[Final Fantasy X-2.5 ~Eien no Daishō~] Boy’s Side – Chapter 11

0

Boy’s Side – Chapter 11

Bên trong con tàu, chỉ riêng việc đứng thẳng cũng trở nên khó khăn lúc trời giữa khuya như thế này.

Tidus xé nát tấm ga trải trên chiếc giường mà 2 người đã cùng nằm, anh dùng nó như một sợi dây thừng để cột cơ thể cả 2 lại với nhau.

Tidus đứng trong phòng điều khiển vừa nhìn tình trạng bên ngoài vừa thao tác. Do chẳng thể quan sát thấy bất cứ thứ gì, nên một đầu của “sợi dây sinh mệnh” này được Yuna côt vào boong tàu và anh tiến ra phía ngoài. Giữa màn đêm đen, chịu đựng mưa gió liên tục quất vào mặt, thế nhưng cho dù bắt đầu quen dần đi chăng nữa, quả nhiên vẫn không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì.

Phần dây dưới eo Tidus đang được giật, có lẽ đây là tín hiệu Yuna gọi anh quay trở lại.

「Không ổn, anh chẳng nhìn thấy gì cả」

Đứng giữa phòng điều khiển, vừa lau đi những giọt nước mưa rỏ xuống Tidus vừa nói.

「Quả nhiên chẳng còn cách nào khác ngoài việc đợi con bão qua đi. Không biết bao lâu nữa thì trời sáng, nếu là như vậy chúng ta có thể nắm được phương hướng. Và sau đó…」

Đang nói nửa chừng, Yuna bỗng nhăn mày. Dù cho có nắm được phương hướng đi chăng nữa cũng chẳng có gì đảm bảo họ sẽ quay trở lại được Besaid.

「… Nếu trời sáng hơn, có lẽ chúng ta sẽ nhìn thấy được hòn đảo. Đúng, tuyệt đối không sao cả, hơn nữa chắc chắn rằng mọi người cũng đang tìm kiếm. Nếu như dựa vào đàn hải âu trên trời mà tìm kiếm, chắc chắn có thể quay trở về.」

「Em tương đối bình tĩnh đẩy nhỉ Yuna?」

「Dù thế nào đi chăng nữa, em cũng được sinh ra và lớn lên trên đảo mà. Nhờ thế em đã có vô vàn những trải nghiệm khi phải đối đầu với những khó khăn」

「Em nói chuyện cứ như mấy bà lão」

Tidus cố giải tỏa bớt áp lực khó khăn, nhưng để biểu hiện rõ hơn là mình đang đùa, anh cố nhăn nheo mặt mày một cách thái quá.

「Độc miệng quá nhé」

Yuna phồng má tức giận. Chẳng mấy chốc cả 2 đang vốn nhìn chăm chăm vào nhau nới giãn nét mặt.

「Đúng. Anh có tin tưởng rằng sẽ không sao cả」

「Chẳng lẽ chúng ta sẽ ổn nếu “có sao” chắc?」

Toàn bộ con tàu trồi sụt trong làn nước, như đang bị nhấn chìm hoàn toàn trong chiều cao của những con sóng, khiến ruột gan lộn lung tùng phèo. Nét mặt của Yuna trở nên nghiêm nghị lạ thường, cô nhắm mắt lại. Còn Tidus như đang cố tiến từng bước về phía trước.

Vào lúc đó những tiếng kẽo kẹt từ thân tàu vang lên như tiếng kêu cứu, con tàu rung lắc dữ dội. Tidus loạng choạng và va đầu vào bánh lái, một mùi mặn chát như đống thuốc súng bùng nổ trào ra từ mũi anh, và cùng lúc đó ý thức của Tidus dần trở nên mờ nhạt.

Khi anh tỉnh lại trời đã sáng dần.

