[Final Fantasy VII – A New Threat] Chapter IX | Lâu đài trên trời cao

0

Sương mù dần tan khỏi con đường xuyên qua thị trấn. Lấp ló cạnh cửa sổ một căn nhà, ai đó kéo rèm hướng ánh nhìn về phía tấm đèn neon rực rỡ phát sáng cạnh lối vào Chợ phố Wall xa xa. Ánh đèn mờ ảo chiếu sáng những tảng sương mù còn sót lạt, phản chiếu đâu đây thấp thoáng ba cái bóng liêu xiêu giữa tàn sương buốt giá.

Dọc theo những con đường dài của thị trấn là khung cảnh hỗn loạn của cả con người lẫn những sinh vật – những người sống sót của Sector 7 – đang tìm kiếm nơi trú ẩn xung quanh ánh lửa bập bùng của những đám cháy. Hơi ấm của nó giữa trời đêm như thắp lên chút hi vọng lụi tàn của những cá thể bất hạnh không nơi nương tựa. Hầu hết những cái cái bóng liêu xiêu đằng kia đều trải qua cuộc hành trình từ Green Park của Sector 6 để đến đây, những đôi mắt buồn và tuyệt vọng lướt qua Cloud khi nhóm của anh tiến vào giữa đám đông.

Dù thảm họa đã xảy ra trước đó vài giờ, và dòng người tị nạn bắt đầu đổ về ngày càng đông nhưng hoạt động của Chợ phố Wall vẫn không gián đoạn. Các quán bar vẫn nhộn nhịp và huyên náo, các hộp đêm vẫn rộn rã tiếng nhạc. Không gian bị phủ đầy bởi mùi rượu bia, mùi cháy xém của đồ chiên, thức ăn nhanh, và tất nhiên cả mùi rác thải từ những con hẻm gần đó đang trở thành bữa tiệc của chim chóc và loài gặm nhấm. Có lẽ mạch điện bị ảnh hưởng từ dư chấn của Sector 7 những trụ đèn dọc hai bên vệ đường thỉnh thoảng lại nhấp nháy ngắt quãng.

Dẫn đầu bởi Tifa, họ đi nép sang một bên đường, tiếp tục đi về phía bắc thị trấn phớt lờ lời mời gọi của đám gái mại dâm từ những con hẻm. Những kẻ lang thang và những người ăn xin nằm ngủ bên vệ đường, dùng những tấm bìa các tông và những tờ báo làm mền, chẳng thèm đếm xỉa gì trước tiếng sủa của đám chó hoang đi lạc. Phía trên những túp lều, Cloud có thể nhận ra bóng của tòa lâu đài gần như bị bỏ hoang của Don Corneo, mỗi một tấm rèm cửa được kéo lên và ánh đèn bập bùng bên trong. Anh cảm nhận được cơn thịnh nộ đang trào dâng bên trong mình khi nghĩ về Don Corneo, nhanh chóng nén cảm xúc đó lại, Cloud quyết tâm giữ tập trung vào nhiệm vụ.

Bên kia phợ Wall, cấu trúc tráng lệ của khu Trung Tâm Phức Hợp đang lớn dần trong tầm mắt, cái khung hình tròn cao vút của nó thiếu mất một phần ánh sáng – hậu quả của thảm họa Sector 7. Khi ra tới phần ngoài rìa của khu vực, họ nhìn thấy một cầu thang có rào chắn nhỏ được khắc trên đường ranh giới bằng bê tông, che dấu bởi một bức hình graffiti. Đứng từ phía con đường, có thể thấy điểm đến của nó chính là đường hầm đường xe lửa của khu Phức hợp. Barret dừng lại ở chân của bậc đá, hướng đôi mắt nghi ngờ của mình vào logo của Shinra ở trên rào chắn, đánh dấu “Không được vào”.

“Là nó?”, hắn hỏi với giọng thấp, quét ngang qua những tòa nhà xung quanh họ.

“Chính là nó”, Tifa gật đầu, “Giống hệt như trong những bản thiết kế”.

