[Final Fantasy VII – A New Threat] Chapter IV | Lần gặp gỡ định mệnh

0

Bóng tối, đó là thứ duy nhất Cloud có thể nhìn thấy. Một màu đen vĩnh cữu bọc lấy anh và lăn đi trong tấm áo choàng vô hình. Từ sâu thẳm trong tâm trí anh, một giọng nói khàn khàn nhưng thật quen thuộc và ấm áp vang lên.

“Cậu không sao chứ?… Có nghe tôi nói không?”

“Vâng, tôi đoán vậy”, Clould khẽ lẩm bẩm.

“Lần trước…”, giọng nói tiếp tục, tựa như một tiếng thì thầm sâu trong đầu anh, “thậm chí cậu có thể tự xoay sở được mà chỉ bị trầy đầu gối.”

“Lần trước tức là sao?”

“Bây giờ thì sao? Cậu có thể đứng dậy không?”

“Lần này? Ý anh là gì? Còn bây giờ thì thế nào?”

“Đừng bận tâm tới tôi. Chỉ cần lo cho bản thân cậu lúc này thôi”

“Tôi sẽ cố”

“Chậm thôi, ngay lúc này. Từng chút một…”

“…Tôi biết”, Cloud nói, “Này… Anh là ai? Này? Xin Chào…?”

“Xin chào?” Không còn là chất giọng khàn khàn, lần này là một giọng nữ thánh thót.

Cloud mệt mỏi mở mắt ra, cảm giác nặng nề cuối cùng cũng tan đi. Tất cả đều trắng xóa, Cloud hơi nheo mắt, đôi đồng tử căng thẳng cố tập trung để quen dần với ánh sáng. Anh cảm thấy bình yên đến lạ, cứ như cơ thể đã bị tê liệt mọi cảm giác. Anh hít vào, nỗ lực thu lấy một luồng không khí mát lành và đầy sức sống. Màn sáng trắng kia dần trở thành một đám sương mù màu vàng. Anh chớp mắt, các hình khối bắt đầu hình thành giữa những tia sáng rực rỡ của ánh sáng mặt trời.

Ánh nắng mặt trời?

“Anh ổn chứ?” – Giọng nữ ngọt ngào lại vang lên.

Cloud liếc về phía sau, cẩn thận xoay cổ. Ở đó, một cô gái trẻ đang quỳ gối, nhìn chằm chằm vào anh với đôi mắt to màu xanh nhạt. Ấn tượng cô ấy mang đến là cảm giác nhẹ nhõm cùng một nụ cười điềm tĩnh trên gương mặt thiên thần của cô. Anh thư giãn, gối đầu chìm vào chiếc giường được kết bằng những đóa lily trắng và vàng, hương thơm của chúng tràn ngập khắp không gian. Cô gái đứng dậy, phủi sạch bụi bẩn trên bộ váy của mình. Một lúc sau, Cloud nâng người lên, nặng nề tựa vào khuỷu tay của mình.

“Tôi…đang ở đâu?” – Anh hỏi.

“Đây là nhà thờ ở bên ngoài Sector 5”.

Dĩ nhiên, anh nghĩ,mặt trời… chúng ta đang ở không xa so với rìa thành phố…

Xuyên qua những ô cửa sổ bằng kính bị ố bẩn phía trước, anh có thể nhìn thấy những tia sáng ở phía đông, đâu đó ở trên Cái Đĩa. Nó chiếu sáng từng mảng màu của chiếc phù điêu về huyền thoại các vị thần được vẽ trên những ô kính cửa sổ. Phần thân của nhà thờ có vẻ ngắn nhưng rất rộng, hai hàng ghế gỗ men theo tòa nhà dẫn đến chiếc cửa hình vòng cung ở phía trước. Chúng được làm từ gỗ sồi và đang mở hé một chút khiến ánh sáng mặt trời lẻn vào rọi sáng cả sàn nhà.Các cột hình trụ làm từ đá cẩm thạch màu xám tro được đặt có trật tự khắp cấu trúc rộng lớn như những lính gác, giữ chặt mái vòm được làm từ gỗ thông ở phía trên.

Đằng sau anh, chiếc bàn thờ cũ đứng một mình trên bục đá rộng, một chiếc thảm đỏ chạy từ bậc thang đến sát chân nó. Một cây nến được đặt phía trước tấm vải che có in hình biểu tượng của một loại tôn giáo cổ xưa, ngọn lửa được ai đó thắp lên đang nhấp nháy một cách nhẹ nhàng, xung quanh nó là chuỗi hoa lily được đặt cẩn thận. Vượt ra khỏi cái bục ấy, có thể nhìn thấy một ô cửa nhỏ, hướng đến một căn phòng khác ở phía sau nhà thờ. Khi rời mắt khỏi nền nhà, Cloud nhìn thấy một vài mảnh gỗ vỡ vung vãi một cách ngẫu nhiên xung quanh anh.

“Anh đột nhiên rơi từ trên kia xuống”, cô gái giải thích, cứ như thể đọc được suy nghĩ của anh ta, và chỉ vào trần nhà: “Tôi đã rất sợ hãi đấy”.

Cloud nhìn theo ngón tay của cô gái, nó chỉ về hướng cái lỗ lớn ngay phía trên anh. Những xà gỗ tạo thành đỉnh của mái nhà giờ đây đã gãy vụn, một vài cái treo vắt vẻo vào những chiếc ghế dài. Đường kính chưa đến 3 mét, rìa của nó lởm chởm khiến ta mường tượng đến một vết thương khổng lồ do một khẩu đại bác tạo nên. Anh có thể nhìn thấy phần bên trong của Cái Đĩa, hơi mờ đằng sau những làn khói, những đốm đen nhỏ lượn qua lại là bóng của những chiếc trực thăng cứu hộ phản chiếu lên trên bức màn mờ ảo. Đột nhiên, anh nhớ lại toàn bộ những gì đã xảy ra: Barrer… Tifa… lò phản ứng… hình ảnh Tifa thét lên chìa tay về hướng anh như cố nắm lấy thứ gì đó thân thương đang dần vụt mất.

“Tôi đã rơi xuống ư?” – Anh lắp bắp.

“Một cách kì lạ, anh không phải người đầu tiên”, cô thở dài, tạm dừng một chút như thể là để ngẫm lại điều mình vừa nói. “Mái nhà và chiếc giường hoa hẳn là đã hỏng bởi cú ngã của anh. Anh thật may mắn. Nó đã cứu mạng anh đấy”.