Mưa và bão đã đi qua, thế nhưng bóng dáng con tàu cũng hoàn toàn biến mất, thứ còn lại bên cạnh anh lúc này có lẽ chỉ là 1 phần vỡ ra từ bong tàu. Đó là tấm ván chỉ vừa đủ dành cho 1 người leo lên, có vẻ Tidus đã nằm bất tỉnh trên đó một khoảng thời gian.

「Biến về đằng kia… đừng có nhìn lại đây」

Tidus nghe thấy một giọng nói yếu ớt từ phía sau lưng, khi ngoái đầu lại nhìn, anh nhìn thấy Yuna đang quay đầu ngược về phía anh, cô lúc này đang chìm gần như cả người trong nước, chỉ còn phần đầu nhô lên trên. Phía trước Yuna là một con quái vật, trông hình dáng thì nó giống như một con rùa, thế nhưng kích cỡ thì to lớn một cách dị thường, đại bộ phận của phần mai và đầu nổi lên trên mặt nước, 2 con ngươi của nó có một màu đục ngầu, và có mùi hôi thối thoang thoảng trong không khí.

「Yuna…」

Khi Yuna quay lại, trên gương mặt cô lúc này là một vẻ hốc hác có thể nhận thấy rõ. Xung quanh mắt Yuna là một vết đen thâm quầng. Nhìn thấy điều này Tidus liền suy nghĩ không biết cô đã thức suốt bao lâu chỉ để bảo vệ anh.

Có vẻ như con quái vật trông có vẻ khá ngoan ngoãn trước Yuna, khi nhìn kĩ lại anh thấy phần cổ của nó bị cắm phần gẫy ra từ một cây trượng. Đúng hơn đó là chiếc đinh ba, thứ mà Bria đã để lại ở tàu sau khi đi đánh cá trở về.

Tidus đang tự tưởng tượng và vẽ ra cảnh Yuna chiến đấu trong lúc bản thân anh chỉ như một món đồ vật vờ trôi nổi.

「…Anh xin lỗi」

Đó là lời đầu tiên mà Tidus nói ra, Yuna gắng sức để nở một nụ cười và nhẹ nhàng lắc đầu sau đó cô đột nhiên nhắm nghiền mắt.

「Yuna」

Cơ thể Yuna từ từ chìm vào trong nước, ngay sau đó con quái vật cũng từ từ lặn xuống.

Tidus chỉnh lại tư thế của mình trên tấm ván đang dập dềnh, anh kéo sợi dây buộc trên eo. Ngay lập tức anh nhìn thấy đầu của Yuna hiện ra, anh vội vã kéo cô lại gần, và như được mời gọi con quái vật cũng đang tiến đến gần. Yuna đang nằm ngửa mặt lên trời trong khi được Tidus kéo lại, sau đó anh luồn tay vào 2 bên nách vè kéo cô lên trên. Cuối cùng Tidus ôm lấy Yuna từ phía sau và kéo lên, có vẻ như anh đã thành công trong việc cứu Yuna.

Cho dù nói vậy nhưng cả 2 đang ở trên một tấm ván đang dập dềnh, chẳng nhưng thế cái đầu của con quái vật đang liền ngay kề bên, ở một khoảng cách mà như chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm đến.

Tidus ôm lấy Yuna và đưa cô sang bên cạnh mình, trước mắt anh lúc này là những chiếc răng sắc nhọn đang toát ra ánh sáng trắng, sâu phía trong đó là cái lưỡi đỏ lòm đang ẩn hiện. Trong vòng tay Tidus đi kèm một cảm giác mềm mại, là cơ thể đã mất đi ý thức của Yuna. Anh cảm thấy như một cô gái mỏng manh đã phải cố gắng đến mức như bị hủy hoại. Tidus nhớ lại cảm giác ấy.

Ngày ấy khi cả 2 đã trao nhau nụ hôn tại hồ Macalania, và lúc này người đang ở bên cạnh anh chính là Yuna của ngày xưa.