“Cô ghi nhớ chúng khi nào vậy?”, Barrer đặt câu hỏi, gấp lại cánh tay phình ra. “Trời ạ, tôi thậm chí chưa bao giờ nhìn thấy bản thiết kế đó”

“Luôn luôn có một kế hoạch dự phòng là điều cần thiết”, Tifa trả lời bằng giọng nhã nhặn. “Anh phải biết điều này hơn ai hết chứ”.

“ Đừng có tỏ ra tự mãn”, Barret cáu kỉnh, “Điều đó không quan trong vào lúc này!”

“Tuyến đường này có lẽ là một trong những số ít tuyến không bị theo dõi bởi Shinra”, cô giải thích để đáp trả. “Nhờ một vài nhóm chống Shinra lâu đời, các tuyến đường cao tốc chạy giữa các khu chợ ổ chuột và Cái Đĩa đã bị đóng cửa cách đây nhiều năm. Công ty vẫn sử dụng chúng để dễ dàng tiếp cận các cơ sở lưu trữ vũ khí xung quanh rìa thành phố, và việc giám sát những con đường này là khá chặt chẽ”.

“Giờ sao?”, Cloud cau mày

“Nếu em không lầm”, Tifa đáp, “Chúng ta có thể đến được Cái Đĩa thông qua đường tàu điện ngầm và các đường hầm dịch vụ”.

“Chúng ta cần đến Sector 0, nhớ chứ”, Cloud nói một cách trầm ngâm, “Con đường tốt nhất có lẽ là thông qua Sector 4. Em có biết đi đường hầm bao xa không?”

“Có vấn đề gì sao?” Barret nói một cách bất lịch sự. “Cậu nhìn xem những bậc thang này giống cái gì hả?”

“Chỉ là một chiếc cầu thang bình thường.”

“Ồ, vậy sao?” Hắn bật cười một cách tinh nghịch, bắt đầu tiến tới cánh cổng. Với một phát súng duy nhất, hắn đã phá hủy ổ khóa khỏi hàng rào, khiến cửa của lối vào mở đung đưa một cách vô dụng. “ Tốt rồi, đối với tôi, nó giống như cầu thang vàng bóng loáng của hy vọng.”

“Tuỳ thôi, một sự so sánh thật tồi tệ”, Cloud càu nhàu, “nhưng tôi hiểu anh đang cố nói điều gì”

“Nếu đi theo các đoạn nội bộ của khu Trung Tâm Phức Hợp, chúng ta sẽ có thể tìm đường tới Trụ sở Shinra từ bên dưới”. Tifa kết luận. “Với em, có vẻ như đây là cách duy nhất để cứu Aerith”.

“Vậy thì còn chần chừ gì nữa”, Cloud nhận xét, bước đi thể hiện sự quyết tâm cao độ. “Đi thôi…”

***

Việc leo dốc vào Tháp Trung Tâm và mò mẫm trong các đường hầm bỏ hoang phía dưới Cái Đĩa tốn nhiều thời gian hơn ba người dự đoán. Gần hai giờ đã trôi qua kể từ khi họ bắt đầu cuộc hành trình đến những vùng cao nhất của Midgar. Leo trèo vốn dĩ đã không phải thứ gì đó dễ dàng, cộng thêm một loạt những nhầm lẫn trong việc xác định hướng đi càng khiến cho chuyến đi vào bóng đêm đen đặc sâu thẳm trở nên khó khăn và mệt mỏi hơn.

Giữa những khoảng nghỉ ngơi ngắn trên đường, họ có thể chứng kiến sự kinh hoàng của Sector 7; các căn hộ và tòa nhà bị san phẳng, đen như giấy bị cháy, các đội cứu hộ tìm kiếm người sống sót giữa đống đổ nát một cách vô vọng. Toàn bộ khu vực có lẽ chỉ có một phần của Train Graveyard là vẫn còn nguyên vẹn; một sự châm biếm thật vô vị khi một nơi cư ngụ của đám máy móc vô tri giác lại là những kẻ sống sót cuối cùng. Những miếng kim loại bị xét nát và gạch vụ treo lơ lửng bên dưới Cái Đĩa và khu Phức hợp, sẵn sàng rơi xuống đất bất cứ lúc nào. Thành phố rơi vào khoảng yên lặng đáng sợ. Lũ hèn nhát Shinra thì ẩn mình trong bóng đêm mỉm cười nhìn nỗi căm phẫn dành cho AVALANCHE ngày càng lớn dần vì tội ác họ vừa bị gán cho.