“Lò phản ứng thì sao?” – Anh hỏi – “Tôi đã rơi sau một vụ nổ”.

“Tôi không chắc nữa”, cô cau mày, như tìm kiếm một thứ gì đó trong tâm trí. “Tôi chưa từng rời khỏi anh kể từ khi anh rơi xuống đây”.

“À…Cám ơn cô…”

“Anh đã bị ném một khoảng khá xa từ lò phản ứng”, cô nói một cách đầy trầm tư, chuyển cái nhìn chằm chằm vào giữa anh và cái lỗ hổng. “ Thật ngạc nhiên rằng anh lại rơi xuống đây, nơi mà anh từng đến”.

“ Ý cô là chiếc giường hoa?” Cloud lẩm bẩm,chậm rãi ngồi dậy. Lưng của anh đã bị thương nhẹ, và cánh tay thì có vài vết trầy xước, nhưng anh đã thoát khỏi cái chết mà hầu như không chịu bất kì tổn thương gì. Anh nhìn quanh khu đất nhỏ, những cánh hoa lily lấp lánh trong ánh sáng đầy thôi miên, những cái rễ của chúng cắm sâu dưới nền đất nâu màu mỡ. “Của cô hả?”

“Nó thuộc về tất cả mọi người”, cô trả lời, cười dịu dàng, liếc nhìn khu vực bằng phẳng nơi mà anh đã rơi xuống.

“Xin lỗi”, anh cất lời, khẽ nhấc chân lên và nhìn những bông hoa anh đã nằm lên ban nãy chậm chạm hé nở lần nữa. Sửng sốt bởi sức hồi phục của chúng, anh chuyển cái nhìn qua cô gái.

“Những bông hoa ở đây phục hồi rất nhanh”, cô nói, “bởi vì đây là một nơi linh thiêng”.

“Sao cơ? Một nơi linh thiêng?”

“Họ nói anh không thể trồng cỏ hoặc hoa ở Midgar”, cô gái đáp, giọng nói như hòa lẫn vào không gian, tựa mùi hương của những đóa lily. “Nhưng, vì một vài lí do nào đó, chúng không gặp chút khó khăn nào khi mọc ở đây. Tôi yêu nơi này”.

Cô quỳ xuống bên cạnh mảnh đất, cẩn thận quan sát từng bông hoa. Phía trước cô, một đóa lily nhỏ vừa rũ xuống, dường như nó không thể gượng dậy sau cú ngã của Cloud. Cô dừng lại, chắp tay cầu nguyện, và bắt đầu dịu dàng dùng tay của mình nâng niu cuống hoa. Cloud há hốc miệng kinh ngạc khi nhìn bông hoa run rẩy, và đung đưa trong không khí, gượng dậy không chịu khuất phục số phận của mình, cứ như thể một hơi thở mới của sự sống đã truyền vào nó qua cái chạm nhẹ nhàng của cô gái. Cô đứng dậy, săm soi đóa hoa. Sau một vài giây, sự tập trung của cô chuyển sang Cloud.

“Vậy là, chúng ta lại gặp nhau rồi”, cô mỉm cười, “ Anh còn nhớ tôi chứ?”

“Tôi nhớ ra rồi, cô là cô gái bán hoa ở trên Cái Đĩa” – Cloud gật đầu.

Anh nhận ra cô ngay lập tức, và không chịu nổi cái cảm giác rằng hai người từng gặp nhau trong một hoàn cảnh tương tự trước đây. Anh nhớ lại lần gặp cô ở Fountain Plaza vào tuần trước, cái đêm lò phản ứng số 1 bị đánh bom. Cô trong sự hồi tưởng của anh là cô gái với chiếc đầm màu hồng phủ đầy bụi, những hình ảnh ấy chập chờn trong tâm trí anh. Chiếc đầm ấy cô cũng đang mặc lúc này. Chiếc áo jacket màu đỏ ôm chặt bờ ngực cong. Mái tóc nâu dài và mượt, được buộc bằng một chiếc ruy băng hồng lụa, và tóc mái của cô được rẽ đôi, những lọn tóc dày buông xuống bên kia gương mặt đoan trang kiều diễm. Trong kí ức anh, hình ảnh cô hiện lên toát ra sắc đẹp và nét hiền hậu, ánh hào quang tỏa ra xung quanh cô đầy rạng rỡ và ấm áp.

“Cám ơn anh một lần nữa”.

“Cám ơn?” Cloud lẩm bẩm. “Vì điều gì?”

“Vì đã mua hoa của tôi”, cô đáp, “Anh rất tốt…mặc dù sau đó anh không nói gì nhiều”.

“Lúc đó tôi đang bận suy nghĩ một số thứ”, Cloud thì thầm.

“Tôi rất muốn trò chuyện với anh nhiều hơn, dù sao sau tất cả chúng ta lại gặp nhau ở đây mà, tuy nhiên”, cô chân thành, “Anh có thấy mệt không sau cú ngã như vậy?”

“Tôi không biết nên nói gì”, Cloud nhún vai.

Cô gái có vẻ buồn và thất vọng sau khi nghe Cloud nói.

“Tôi hiểu rồi”. Như thể nhận ra điều gì đó, cô gái quay lại dáng vẻ tinh nghịch của mình. “Ahhh, tôi tự hỏi không biết đây là lỗi của ai. Mất rất nhiều công sức để trồng nó, anh biết mà. Những bông hoa đáng thương”.

Nói xong cô quay lại kiểm tra những đóa hoa của mình. Bầu không khí trở nên nặng trĩu. Như nhận ra điều ấy, cô gái cố gắng thử phá vỡ nó cùng khoản cách giữa hai người mà Cloud tự dựng lên.

“Thôi nào, một chút nữa thôi. Ah! Bây giờ nhắc mới nhớ….. Chúng ta chưa biết tên của nhau, phải không? Tên tôi là Aerith. Người bán hoa dạo, hay cô gái hoa, gì cũng được. Rất vui được gặp anh”. Cô vừa nói vừa ra vẻ tinh nghịch.

“Tôi là Cloud. Tôi…Tôi làm mỗi thứ một ít”.

“Ồ, con người đa nghề?”, cô cười khúc khích

“Ừm, tôi làm bất cứ thứ gì cần thiết”.