Những cảm xúc mãnh liệt trào ra từ kí ức, một cơn thịnh nộ bùng phát từ sâu trong tim.

「Tao tuyệt đối không tha cho mày」

Đó là lời được thốt ra hướng đến ai? Con quái vật hay chính bản thân mình, đến chính Tidus cũng không rõ.

Để không làm động đến Yuna, Tidus từ từ đứng thẳng dậy, anh định tháo “sợi dây sinh mệnh” cột giữa 2 người ra, thế nhưng do vải đã bị ngấm nước nên việc này chẳng hề đơn giản một chút nào.

Con quái vật tiến lại gần, nó dự định dùng cái cằm của mình đập lên tấm ván.

Thu hết ý chí và đưa ra quyết định, Tidus nhảy thẳng về phía con quái vật. Anh vượt qua phần đầu của nó và đáp xuống bộ mai, ngay lập tức anh quay người chỉnh lại phương hướng và bò bằng cả hai chân hai tay hướng về phía phần đầu con quái vật, đồng thời tay Tidus tìm kiếm thứ gì đó ở phần cổ của nó.

Đầu ngón tay của anh đã chạm đến được cây đinh 3 bị gãy vẫn còn đâm nguyên trên cổ con thú dữ.

Đó chính là dấu tích cuộc chiến của Yuna. Tidus nhanh tay rút thứ vũ khí còn sót lại ra khỏi cổ con quái vật, và như đã suy tính từ trước, anh liền đâm thẳng nó vào phần não của kẻ thù.

Tất cả liền khúc theo nhịp như một bản nhạc, không có bất cứ sự chống trả nào. Phần cán của cây đinh ba ngập trong đầu con thú, chẳng mấy chốc nó lảo đảo và rơi thẳng đầu xuống tấm ván và chết hẳn.

「Phù」

Cùng lúc với thứ dịch thể trào ra từ đầu con quái vật đang lan tỏa khắp mặt biển là một mùi hôi thối khó chịu.

Nhìn thấy tình trạng này Tidus bỗng cảm thấy bất an.

Ngay trong lúc Tidus vừa nghĩ mình nên lui xa ngay khỏi xác con quái vật, bỗng nhiên một thứ mạnh mẽ lao ra từ trong lòng nước, đó là một con cá mập với một nửa cơ thể đã bị quái vật hóa. So sánh với cá mập thông thường, thì nó mang trên mình lớp vảy của loài bò sát, nó nhảy vượt qua đầu Tidus và Yuna rồi sau đó lặn biến mất tại phía mặt biển đối diện.

Hyuuuuuuu, một âm thanh với tần số cao, đó là thứ Tidus nghe thấy. Có vẻ như nó đang kêu gọi bầy đàn, đó là một cảm nhận mơ hồ đang bao trùm trong tâm trí Tidus. Và giống như để chúc mừng cho sự tưởng tượng chính xác đó, khắp đây đó từ mặt biển, những hình dáng quái vật tương tự cũng đột nhiên lao lên. Tiếp theo đó, con cá mập đáp xuống mặt nước gần chỗ Tidus nhất đột nhiên quay ngược hướng nhắm vào con quái vật mà Tidus đang leo trên và bắt đầu ăn.

Đó như là một hiệu lệnh, vô số những con cá mập khác cũng nhanh chóng bắt đầu bữa tiệc với con mồi mà chúng vừa kiếm được.

Tidus vẫn đứng trên xác miếng mồi của đám cá, anh thất thần trong giây lát nhưng chỉ một khoảng khắc sau đó, Tidus nghĩ rằng đây chẳng phải là cơ hội tuyệt vời đi đưa Yuna rời khỏi chỗ này hay sao. Thế nhưng vào lúc này mà chui xuống biển thì chẳng phải là một điều khôn ngoan chút nào, mà tiếp tục chờ đợi thì việc trốn thoát cũng sẽ là vô vọng.