Cuối cùng, bộ ba cũng đến được đường cống ngầm bỏ hoang nằm sát bên cạnh nhà ga Sector 0, chếch về phía bắc của Sector 4 và 5. Không gian yên ắng đến rợn người, chỉ có tiếng những giọt nước lách tách rơi xuống nền khuấy động giữa những bức tường mốc meo lạnh lẽo. Dòng bùn nâu bẩn thỉu dẫn họ về phía đông bắc qua làn hơi nước lừng lờ trôi. Sau khi đi bộ một quãng ngắn, họ rẽ vào một góc nhỏ và nhìn thấy ánh sáng trắng le lói đang xuyên qua lớp mây mù của thế giới bên trên. Trèo lên bậc thang bên cạnh lối đi, Barret nhắc chiếc nắp cống sang một bên và bước vào quảng trường. Sau khi nhanh chóng kiểm tra để đảm bảo không có ai xung quanh, hắn giơ tay ra hiệu cho những người còn lại đi theo, biến vào trong màn đêm. Nhấc chân khỏi bậc leo cuối cùng, Cloud hướng ánh mắt của mình lên trên và cảm thấy hơi thở đang tắc nghẹ nơi cổ họng.

Trước mặt họ, toà nhà Trụ sở chính Công ty Shinra đổ bóng xuống nền quảng trường lát đá, trông như phần bụng quái dị của một con sinh vật kỳ bí, lan rộng khắp mười sáu khối vuông của thành phố. Những hàng cửa sổ vô tận chạy dọc toà nhà chính cũng như những toà tháp nhỏ hơn xung quanh, ánh sáng vàng vọt toả ra từ mỗi ô cửa càng làm tăng lên vẻ hùng vĩ của nó. Qua tầng thứ ba mươi, toà cao ốc bỗng dưng thu hẹp lại bề ngang, tạo thành một cấu trúc thứ hai trông như tách biệt hoàn toàn khỏi phần còn lại. Vô số ống xả và máy phát thải ra chất thải đứng kề bên phần trên của toà nhà, phun từng luồng khói Mako lên bầu trời vốn đã đầy mây mù, và tất cả đều mang biểu tượng viên kim cương của Shinra. Ở đỉnh cao nhất của Trụ sở, mười tầng cuối cùng tiếp tục thu nhỏ lại, trở thành phần kiến trúc cô lập nhất của cả toà nhà, và nơi đó chính là Văn phòng Chủ tịch, nằm cách mặt đất bảy mươi tầng.

Nhìn theo hướng của tấm biển chỉ dẫn Tuyến Cao tốc 23 uốn lượn về phía đông, vòng qua phía sau của Toà Nhà, Cloud theo bản năng siết chặt chuôi Buster Sword khi âm thanh đá cọ vào đá phá vỡ màn tĩnh lặng phía sau lưng anh. Anh quay phắt lại đúng lúc nhìn thấy Barret đang đẩy nắp cống trở về vị trí ban đầu. Lần đầu tiên, Cloud mới để ý đến khung cảnh xung quanh khu quảng trường rộng lớn nằm ở mặt nam của khu phức hợp, tâm trí anh cuối cùng cũng tiếp nhận được môi trường xung quanh sau khi đã rời mắt khỏi tòa nhà Shinra khổng lồ.