Aerith cười khúc khích khiến Cloud cảm thất khó chịu ra mặt.

“Này, có gì vui đâu nào? Cô đang cười cái gì thế?”

“Ừm, bây giờ thì chúng ta biết tên của nhau, chúng ta phải tìm vài thứ để nói. Nên…um…anh có Materia nào không?”

“Cũng không hẳn”, anh trả lời, ngạc nhiên bởi câu hỏi. Anh đã không nghĩ đến nó trong một khoảng thời gian. “Cô biết đấy, thời buổi này có thể tìm Materia ở bất cứ đâu. Tuy vậy thanh kiếm của tôi đủ mạnh mà không cần dùng đến chúng. Tôi đã không sử dụng Materia từ khá lâu rồi.”

Không phải từ lúc đó…

“Tôi có một ít này”, Aerith nói, đưa tay tìm kiếm thứ gì đó ở dải băng trên đầu của cô. Thật dễ đoán hành động này của cô, lát sau Aerith chìa tay ra. Giữa lòng bàn tay là một viên Materia nhỏ, đường kính không quá hai inch. Bề mặt được tráng men, một lớp sương mỏng màu trắng xoáy bên trong. Cloud đã nhìn thấy rất nhiều Materia trước đây, nhưng chưa từng thấy viên nào giống với loại mà Aerith sở hữu.

“Materia trắng?”

“Đúng vậy. Kì lạ không?”

“Tôi mới chỉ sử dụng Materia cho những thần chú cơ bản”, anh cau mày, tò mò, “nhưng chúng hầu hết đều là Phép thuật hoặc Hỗ trợ. Loại của cô là gì?”

“Nó khá đặc biệt”, cô cười khúc khích, “Hầu như chẳng có công dụng gì”.

“Vô dụng? Có lẽ cô không biết cách sử dụng nó”.

“Không, tôi biết mà!”, cô khăng khăng,” Nó chỉ không có công dụng gì thôi. Tôi cảm thấy an toàn khi có nó bên cạnh, nó là của mẹ tôi…”

Giọng cô nhỏ dần, đôi mắt cô thơ thẩn nhìn về hướng cửa nhà thờ. Cloud nhìn theo và phát hiện một người đàn ông đang đứng ở cuối băng ghế. Hắn ta di chuyển mà không phát ra tiếng động, cái bóng gầy gò lướt qua băng ghế như một bóng ma. Hắn mặc một bộ com-lê màu đen nhếch nhác phủ bên ngoài chiếc sơ mi bẩn thỉu, xù xì, không đóng cúc, ngực hắn có thể nhìn thấy ngay cả từ đằng xa. Mái tóc đỏ thẫm của hắn được cột chặt thành đuôi ngựa sau cổ, cặp kính dày giữ những lọn tóc mỏng tránh phủ xuống gương mặt gầy gò.

“Đừng lo về tôi, Slick”, gọi một cách vênh váo, ánh nhìn của hắn ta bắt gặp cặp mắt sắc lạnh của Cloud lúc này di chuyển đến trước mặt cô gái, là lính đánh thuê những vẫn là một người đàn ông, đây là việc tối thiểu người đàn ông phải làm. Cloud cảm thấy bắp thịt của mình căng ra và giật giật.

“Cloud, anh đã từng làm vệ sĩ chưa?” Aerith thì thầm, giọng cô lanh lảnh. “Anh làm mọi thứ, đúng chứ?”

“Đúng vậy”.

“Vậy, hãy đưa tôi ra khỏi đây”, cô nài nỉ, bắt lấy cánh tay anh. Cloud quay lại nhìn cô, lúc này đang chìm trong sợ hãi. Sự xuất hiện của kẻ lạ mặt khiến sự lo lắng càng tăng trong Aerith. “Đưa tôi về nhà”.

Anh gật đầu, chậm chạm bắt đầu tiến tới hàng ghế dài. Người đàn ông cười lớn đe dọa, tiến vài bước về phía trước. Cloud đứng cách đối thủ khoảng 3 mét, tay anh nắm chặt lại. Anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt màu xanh đầy vẻ tự mãn của hắn, sự hận thù trong quá khứ đang dấy lên trong lòng anh. Không gian trở nên yên lặng một lần nữa, những âm thanh của buổi ban mai như trôi dạt vào hư không. Cuối cùng, Cloud lên tiếng.

“Tao biết mày”, anh gầm gừ. Tên tay sai khịt mũi một cách vui vẻ, đưa mắt nhìn về phía Aerith.

“Này, cô em”, hắn thách thức, “thứ đang đứng bên cạnh cô em là gì thế? Một con Chocobo cùng một miếng sắt à?” Nói xong hắn cười lớn ra chiều khoái chí.

“Câm miệng”, Cloud lặp lại, giọng anh đầy hung dữ. “Trang phục này… mày chính là điệp viên của Shinra”.

Anh bắt đầu tiến tới chỗ người đàn ông, nhưng bất giác dừng lại khi cánh cửa nhà thờ mở toang, hai tên lính Shinra chạy vào. Chúng chĩa súng về phía Cloud, buộc anh phải rút lui. Anh nắm lấy cổ tay của Aerith, kéo cô lại sau lưng khi những tên lính bắt đầu di chuyển đến sát cạnh tên điệp viên, trông chúng có vẻ sẽ bóp cò một cách không nao núng nếu có gì bất thường. Không ngừng dè chừng, Cloud bắt đầu di chuyển thận trọng về phía sau, cẩn thận chú ý những biểu hiện bất thường của chúng.

“Reno, anh muốn đuổi hắn đi không?”, một trong những tên lính hỏi.

“Tao vẫn chưa quyết định được”, hắn đáp, cọ nhẹ cằm bằng ngón tay.

“Đừng đánh nhau ở đây! Anh sẽ làm đau những bông hoa!”, Aerith thút thít nói, kéo Cloud về phía cánh cửa. “Chúng ta có thể trốn thoát từ phía sau”.

“Đứng yên!” Reno yêu cầu. “Đứng yên hoặc bọn tao sẽ bắn”.

“Chúng ta không thể đánh ở đây”, một tên lính khác cố nói ra vài lời.“Không phải trong nhà thờ này.”

“Yo, nhiệm vụ của chúng ta chỉ là bắt con ả đó. Miễn còn sống là được chứ gì, tao sẽ cố không để nó chết”.