「Được ăn cả ngã về 0 à」

Tidus lẩm bẩm, anh rút phần cán đã gẫy của thanh đinh ba ra khỏi cổ con quái vật và nhanh chóng nhảy lại về tấm ván nơi mà Yuna đang ở đó.

Không chút thừa thãi, Tidus cuốn lại “sợi dây sinh mệnh” của hai người vào eo mình nhưng vẫn đảm bảo để nó không gây trở ngại cho cơ thể. Trên tấm ván đang chòng chành, anh đặt Yuna lên lưng mình, đó là một việc chẳng cần phải tưởng tượng cũng đủ thấy khó khăn trong tình cảnh này, thế nhưng may sao cuối cùng anh cũng đã hoàn thành được nó.

Trong lúc Tidus thực hiện việc đó, anh đã nhận định rằng việc leo lên cái mai của con mồi hiện vẫn đang bị xé xác còn ổn định hơn việc tiếp tục đừng trên tấm ván. Dù cho từ lúc này có suy tính kế hoạch gì đi chăng nữa, thì một chỗ vững chãi kiểu gì cũng tốt hơn. Sau khi đi đến kết luận như vậy, Tidus tiến sát lại phía mép tấm ván hiện đang nghiêng chéo hẳn mà cố không để bị ngã. Anh hít thở một hơi thật sâu.

Dồn hết ý thức và sự tập trung vào đôi chân, Tidus vụt nhảy, thế nhưng do trọng lượng của Yuna vượt quá suy nghĩ của anh, nên khoảng cách nhảy được bị ảnh hưởng nghiêm trọng, thay vì đáp lên mai của con rùa, cả 2 rơi xuống biển.

「Cái..!?」

Eo của Tidus bị kéo giật một cách thô bạo, trong thoáng chốc anh chưa nhận thức ngay được việc gì đang xảy ra với mình. Sợi dây liên kết giữa Tidus và Yuna đang mắc vào lưng của một con cá mập và bị lôi đi, cả 2 như đang được đưa lên gần hơn với mặt biển.

Trong nháy mắt con cá mặt vẽ thành một vòng cung cực lớn và quay trở lại với đồ ăn của mình.

(Đây chính là cơ hội)

Không suy nghĩ lâu, Tidus lặn ngay xuống sâu hơn, nếu như anh lặn xuống thì con cá mập sẽ trở thành điểm trung gian và Yuna sẽ được đưa lên gần hơn với mặt biển. Con cá mập hoàn toàn không để tâm đến 2 người họ mà vẫn tiếp tục đánh chén miếng mồi của nó.

Vừa cầu nguyện cho những con khác cũng không chú ý đến, Tidus vừa bơi luồn ngay phía dưới bụng con cá mập và hướng về phía Yuna. Nếu cứ như thế này anh có thể trở lại mặt biển ở ngay bên cạnh Yuna và cần phải quấn thêm 1 vòng sợi dây vào vây của con cá mập.

Mục tiêu thứ nhất đã thành công, việc còn làm tiếp theo là cố gắng để leo được lên lưng con cá mập. Vì không biết rõ tập tính của đối phương, con cá mập đang vật lộn chen chúc hoàn toàn không để ý đến việc đang bị cơ thể mình đang bị chèn ép bởi những con khác, có lẽ ý thức của nó lúc này hoàn toàn chú tâm hết vào việc ăn. Chẳng mấy chốc, Tidus từ mặt biển nhảy phóng lên và ôm lấy vây con cá, anh đã thành công trong việc leo lên lưng nó.

「Ưm….」

Quả nhiên có chút giọng yếu ớt vang lên, đúng như Tidus suy nghĩ, anh bắt đầu kéo sợi dây và kéo Yuna lên mình con cá mập, việc cố định Yuna lên cái phần lưng hình tròn không ổn định này quá khó khăn

「Yuna, Yuna!」

Tidus lên tiếng gọi đánh thức, để cô có thể tự mình di chuyển.