Hai quảng trường bắc và nam của Sector 0 bị cô lập khỏi phần còn lại của Cái Đĩa bởi một bức tường pháo đài khổng lồ, với các cổng dẫn đến khu trung tâm Sector 8, nhà ga xe lửa, và các bãi xây dựng của Sector 4 nằm bên trong. Nước phun cao lên không trung từ những đài phun tráng lệ trên đỉnh thành lũy bao quanh khuôn viên Trụ sở, ánh đèn pha rực rỡ bên dưới soi sáng lộng lẫy từng tia nước cắt ngang bầu trời đêm, đồng thời chiếu rọi cả đoạn đường lát đá nơi ba người họ đang đứng. Những hàng cây thường xanh mọc dọc theo đường phố, phần nào che khuất quang cảnh uy nghiêm của hệ thống ống dẫn Mako và các khối chứa đồ sộ nằm bên trong.

Điều khiến Cloud bất ngờ là Tifa lại là người đầu tiên bước về phía những bậc thềm đá cẩm thạch dẫn đến cổng chính của Toà nhà Shinra. Ánh mắt cô kiên định hướng lên phần tháp trên cao, mang theo quyết tâm chuộc lại trách nhiệm mà bản thân vẫn luôn canh cánh trong lòng. Cô sải bước không chút ngập ngừng qua quảng trường phía nam, đi ngang qua những bóng đổ vươn dài của các bức tượng đồng nhỏ, rồi lao lên bậc thang rộng lớn. Dừng lại trên khoảng sân lát đá, cách cửa chính chừng năm mét, Tifa quay lại nhìn họ trừng trừng, gương mặt nghiêm nghị được chiếu sáng bởi ánh đèn trắng rực rỡ ngay dưới chân.

Ngay sau đó, Cloud và Barret bước tới đứng cạnh cô, cả hai không ngừng đảo mắt dò xét khung cảnh xung quanh, tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu chuyển động nào. Cloud nhíu mày khi tiến lại gần Tifa, cảm thấy khó hiểu trước sự vắng bóng của binh lính hay thậm chí là cả nhân viên Shinra quanh tòa nhà trong thời điểm hỗn loạn như thế này. Cả ba cùng nhìn vào sảnh chính của Trụ sở thông qua vách kính cao lớn tạo thành phần đế của tòa nhà chọc trời, một tay giơ lên che mắt khỏi ánh sáng chói lòa từ bên trong chiếu ra, khiến mắt họ chưa thể thích ứng kịp.

Khi tầm nhìn dần quen với cường độ ánh sáng, Cloud nhận ra một cô tiếp tân trẻ tuổi đang ngồi tại một trong những bàn làm việc bên phải cửa ra vào. Cô ta chăm chú gõ phím trên màn hình máy tính, hoàn toàn không hay biết tới sự hiện diện của ba người họ, cũng như vài nhân viên đang tất bật di chuyển phía sau trong đại sảnh rộng lớn. Nhìn ra xa hơn, Cloud trông thấy một màn hình ba chiều khổng lồ đặt giữa sảnh, trình chiếu hình ảnh các dự án khác nhau của Shinra đang được triển khai trên khắp thành phố, liên tục phát lại khẩu hiệu “Tương lai của Shinra là tương lai của Hành Tinh”. Một cặp cầu thang trải thảm uốn cong lên hai bên sảnh lớn, dẫn tới tầng một nơi có một khu trưng bày khác và cả một cửa hàng.

“Cậu chắc là phải rành cái toà nhà này lắm chứ hả?” Barret thì thầm, kéo Cloud ra khỏi dòng suy nghĩ của mình.

“Giờ nghĩ lại thì… không hẳn,” Cloud đáp lơ đãng, nheo mắt nhìn vào bên trong để phân tích sơ đồ nội thất.

“Hả?” Barret há hốc. “Tôi tưởng cậu là SOLDIER Hạng Nhất cơ mà?”

“Từng là,” Cloud gằn giọng đầy bực dọc. “Quân đội không đóng tại Trụ sở chính. Doanh trại quân đội Midgar nằm về phía đông chỗ này. Đám SOLDIER như bọn tôi hầu hết đều ở đó khi không làm nhiệm vụ. Bọn tôi chỉ đến Trụ sở để nhận lệnh, mà thường cũng chỉ ở tầng bốn mươi chín. Tôi chẳng biết rõ phần nào khác của khu phức hợp cả. Nó mới được hoàn thiện vài năm gần đây thôi.”

“Ồ, vậy à?” Barret khịt mũi. “Ngay cả tôi còn từng tới đây rồi kìa, thời còn đủ cả hai tay. Hồi đó tôi đi cùng phái đoàn của thị trấn quê nhà, khi cái công ty khốn kiếp này muốn xây một Lò phản ứng ở dãy núi Corel. Lúc đó cũng có nghe kể về chỗ này. Từ tầng sáu mươi trở lên là khu đặc biệt, không dễ tiếp cận đâu… kể cả với nhân viên…”

“Chắc chắn là chúng đưa Aerith lên đó rồi,” Cloud suy luận. “Có lính gác nào trong đó không?” Barret háo hức hỏi.

“Không có.”

“Tôi cũng chẳng thấy ai,” Barret cười nhăn nhở, bắt đầu bước tới. “Đi thôi!”

“Khoan đã!” Tifa gắt lên, nắm lấy tay hắn. “Anh định đi thẳng vào cửa chính thật đấy à?”

“Thế trông giống đang làm gì?” Barret gạt tay cô ra. “Tôi sẽ khiến đám Shinra phải trả giá vì những gì chúng đã làm tối nay…”

“Không được đâu,” Tifa cương quyết ngắt lời. “Bây giờ an ninh có vẻ lỏng lẻo, nhưng nếu có ai đó báo động thì tình hình sẽ khác ngay. Chúng ta phải tìm đường khác…”

“Không có đường nào khác đâu!” Barret cãi lại. “Nếu cứ tiếp tục phí thời gian như vậy, ai mà biết bọn chúng sẽ làm gì với Aerith…”

“Em biết chứ!” cô nghẹn ngào, lại kéo tay áo rách của hắn, ánh mắt cầu khẩn hướng về Cloud tìm kiếm sự ủng hộ. “Nhưng nếu bị bắt ở đây thì…”

“Tôi đồng ý với Tifa,” Cloud thở dài, ánh mắt dõi theo khuôn mặt Barret đang nhăn nhó vì giận dữ.

“Vậy cậu định làm gì, Đầu Gai?” hắn gằn giọng.

“Tôi nghĩ chúng ta nên cẩn thận và tìm một lối khác để lén vào mà không bị phát hiện,” Cloud bình tĩnh nói. “Chúng ta cần cố gắng càng kín đáo càng tốt.”

“Được thôi, SOLDIER-bảnh,” Barret gầm gừ, ném ánh nhìn giận dữ về phía những nhân viên chẳng hay biết gì, “tạm thời thì cứ làm theo cách của cậu. Nhưng tôi nói trước, tôi sẽ không rời khỏi đây mà không cho tụi Shinra một trận!”

“Tốt hơn hết là tập trung vào việc tìm Aerith trước, được chứ?” Cloud đề nghị, ánh mắt phát hiện ra một con hẻm cách chỗ họ đứng không xa, gần như bị bóng tối dày đặc của bầu trời u ám che lấp hoàn toàn. “Đi nào, lối này.”

Cúi thấp người và luồn dọc theo rìa toà tháp, bước chân nhẹ nhất có thể, Cloud ra hiệu cho Barret và Tifa theo mình rẽ về phía tây của lối vào bằng kính. Con hẻm chạy giữa bức tường phía tây của Trụ sở Shinra và một công trình tách rời bên cạnh, có vẻ như đã bỏ hoang dựa vào đống rác chất đống xung quanh. Những mảng tường gạch và thép dựng đứng hai bên, hơi nước rít lên khi phụt ra từ các lỗ thông gió có lưới chắn. Các bức tường từng sáng màu giờ đã bị phủ đầy vệt xám và vàng – những vết ố do bụi Mako lắng đọng, phun ra từ những ống khói bên trên suốt thời gian dài.