“Nhưng ngài sẽ gặp rắc rối lớn đấy”.

“Nhiệm vụ là nhiệm vụ, ở đây tao là cấp trên”, Reno quát vào mặt tên lính. “Còn nữa, bắt luôn cả tên này…Tao muốn biết hắn đang làm cái quái gì ở đây….”

Tuy nói vậy nhưng hắn vẫn dè chừng. Cặp mắt ấy không thể nhầm lẫn được, đó chính là cặp mắt Mako? Sao một tên SOLDIER lại ở đây? Có vẻ sẽ hơi phiền phức đây.

“Đội trưởng, chúng đang đi khỏi”, một tên lính báo cáo, khẩu súng trường của hắn chỉ về hướng chiếc giường hoa.

“Tại chúng mày làm tao phân tâm đấy. Đuổi theo chúng ngay! Không được để chúng thoát!” Reno quát lên rồi chạy tới, giữa chừng hắn đột nhiên dừng lại.

“À, và đừng giẫm lên hoa, như cô ta nói…”

“Nhưng Reno, anh đang giẫm lên chúng”. Một tên cắt ngang.

“Phải, trông chúng nát bét hết rồi kìa”.

Reno nhìn xuống những bông hoa dập nát dưới chân, trán nổi gân xanh. “Mẹ kiếp!”.

Cloud và Aerith đã đã rời khỏi ô cửa phía sau nhà thờ khi những tên lính bắt đầu tiến tới, một biểu ngữ màu đỏ dài che khuất hành lang phía ngoài. Sở dĩ chúng ngại phải sử dụng vũ khí ở nơi thờ phụng đa phần vì cấp trên của chúng đã ra lệnh, nhưng điều đó đối với cả hai lại trở thành sự thuận lợi. Nhận ra rằng họ có thể thoát được qua cách cửa gần đó, Cloud xoay người và chạy nhanh qua cánh cửa thấp, đẩy tấm biểu ngữ về một bên, Aerith theo chân anh.

Lối đi đưa họ đến một tháp chuông nhỏ, một tia sáng duy nhất của ánh mặt trời chiếu rọi qua cửa sổ ở đỉnh của bậc thang bằng gỗ rộng. Xung quanh là những bậc thang bằng gỗ thông, chúng bị thời gian tàn phá một cách thậm tệ gần như chỉ còn một cái là nguyên vẹn. Ngước đầu lên, Cloud nhìn thấy một cái chuông màu vàng treo bên trên, những dầm gỗ liên kết với nhau để tạo thành một cái lưới đủ rộng để họ vượt qua. Họ tiến đến một căn phòng cũ kỹ với những tảng gạch và cọc sắt nhọn, không những vậy dưới sàn còn lỗ chỗ những cái hố sâu hoắm, căn phòng này tựa như một cái bẫy hoàn hảo. Từ phía sau, những  tiếng hét phẫn nộ ngày một đến gần hơn khi đám lính tiến đến tòa tháp.

“Đường nào?” Cloud nói, trong lúc cuống cuồng quét ngang qua mặt đất để kiểm tra những cái hố.

“Cửa ở đây”, Aerith đáp, “chúng ta có thể lên mái nhà từ đó”.

“Cô chắc chứ?”

“Đây không phải lần đầu tôi làm điều đó”, cô trả lời dứt khoát, tiến hành các bước, “tôi chỉ hi vọng họ không giẫm lên những bông hoa lúc này”.

Cùng một lúc họ chạy lên cầu thang tầng hai. Leo lên phía trên một tòa tháp tròn bằng những bậc thang dốc. Bên dưới, Reno cùng những tên lính chạy xộc vào phòng ,ngay lập tức chúng nhận ra họ. Đẩy mạnh một tên lính bên cạnh, Reno chộp lấy khẩu súng và bắt đầu nã đạn. Những viên đạn sượt qua mặt Cloud, găm thẳng vào tấm thạch cao dầy cộm phía sau. Cloud lảo đảo, rút thanh Buster Sword đỡ những viên đạn tiếp theo tiến về hai người.

“Không được để ả Ancient đó chạy thoát”. Reno gầm lên trong thịnh nộ.

Cloud nghiến răng quan sát những chướng ngại xung quanh, cố gắng tìm kiếm một giải pháp cho tình huống này và anh phát hiện những chiếc thùng. Một ý nghĩ vụt lên trong đầu anh ngay sau đó, anh bế lấy Aerith và nhảy phốc lên những bậc thang cuối cùng bất chấp sự ngạc nhiên xen lẫn ngại ngùng của Aerith. Lúc nào rồi còn để ý đến những thứ nhỏ nhặt như thế. Khi đã đến nơi an toàn Cloud đặt cô gái xuống, không chần chừ, anh nắm lấy cái thùng trông có vẻ khá nặng bên cạnh, trọng lượng của thứ chất lỏng bên trong thùng làm việc điều khiển nó trở nên khá khó khăn. Dùng tất cả sức lực có được của mình, Cloud ném mạnh nó xuống. Chiếc thùng nặng nề rơi xuống cầu thang, làm nơi tiếp xúc rung dữ dội rồi bắt đầu lăn. Nó nhanh chóng tăng tốc, đâm vào một tên lính, hất mạnh hắn về phía sau, để chắc ăn Cloud ném thêm ba cái nữa xuống dưới.

“Nhận lấy chút quà mọn từ chúa này, bọn khốn”.

Xong xuôi Cloud quay sang Aerith lúc này đang nhìn anh ánh mắt tràn đầy sự biết ơn, cả hai tiến về phía cửa sổ. Cloud giúp cô kéo mình lên khung kim loại của bức tường bên ngoài, rồi trèo qua một mái vòm màu đỏ. Cloud nhìn theo kẻ bại trận Reno đang la hét họ đầu hàng trong vô vọng lần cuối trước khi chán nản bước ra khỏi tháp, hai tên lính khập khiễng đi theo phía sau. Sau khi dành chút thời gian để chắc chắn rằng chúng đã rời khỏi nhà thờ, Cloud theo sau Aerith lên nóc vòm.

Cô đang nhìn chằm chằm ra phía ngoài thành phố nơi chỉ cách nhà nguyện vài dặm; nhìn lướt qua, đó là một vùng đồng bằng khô cằn với những ngọn núi lởm chởm trên lối vào phía Nam của Midgar. Bóng Cái Đĩa đang dần đổ về hướng Tây. Mặt Trời ở những Sector lặn sớm hơn bình thường khoảng một giờ. Cloud cảm thấy thật kỳ quặc khi nhìn lỗ hổng của Cái Đĩa trên đầu mình lúc này, cũng kỳ quặc như việc một miếng kim loại khổng lồ đang lơ lửng trên đầu mình, phải tốn kha khá thời gian để sửa lại nó đây.

“Anh có nghĩ chúng ta đã an toàn rồi không?” Sau cùng Aerith cất tiếng hỏi.

“Đừng lo”. Thoát khỏi mạch suy nghĩ của mình, Cloud xác nhận, “hắn sẽ không đuổi theo đâu. Tôi biết rõ con người của hắn. Hắn sẽ quay về chỗ chủ nhân của mình và nói rằng chúng ta đã trốn thoát”.

“Hy vọng là vậy”. Cô nói khẽ, cố nặn ra một nụ cười, nhưng dù cố thế nào trông nó cũng còn khá gượng gạo. Cloud nhận ra điều này.

“Nụ cười đó là sao?”

“Không gì cả”. Aerith thở dài.” Chỉ là… đây không phải lần đầu tiên chúng đến bắt tôi”.

“Ý cô là đây không phải là lần đầu bọn Shinra làm việc này?”

“Như đã nói… Tôi từng bỏ trốn khỏi nơi này trước đây”. Aerith nói một cách bẽn lẽn.”Tôi nghĩ mình thật sự nên mang một cây trượng bảo vệ, một cái ô hay bất cứ thứ gì đó”.

“Cô có biết bọn chúng là ai không?”

“Không, tại sao?”

“Hắn là một trong số bọn Turks”. Cloud trả lời, lời nói bắt đầu nghiêm túc hẳn lên.

“Turks là gì?” Cô cau mày hỏi. “Tôi đã gặp họ nhiều lần, nhưng tôi hoàn toàn không biết họ thực sự là ai”.

“Đó là một tổ chức đặc biệt của Shinra, chuyên săn tìm lính mới cho SOLDIER”.

“Theo kiểu thô bạo như vậy sao? Tôi cứ tưởng bọn chúng muốn bắt cóc ai chứ”.

“Vì công việc của chúng không đơn giản chỉ như thế. Nhiệm vụ của chúng bao gồm của những việc dơ bẩn khác”. Cloud lầm bầm. “Cô biết đấy, gián điệp, giết người… và những thứ đại loại như thế… về cơ bản Shinra muốn giữ bí mật những việc này”.

“Cái gã Reno đích thị trông như thế”, cô ấy gật đầu.

“Nhưng, tại sao chúng lại săn đuổi cô? Phải có nguyên do nào đó?”

“Chắc chúng tin tôi đủ khả năng để làm một SOLDIER đó!” Cô gái trả lời một cách tinh nghịch.

“Chắc vậy. Cô có muốn gia nhập không?”

“Không biết…” Aerith kéo dài chữ cuối ra chiều chán nản. “Nhưng tôi không muốn lọt vào tay bọn đó chút nào!”

“Vậy thì, đi thôi!” Dứt lời anh liền nhảy qua mái đống đổ nát phía đối diện.

Aerith theo sau anh. Họ vượt qua vài mái nhà hướng ra khỏi nhà thờ. Cloud bỏ cô một đoạn, giả vờ phớt lờ việc cô gái đang khẩn thiết yêu cầu anh chạy chậm lại.

“Chờ… chờ chút đã!” Aerith vừa nói vừa cẩn thận, nhẹ nhàng nhảy qua từng đoạn đứt gãy trước mặt. “Chậm… lại một chút… đừng bỏ tôi lại chứ…”

“Vui nhỉ… Vậy là cô bị gạch tên ra khỏi SOLDIER rồi đấy”. Lúc này Cloud mới quay lại.

“Anh thật là đồ tệ hại!” Cô gái phụng phịu trong khi hai tay đang chống lên đầu gối, đưa mắt nhìn anh như thể nhìn một gã sở khanh.

Cloud cười lớn. Anh nhìn dáng vẻ đáng thương của cô nhưng với ánh mắt như của ông bố nhìn đứa trẻ của mình làm nũng.

“Tôi vẫn thắc mắc về gã Reno ban nãy. Sau cùng, hắn muốn gì ở cô? Chắc hẳn không phải vì SOLDIER rồi”. Cloud đặt hai ngón tay dưới cằm ra chiều suy nghĩ.

Anh vẫn chưa nhận ra là Aerith đang nhìn anh một cách xa xăm, như thể đang nhìn một thứ quen thuộc nhưng đã vụt khỏi tầm tay của mình.

“Cloud,tôi có thể hỏi anh chuyện này không?”

“Gì thế?”

“Anh làm việc cho Shinra bao giờ chưa?”

“Rồi”, Cloud trả lời, cúi mặt xuống.

“Anh đã từng là một SOLDIER?”

“Đã từng như vậy”, anh ta nói, nhìn sang cô ta một cách bối rối. “Sao cô biết?”

“Mắt của anh…” cô cười, “chúng phát ra thứ ánh sáng rất lạ. Cứ như tôi có thể thấy cả bầu trời bên trong chúng vậy”.

“Đó là dấu hiệu của những người bị nhiễm Mako”, Cloud giải thích. “Đặc trưng của một SOLDIER. Nhưng sao cô biết được điều đó?”

“Không có gì…” cô gái trả lời, ánh mắt hơi buồn như thể đang đè nén mớ cảm xúc hỗn độn đang chực trào ra.

“Aerith”, Cloud tò mò, “Cô đang giấu diếm điều gì phải không? Tại sao họ lại bám theo cô? Ắt hẳn phải có một lý do thích đáng cho điều này chứ? Còn nữa, cô có vẻ biết khá nhiều về SOLDIER, cô biết những điều này từ đâu?”

Đáp lại những câu hỏi của Cloud chỉ là sự im lặng, mặt cô gái lúc này cúi gằm xuống. Cái quái gì vậy, việc này khó nói đến vậy sao? Mà thôi kệ, dù sao mình cũng là người lạ không tiện xen vào chuyện riêng của cô ta.

“Thôi được rồi”, Cloud thở dài, không muốn tra hỏi cô thêm nữa. Nắm chặt vào thành đá, anh trượt xuống bên mái nhà tới rìa của nó. Một cách chậm rãi, anh ta nhìn sang con đường nhỏ cũ băng qua phía trước của nhà thờ. Những đống phế liệu bị bỏ hoang ở cả hai bên đường hẹp, bầu không khí khó thở do  đống chất thải. “Có rất nhiều rác ở dưới chân chúng ta. Tôi nghĩ chúng ta có thể nhảy xuống”.

Không chờ lấy một câu trả lời, anh ta đưa chân ra và nhảy xuống đống rác. Tích tắc sau, Aerith xuất hiện trên rìa mái nhà. Nhắm chặt mắt, anh giơ tay ra để bắt lấy cô ấy. Cô gái nhảy xuống, và họ lăn xuống đường từ trên bãi rác. Cloud nhanh chóng đứng dậy, húng hắng ho do hít phải bụi rác.

“Xin lỗi”, Aerith cười khúc khích trong khi Cloud giúp cô đứng lên.

“Sao đây?”

“Anh nói rằng sẽ đưa tôi về nhà phải không?”

“Được thôi, nhưng nó sẽ tốn của cô một ít đấy”.

“Để xem nào”, cô nói, suy nghĩ một chút.

“Hay, một cuộc hẹn thì sao? Hẹn hò ấy?” Vẫn những câu hỏi mang dáng vẻ tinh nghịch ban nãy.

“Vậy thôi sao?” anh càu nhàu. “Đây là đề nghị của cô đấy à?”

“Có vấn đề gì chứ?”

“Nghe này, tôi thường chỉ giao kèo bằng Gil thôi”, anh trả lời, “nhưng tôi thực sự cần trở về Sector 7, nên tôi sẽ rất biết ơn nếu cô có thể chỉ đường cho tôi”.

“Thế thì giao kèo vậy. Nhưng, tôi vẫn được hẹn hò với anh đúng không?”

“Tôi sẽ xem xét”.

“Vậy thì đi thôi, vệ sĩ”, Aerith ríu rít, bắt đầu đi dọc theo con đường. “Nhà của tôi nằm ở hướng này”.

Cuộc hành trình xuyên qua khu ổ chuột của Sector 5 kéo dài lâu hơn Cloud dự kiến. Aerith miêu tả ngôi làng cô ấy sống là vực gần cuối của Sector, trước cổng của Sector 6. Tuy nhiên, không như những con đường tạm bợ nhưng dễ nhận ra của Sector 7, hai người họ leo lên những ngọn núi rác cao ngất mà Aerith quả quyết đó là đường tắt. Đây hóa ra là một việc khó khăn khi ngày dần trôi qua, ánh sáng dẫn đường bắt đầu tắt dần trong khi họ đi sâu hơn vào bên trong phần dưới Cái Đĩa, và thay vào đó là những ánh sáng của đèn đường và nhà.

Nhiều hơn một lần, họ đã gặp những đàn quái vật nhỏ sống bên trong đống rác. Boundfat – stout, những sinh vật hung hãn với lớp da đỏ nhăn nheo và những chiếc gai nhọn tím nhô lên từ bụng và lưng, chúng nhảy ra từ những đống rác, với quai hàm sắc nhọn nghiến vào nhau đòi lấy máu người. Dù cho không có thanh Buster, Cloud vẫn có thể sử dụng một sợi roi cũ làm vũ khí bảo vệ Aerith mà không gặp khó khăn gì. Khung cảnh của lũ Boundfat dường như gây khó chịu cho Aerith, chúng làm cô ta nhớ lại câu truyện về những đứa trẻ bị chúng tấn công trong khi lục tìm phế liệu cũ đem đi bán, lũ trẻ đáng thương lầm tưởng những sinh vật hung hãn này là “bánh hedgehog” và tiến lại gần chúng.

Sau vài giờ đi bộ, cả hai người họ bắt gặp một đường mòn rộng lớn, cách bãi rác gần đó 15 mét. Con đường phủ đầy dấu chân, nhiều vết vẫn còn mới. Họ men theo con đường về hướng tây, khung cảnh rộng lớn của khu đô thị trung tâm phía trên lờ mờ hiện ra trước mắt họ. Cloud đoán anh có thể thấy ánh đèn phát ra từ đoàn tàu đang hướng về phía Cái Đĩa, xuất hiện thật nhanh trước khi biến mất vào tuyến đường hầm Sector 4.

Cuối cùng, con đường đưa họ tới khu dân cư của khu ổ chuột trung tâm. Hàng chục ngôi nhà luộm thuộm và những cái chòi rải rác khắp hai bên đường, những bức tường tạm bợ của những ngôi nhà chùng xuống như thể chúng sắp ngã đến nơi rồi vậy. Đám con nít chạy ra chạy vào trên các con đường, với những bộ đồ rách nát, chúng đánh nhau, chọc nhau bằng những cây gậy gỗ. Những loài thú lai lạc đường cũng tham gia vào giai điệu ồn ào của chúng, chốc chốc lại có thêm anh thanh từ tiếng chửi rủa của một tên say sỉn đi ngang qua.

Càng đi về phía bức tường biên giới Sector 5 và 6 những con đường chính cũng dần dần hiện ra, những căn nhà cũng lớn hơn, ít dấu hiệu bị lãng quên hơn. Dưới cái bóng của bờ tường, một con đường bên hông dẫn tới khu chợ của Sector và lối vào làng của Aerith. Nói là chợ nhưng trông nó cũng không khác một bãi rác là bao, được tạo thành bởi nhiều cửa hàng đồ dùng, dụng cụ và thuốc nối tiếp nhau từng đôi một, nhưng không dài như con đường vào Cái Đĩa trước kia. Một cánh của đã xuất hiện ở đây là con đường dẫn tới thành phố bên trên, nó được quy định giờ đóng mở,sự hạn chế đi lại này là do hãng vận chuyển Midgar.

Aerith chỉ hướng Cloud rẽ vào một con đường nhỏ hướng về một ngôi làng nằm bên dưới khu trung tâm phức hợp. Nơi này khá nhiều những căn chòi bằng gỗ, bên ngoài của chúng không phải là vách tường nữa mà chỉ là những miếng tôn,cứ như thể những người bị xã hội lãng quên tập trung lại và tạo nên ngôi làng này vậy. Khu vực xung quanh được rào lại bằng những chiếc xe rỉ sét, đa số chúng đều không có bánh và cửa kính.

Nhiều người trong làng đã ở yên trong nhà vào thời gian này, chỉ để lại vài đứa trẻ chơi cùng với đống rác. Cloud có thể thấy một người ăn xin cô đơn dưới một tấm chăn làm từ bìa cứng và báo ngồi bên một cái giếng cũ, người bạn duy nhất của ông ta là con mèo gầy gò bên cạnh, vì sức khỏe không tốt nên ông ta chỉ có thể rên rỉ, khịt miệng lầm bầm gì đó dưới hơi thở yếu ớt của mình.

Cloud đi theo Aerith tiến về phía sau ngôi làng, rời khỏi đoàn xe, nơi này tin tức có thể nghe được từ những chiếc tivi sứt mẻ phát ra từ những ngôi nhà gần đó. Ở ranh giới của khu vực, một con đường mòn đưa họ về hướng Bắc. Phía gần cuối con đường, một căn nhà lớn hiện ra đằng sau làn sương mù mờ ảo. Khác với những căn nhà trong khu ổ chuột, kích thước và thiết kế của nó dường như độc nhất so với những gì Cloud đã nhìn thấy. Đẹp như một bức tranh, một căn nhà không có chỗ cho sự nghèo đói và thiếu thốn. Vách tường làm từ đá sa thạch, những chiếc kính trong vắt và những cánh cửa được làm từ gỗ tuyết tùng khiến sự hiện diện của nó trở nên khác biệt so với cảnh vật xung quanh. Những chậu hoa trang trí xung quanh rìa cửa sổ và mái ngói đỏ, một khung cảnh tuyệt vời giữa không gian buồn thảm của khu ổ chuột này.

Aerith mở cửa chính và ra hiệu cho Cloud đi theo cô. Anh ngửi thấy mùi bánh nướng khi bước vào nhà, mùi hương này làm anh chợt nhận ra rằng mình vẫn chưa ăn gì suốt ngày hôm nay rồi. Tầng trệt của căn nhà là một khu trống, trải rộng từ cửa tới cầu thang nằm ở cuối nhà. Bức tường của căn nhà có màu sặc sỡ như tấm thảm, chúng được trang trí bởi các bức ảnh và tranh vẽ. Hai chiếc tủ làm tăng chiều dài của căn phòng, một chiếc tủ chứa sách và bách khoa toàn thư, chiếc còn lại chứa vật dụng trang trí với đủ các hình thù và kích cỡ. Một bàn ăn nằm ở một tấm thảm hình sao sáu cánh ở giữa phòng, với một bình hoa đặt trên mặt bàn được trải khăn trắng.

“Mẹ ơi, con về rồi”. Aerith gọi, cởi áo khoác ra và quẳng nó lên một chiếc ghế.

“Aerith?” một giọng nói phát ra từ phòng bếp bên tay phải họ. Một người phụ nữ có thân hình thấp bé, tóc đen, mắt bà tràn đầy sự nhẹ nhõm. Lau tay vào tạp dề, bà ôm chầm lấy Aerith một cách ấm áp. “Mẹ đang lo cho con đấy. Con đã đi nhiều ngày liền rồi”.

“Thôi nào mẹ. Con ổn”.

Chợt nhận ra hình như mình bỏ sót điều gì đó. Bà hỏi, với giọng điệu cẩn trọng cùng ánh nhìn dò xét.

“Và, đây là ai?”

“Đây là Cloud”, Aerith trả lời, thả tay mẹ ra. “Anh ấy là vệ sĩ của con”.

“Vệ sĩ?” Bà nhướn mày hỏi. “Ý con là con lại bị theo dõi sao?”

“Không phải như vậy”.

“Con có ổn không? Có bị thương ở đâu không?”

“Con bảo rồi, con ổn”.

“Mẹ xin lỗi, con yêu”, người mẹ thở dài. “Những cuộc tấn công khủng bố ở lò phản ứng Mako gần đây khiến việc cúp điện gần như diễn ra hằng ngày… mẹ không chắc…”

“Con ổn”, Aerith đảm bảo với mẹ.“Con đã có Cloud bên cạnh rồi mà”.

“Vậy thì, cảm ơn cháu, Cloud”, người đàn bà cúi đầu, nhưng lời nói lại không khớp với hành động cho lắm, bà không rời mắt khỏi Cloud.

“Chắc cậu cũng hiểu mọi chuyện rồi, tôi là mẹ Aerith, Elmyra. Tôi rất lấy làm cảm kích khi cậu đã giúp con gái tôi trở về an toàn. Tôi đang nấu bữa tối ngay bây giờ, nên cậu có thể ở lại ăn gì không. Nếu cậu không phiền, tôi quay trở lại công việc đây”.

“Được rồi, mẹ à”, Aerith cười khúc khích, ôm Elmyra một lần nữa. Bà cười ôm lấy con gái mình, nhưng ánh mắt vẫn nhìn về phía Cloud, sau đó biến mất về phía căn bếp.

“Tôi nghĩ tốt hơn hết là nên rời khỏi đây”, anh ta nói nhẹ nhàng.

“Sao cơ?” Aerith bối rối. “Tại sao?”

“Tôi không nghĩ mẹ cô thoải mái khi tôi ở đây”.

“Oh, đừng lo về điều đó”, Aerith cười phản đối. “Bà ấy chỉ lo lắng cho tôi một cách quá đáng thôi”.

“Có lẽ vậy…”

“Thế thì, giờ chúng ta làm gì đây?”

“Sector 7 cách đây có xa không?” Cloud hỏi. “Tôi muốn đến quán bar của Tifa”.

“Tifa… là một cô gái?” Aerith hỏi một cách dò xét.

“Ờ”. Cloud trả lời một cách hờ hững.

“À, là bạn gái của anh đúng không?” Aerith hỏi anh với dáng vẻ tinh nghịch quá mức khiến Cloud cảm thấy dường như cô gái này đang chọc ghẹo mình.

“Này này, cái vẻ mặt đùa cợt đó là ý gì vậy? Tifa chỉ là bạn của tôi thôi”.

“Ể, tại sao anh phải bối rối như thế. Thích rồi còn bày đặt. Ha Ha”. Vẫn dáng vẻ tinh nghịch đó của Aerith, nhưng về phía người bị hỏi, Cloud cảm thấy bực mình với cô gái này lẫn dáng vẻ đùa cợt của cô.

“Này, dừng vấn đề đó tại đây đi. Cô vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi mà”.

“Ừm, Sector 7? Tôi sẽ dẫn đường cho anh nhé”.

“Cô đùa à”, Cloud lắp bắp. “Cứ chỉ đường cho tôi. Đi theo tôi chỉ tổ tự đưa mình vào nguy hiểm nữa thôi”.

“Tôi quen với việc đó rồi”.

“Quen với việc đó? Không biết nữa, tùy cô vậy nhưng nhận sự giúp đỡ từ một cô gái…” Cloud cảm thấy chán nản với sự cố chấp của cô gái này.

“Anh đang ám chỉ điều gì thế? ‘Cô gái’? Anh tưởng tôi sẽ ngoan ngoãn vâng lời mà ngồi yên sau khi nghe anh thốt ra điều đó ư?” Aerith cảm thấy bực mình vì mình bị khinh thường.

“Này, khoan đã ý của tôi…” Cảm thấy hơi mình đã lỡ miệng, Cloud lắp bắp nói nhưng đã quá muộn.

“Mẹ ơi?” Aerith gọi.

“Sao vậy, con yêu?” Elmyra trả lời vọng ra từ nhà bếp.

“Con đưa Cloud đến Sector 7 nhé. Con sẽ về nhà sau”.

“Nhưng con yêu…” Cloud nghe thấy âm thanh loảng xoảng phát ra từ nhà bếp tiếp đó là tiếng bước chân vội vã, có lẽ bà ấy đã rất bất ngờ. Có lẽ là do lỗi của mình. Cloud nghĩ vậy thở dài.

“Con sẽ chỉ đường cho anh ấy”. Aerith quả quyết.

“Nhưng mà… Thôi được rồi, mẹ bỏ cuộc”, Elmyra rên rỉ trong thất bại, xuất hiện lại bên lối vào bếp. “Con chẳng bao giờ nghe lời ai một khi đã quyết định. Nhưng, nếu phải đi, sao con không để sáng mai hẵng đi? Bây giờ đã trễ rồi, và bữa ăn tối đã sẵn sàng”.

“Ừ nhỉ, mẹ nói đúng”, Aerith đồng tình, nhìn sang Cloud chờ vẻ đồng ý. Anh ta nhún vai. “Chúng ta sẽ ở đây tối nay”.

“Vậy nhé”, Elmyra nói. “Aerith, con đi chuẩn bị giường trong phòng khách nhé. Cloud có thể ngủ ở đấy”.

Aerith lầm bầm điều gì đó, đi qua căn phòng và leo lên cầu thang, sàn nhà phía trên rên phát ra những tiếng cót két khi cô đi. Sau đó có tiếng lèo xèo dưới bếp.

“Thôi chết!” chợt nhớ ra điều gì đó Elmyra chạy nhanh vào.

Một lúc sau, bà cùng Cloud ngồi vào bàn ăn. Bà buộc lại búi tóc một cách đầy lo lắng, cắn môi, nhìn lên trần nhà.

“Vầng sáng trong mắt cậu…” bà ấy nói, “Cậu là một SOLDIER, đúng không?”

Hóa ra đây là mục đích của bà ẩy khi bảo Aerith đi chuẩn bị chỗ ngủ, Cloud nhận ra.

“Vâng, đúng hơn là, ‘đã từng’…”

“Rất xin lỗi về hành vi không đúng mực của tôi”, bà xin lỗi Cloud.

“À, ờ, không sao đâu…”

“Tôi không nên cư xử như vậy”, Elmyra tiếp tục. “Tôi không biết phải nói như thế nào nhưng… cậu có thể ra khỏi đây ngay đêm nay? Nhưng đừng nói Aerith?”

“Xin lỗi?”

“Tôi chỉ…lo cho sự an toàn của Aerith. Tôi không muốn con gái tôi đi với cậu và tự đưa mình vào nguy hiểm nữa. Shinra vẫn còn đang giám sát con bé”.

“Vậy ra sự thật đúng là thế?” Cloud cau mày, cố gắng ép buộc não bộ của mình tiếp thu đống thông tin trên, anh nghĩ mình không đáng bị đối xử như thế này sau từng ấy việc. “Tôi hiểu, nhưng làm sao để tôi tự đi đến Sector 7 được”. Cuối cùng anh cũng bình tĩnh lại và vứt những tính toán cá nhân không cần thiết lúc này.

“Cậu cần băng qua Sector 6”, Elmyra giải thích.

“Có một khu vực trống trải bên ngoài bức tường phía tây tính từ đây, phía ngoài khu chợ. Từ đấy, đi về phía Bắc tới khi cậu tới cổng vào Sector 7.  Sector 6 là nơi khá nguy hiểm. Có một băng cướp đang hoành hành ở đấy, hơn nữa còn đám robot an ninh của lũ Shinra đôi khi được thử nghiệm tại đó…nên hãy cẩn thận. Tôi khuyên cậu nên nghỉ vài giờ trước khi lên đường.”

“Được thôi,” Cloud gật đầu.

“Tôi rất xin lỗi vì đã bắt cậu làm điều này”, Elmyra nói với giọng buồn, “nhưng cậu không phải là SOLDIER đầu tiên mà con bé từng gặp…”

“Cloud, anh có thể lên đây một chút không?” Giọng Aerith vang lên từ tầng trên.

“Đừng lo,” anh nói, đi lên cầu thang. “Tôi sẽ đảm bảo sao cho cô ấy không biết”.

“Cloud?” Elmyra rưng rưng. Anh dừng lại dưới chân cầu thang, quay lại và thấy giọt nước mắt lăn dài trên má người đàn bà. ”Chỉ là…Aerith, tôi không muốn thấy trái tim nó tan vỡ một lần nữa…”

Lúc này Cloud chợt nhớ lại câu hỏi mình đã hỏi Aerith lúc ở nhà thờ mà vẫn chưa nhận được câu trả lời, cả cử chỉ cùng dáng vẻ lạ lùng của cô lúc ấy. Ra là vậy. Anh đoán mình đã có câu trả lời từ người đàn bà đang đứng khóc đằng kia. Anh cúi mặt chào bà và biến mất về hướng cầu thang.

Chương trước Trang chính  Chương tiếp

You might also like
Leave A Reply

Your email address will not be published.