「Yuna, chúng ta được cứu rồi, nhất định chúng ta sẽ ổn, vì thế em hãy tỉnh lại đi, hãy tin tưởng vào anh!」

Tidus tiến lại phần nửa thân trên của con cá mập đang mang Yuna, một con cá mập khác phóng vụt lên khỏi mặt nước và bay ngay phía trên đầu 2 người họ. Một lần nữa Yuna lại vang lên một âm giọng yếu ớt.

Bỗng nhiên Tidus chợt nghĩ ra điều gì đó, anh bắt đầu đan 2 ngón tay lên miệng và huýt sáo, điều mà anh vô cùng tự tin.

Một âm thanh trong trẻo giống như bầu trời xanh phía trên đầu vang vọng khắp nơi. Yuna bất giác cử động.

「Anh đâu rồi, Anh đang ở đâu?」

「Đây, Anh ở đây Yuna」

Yuna ngoái đầu lại, gần giống như là ngước nhìn lên trên, cô liền xác định vị trí của Tidus, mặc dù cơ thể còn gượng gạo bất tự nhiên nhưng chỉ ngay sau đó, tự bản thân Yuna đã có thể chuyển mình và nhìn lên phía Tidus.

「Sự tình hiện tại như thế nào rồi?」

「Chúng ta đang ở giữa cuộc chiến, thế nhưng sẽ ổn thôi, thắng lợi ở ngay trước mắt rồi, sẽ không thể có chuyện chúng ta thất bại được」

「Vâng」

Yuna gật đầu.

Con cá mập đen đủi sau khi đã làm đầy cái bụng của mình đang từ từ rời khỏi vị trí tại bữa tiệc và bắt đầu chậm rãi bơi trên mặt biển.

「Không biết nó đưa chúng ta đi đâu đây」

「Em muốn đi về phía đó cơ mà…」

Yuna chỉ tay về phía mặt biển đằng xa và nói.

「Đùa à」

Ở phía đường chân trời ngoài xa, nơi mặt biển tĩnh lặng dần hiện lên hình bóng một hòn đảo, nó có hình dáng khá quen thuộc như họ đã từng nhìn thấy trước đây.

「Besaid?」

「Có lẽ không phải」

「Mà dù cho là hòn đảo nào cũng được, nó còn tốt hơn việc cứ ở mãi trên lưng con cá mập như này」

「Hình như nó đang đi xa dần thì phải」

Con cá mập có chiều dài gấp 3 lần so với Tidus không để ý rằng mình đang mang theo 2 người trên lưng, nó dần bơi về hướng rời xa khỏi hòn đảo.

「Này, này」

Dĩ nhiên sẽ chẳng có sự trả lời nào khi Tidus cố gọi con cá mập

「Chẳng còn cách nào khác nhỉ?」

Cho đến giờ Tidus vẫn không hề vứt đi mà luôn nắm chặt lấy phần cán của cây đinh ba, đột nhiên anh cắm mạnh nó vào mặt trái của con cá mập, nếu mô tả theo cơ thể của con người thì đó là khoảng vùng má.

「Đừng có lặn xuống đấy」

Nếu con cá lặn xuống, thì 2 người Tidus cũng sẽ lôi xuống dưới mặt nước theo, vì thế anh không đâm vào phần bụng, cho đến hiện tại anh đã có kinh nghiệm 3 lần về những việc như thế này nhưng việc để máu tràn ra mặt biển cũng sẽ kéo theo những nguy hiểm tiềm tàng, nếu như thế thì tốt nhất là nên tránh xa khỏi chỗ đó nhanh nhất có thể. Nhưng xét cho cùng việc cố điều khiển cho con cá tăng tốc độ dưới áp suất của nước chẳng phải điều dễ dàng gì.

Trong nháy mắt con cá mập khẽ rung thân mình và đúng như ý đồ của Tidus, nó rẽ về bên phải và bơi hướng tới hòn đảo.

「Xin lỗi nhé」

Anh nghe thấy giọng dịu dàng của Yuna từ phía sau lưng mình.

Tidus hoàn toàn không có cảm giác thấy có lỗi với con cá mập, chỉ đơn giản là ăn hay bị ăn, đó là cảm xúc khi chi phối kẻ địch. Đó chính là điều cần thiết khi sinh tồn tại Spira, để có thể đương đầu lại với hiện thực quá mức tàn khốc thì anh nhận ra hoàn toàn cần phải sử dụng lại những kĩ năng như thế này.

Nếu như muốn bảo vệ chính bản thân mình, thì bắt buộc đôi lúc phải trở thành kẻ tàn nhẫn đi đe dọa mạng sống của kẻ khác.

Với những người sinh sống trên vùng đất này, những người chỉ cần tiến lên một bước cũng mang những tình cảm sâu nặng ngay sau đó, có thể sẽ cho rằng cách sống lãnh khốc tại những môi trường sống không mấy thân thiện này là dị giáo cũng nên.

Chính như vậy, những người mà giọng nói của họ có thể chạm đến lũ quái vật như Yuna, có thể nói rằng là những người có vai trò tạo sự thay đổi lớn.

Tidus gần như nằm sấp mặt khi ôm chặt lấy con cá mập, ánh mắt của anh chạm ánh mắt Yuna.

Khi trở thành Triệu Hồi Sư, ngay lần đầu tiên, Yuna đã thành công trong việc gọi ra Aeon đầu tiên của mình – Valefor. Những quang cảnh ngày ấy đang sống lại trong tâm trí Tidus.

Aeon là những con thú hay là quái vật, đến giờ Tidus vẫn không thể xác định rõ. Thế nhưng đó là những sự tồn tại với sức mạnh và uy thế mãnh liệt gần như có thể đoạt lấy sinh mệnh ngay trong tức khắc, chúng xuất hiện tại Spira thông qua các Triệu Hồi Sư, dù vậy đó vẫn là những con người vô cùng đặc biệt, việc Yuna từng đi tìm kiếm thứ sức mạnh “thông thường” ấy chẳng phải là sai lầm à.

Vừa nghĩ lại Tidus vừa nhìn Yuna, đột nhiên Tidus cảm thấy tâm trạng trở nên vui vẻ. Việc chỉ mình bản thân anh biết rằng có những phần của Yuna “cực kỳ” giống với những người thiếu nữ thông thường, chắc chắn sẽ chẳng có ai khác ngoài anh biết được những nét cá nhân riêng của cô ấy. Thứ mà mọi người biết về Yuna là một người vô cùng chăm chỉ, và là một cô nàng câu nệ nói chuyện không mấy sắc sảo.

Thế nhưng, anh thì còn hơn thế nữa, anh biết về một cô gái mà bất cứ ai cũng không hề biết đến.

「Sao vậy anh?」

「Hả?」

「Anh đang cười kìa」

「Vậy ư, mà không có gì đâu, chắc là do mệt quá nên anh không điều khiển nổi cơ mặt của mình thôi ấy mà」

Họ tiến tới hòn đảo từ phía chính diện. Ở trung tâm là một ngọn núi nhỏ, toàn bộ nơi này được bao phủ bởi một thảm thực vật xanh ngát, dù là Besaid, hay dù là một hòn đảo khác, thì cũng có thể dễ dàng để kiếm được thức ăn và nước uống rồi, nghĩ đến đó Tidus khì cười.

「Chuyện gì vậy?」

「Không có gì」

「Đồ dễ ghét」

Sau đó Yuna cũng bắt đầu khúc khích cười.

Chương trước Trang chính  Chương tiếp

You might also like
Leave A Reply

Your email address will not be published.