Cuối con hẻm cụt, một ngọn đèn màu xanh đơn độc đánh dấu lối thoát hiểm, cách họ khoảng mười lăm mét. Khi tiến lại gần nguồn sáng, họ thấy cánh cửa kim loại gỉ sét đã bị khóa bằng những sợi xích sắt to bản. Cloud nhanh chóng ngoái lại nhìn sau lưng để chắc chắn không bị ai bám theo, rồi vung kiếm giáng mạnh xuống xích khóa. Một tiếng thép rít lên vang vọng khi lưỡi Buster Sword chém đứt những mắt xích, gần như cắt đôi cả cánh cửa. Barret chụp lấy tấm kim loại vừa rơi xuống đất, ánh mắt đầy nghi vấn nhìn về phía Cloud, người chỉ đơn giản nhún vai đáp lại.

Họ bước vào chân một cầu thang, có vẻ như thuộc hệ thống thoát hiểm của toà cao ốc. Bị vây quanh bởi những bức tường bê tông trơ trọi, không khí bên trong lạnh hơn hẳn bên ngoài, hơi thở của họ bốc lên thành những làn hơi trắng lơ lửng trong hành lang. Những thùng carton cũ và bao rác chất đống lộn xộn bên cạnh cửa, chìm trong ánh sáng leo lét duy nhất ở tầng này, với hàng đàn côn trùng đỏ vo ve bò trên sàn, bu quanh những mẩu đầu lọc thuốc lá mốc meo rơi vãi phía dưới.

“Chúng ta thực sự phải leo hết đống cầu thang này sao?” Barret rên rỉ, vừa đếm bậc một cách miễn cưỡng.

“Chúng ta phải cứu Aerith, đúng không?” Tifa nói, bắt đầu trèo lên. “Nên đừng có phàn nàn nữa.”

“Phải rồi, nhưng mà nói thật thì đường vòng kiểu này…” hắn lắc đầu, thở hắt ra đầy khó chịu khi bước theo sau cô. “Tôi chẳng hiểu nổi sao mấy người lại cứ khăng khăng làm theo cách này.”

“Chúng ta không muốn gây náo động,” Cloud lặp lại. “Ít nhất là cho đến khi tìm được Aerith.”

“Tôi nghi ngờ điều đó lắm,” Barret lầm bầm. “Bọn mình vốn đâu phải kiểu người có thể trà trộn giữa đám vest Shinra.”

“Tôi biết mà…”

“Mà có vẻ tôi đã hiểu sai về cậu,” hắn nhếch mép cười khi cả ba vừa lên tới tầng sáu và tiếp tục trèo tiếp.

“Ý anh là gì?” Cloud cau mày.

“Tôi không nghĩ ngay cả cậu cũng sẽ liều mạng vì người khác.”

“Tôi không quan tâm anh nghĩ gì,” Cloud gắt lên, không kìm được cơn giận đang sôi sục vì lời của Barret. “Lý do duy nhất khiến tôi cân nhắc đến đây là vì cô ấy đã giúp tôi sau khi tôi rơi khỏi Lò phản ứng. Điều mà chẳng ai trong hai người làm.”

“Đừng bắt đầu nữa,” Barret vặc lại. “Bọn tôi lúc đó có việc khác phải lo, cậu biết rõ mà!”

“Thôi nào, hai người,” Tifa lên tiếng, ngắt lời cả hai. “Chuyện đó để sau được không?”

“Được rồi,” Barret lầu bầu, “nhưng còn bao xa nữa mới hết cầu thang này vậy?”

“Sao anh không hỏi chúng nó luôn đi?” Tifa bực bội đáp.

“Cô không nghĩ đây là kiểu cầu thang vô tận chứ?”

“Đừng ngớ ngẩn thế,” Tifa nói. “Nhìn đi, tầng này ghi là ‘14’. Rõ ràng là chúng ta đang lên cao dần.”

“Nhưng mà vẫn còn cách đỉnh xa lắm,” hắn than thở, đập tay vào tường đầy bực tức. “Khