mấy thứ đó”, Barret hét lên. “Nơi này sẽ nổ tung sớm thôi, và kéo theo bọn bây!”
“Vậy thì cảm ơn”, tên chủ tịch cười nhếch mép, vứt đầu điếu xì gà xuống đường ray. “Hành động phá hoại rắc rối của bọn mày đã gom được sự ủng hộ cho công ty gấp mười lần. Những người mà bọn mày đang chiến đấu để bảo vệ sợ bọn mày, chúng tìm đến bọn tao cầu xin sự che chở. Điều duy nhất mà sự chăm chỉ của chúng mày mang lại là cho phép tao thực thi nhiều hơn cả quyền hạn của cảnh sát. Chúng tao đã phá hủy âm mưu đáng thương của các ngươi, và lưu lại file dữ liệu ở trung tâm. Nhưng, tao nghĩ một kế hoạch tấn công khủng bố ở nhà máy được cho phép một cách có chủ đích sẽ đem lại cho tao tất cả sự hỗ trợ cần thiết sau này”.
“Cái gì”, Tifa rên rỉ, suy nghĩ mọi hành động của họ đã bị thao túng một cách triệt để khiến cho cô không thể giữ bình tĩnh nữa.
“Cô thật sự nghĩ rằng bọn tôi sẽ để cô phá hủy tiếp một lò phản ứng khác mà không có phòng bị gì sao, cô em.” hắn cười tủm tỉm. “Bọn tao đã theo dõi bọn mày ở khu phức hợp kể từ khi bọn mày bị phát hiện ở Midgar Transit. Đúng là tiếc thật. Thật phí phạm pháo hoa chỉ để trừ khử một đám sâu bọ”.
“Sâu bọ?” Barret hét lên, chở súng vào hắn nhưng ngay lập tức hạ xuống khi tiếng mở chốt an toàn của hơn chục khẩu súng đồng thời vang lên. “Đó là tất cả những gì mày có thể nói à? Sâu bọ?”
“Barret…” Tifa cầu xin, cố để làm hắn bình tĩnh lại.
“Chính Shinra mới là bọn côn trùng ký sinh đang giết dần hành tinh này. Và điều đó làm bọn mày trở thành vua sâu bọ, thế nên câm mồm đi thằng khốn”.
“Bọn mày bắt đầu làm tao thấy chán rồi đấy”, tên Chủ tịch thở dài, liếc nhìn đồng hồ trên tay. Từ đâu đó phía dưới truyền lên tiếng cánh quạt nhỏ. “Tao là một người bận rộn, thế nên xin thứ lỗi…tao có một cuộc họp với Ban điều hành phải tham dự bây giờ”.
“Một cuộc họp?” Barret như bùng phát, lao đến tên chủ tịch. “Đừng có mà đùa với tao!”
Cloud lao đến trước, kéo đồng đội của anh lại. Chủ tịch Shinra cười to, lắc cái đầu tóc vàng một cách khinh miệt. Tiếng cánh quạt ngày càng lớn, càng lúc càng làm ù tai. Cloud nhìn chằm chằm một cách ngẩn ngơ khi tóc Tifa dần tốc ngược lên trời. Không khí bắt đầu cuốn quanh họ, tấm vải kaki bó sát vào chân Cloud, từng cơn gió mạnh mẽ ép họ lại gần hàng rào. Cloud phải che mắt lại khi chiếc trực thăng B1-α xuất hiện, treo lơ lửng ở một bên cầu.
“Nào, đừng lo”, tên Chủ tịch gọi to giữa tiếng gió gào thét khi hắn được giúp kéo lên trực thăng. “Tao có món quà đặc biệt được sắp xếp dành riêng cho bọn mày rồi”.
“Này!” Barret hét lớn, cố thoát khỏi Cloud. “Tao còn chưa xong với mày!”
“Tạm biệt”, hắn vẫy tay một cách mỉa mai.
Cả hai tiểu đội bắt đầu rút lui, từ từ lùi vào bóng tối trong những lối đi phức tạp, súng của họ vẫn giữ ở số 3. Gật đầu trực tiếp với binh lính, Shinra đóng sầm cửa lại. Chiếc trực thăng từ từ cất cánh khỏi mặt đất. Cloud quay người lại lấy thanh Buster Sword từ rãnh kệ trên đường đi, và thấy cái súng máy trên tay của Barret bắt đầu quay.
“Tạm biệt, bọn khốn!” Barret cười đểu, cánh tay súng quay với vận tốc kinh khủng, nhắm theo chiếc trực thăng đang lên cao. Trong thoáng chốc, những viên đạn lao ra từ 6 nòng súng, bắn lên không trung như một thảm lửa.
Tràng đạn nã thẳng vào trực thăng, làm nó lắc lư ngay phía trên chiếc cầu. Từng mảnh giáp rơi xuống, nhưng ko hề có một cái lỗ nào xuất hiện ở lớp phía trong của trực thăng, lớp vỏ ngoài rõ ràng đã được thiết kế để cản lại những đòn công kích cỡ này. Trực thăng vẫn ở trên đầu họ, trôi nổi trước sau một cách vững vàng, gần như song song với đỉnh của lò phản ứng. Barret để tay rơi thõng xuống, cây súng máy bốc khói quay chậm dần đến khi dùng hẳn. Cả 3 chôn chân tại chỗ, như bị mê hoặc.
“Chúng ta phải ra khỏi đây”, Cloud nói, tiến đến chỗ giao nhau, “Khu văn phòng sắp nổ tung rồi”. Tựa như nhận ra chuyển động của họ, mũi của trực thăng hạ xuống, phần cánh quạt tựa như một cái cưa đặt trên một thân cây bất động. Phút giây trôi qua như vĩnh hằng. Khi anh chớp mắt, thế giới xung quanh Cloud như biến mất, thực tại của anh như một trò đùa. Trong giây phút đó, anh chẳng thể cảm nhận ko khí lành lạnh của buổi sáng sớm, ko thể ngửi thấy mùi của Mako bị đốt từ lò lửa, ko thể thấy những tia sáng đầu tiên leo qua đỉnh những ngọn núi của Midgar. Và một liều adrenaline trào tới, lan ra khắp các mạch máu một cách mạnh mẽ. Khốn thật.
“Chạy”, Barret rống lên, nhận ra ý đồ của tên phi công. Họ quay gót, cả ba bứt tốc chạy khi quả tên lửa gào thét qua ko khí. Cloud bị áp lực và sức nóng của vụ nổ đánh bay về phía trước. Buster Sword bị tuột ra khỏi lòng bàn tay anh, rơi leng keng trên khung sắt, anh bám lấy một vật để đứng vững khi cơn đau tràn qua khắp cơ thể. Xung quanh anh, cả khu kiến trúc run rẩy, quả bom đầu tiên ở cạnh của văn phòng phát nổ. Cloud mở mắt ra và thấy khu ổ chuột phía đằng xa, nhưng khi Tifa bắt đầu hét lên, anh nhận ra rằng chúng đang lao nhanh đến chỗ anh.
Chương trước Trang chính Chương tiếp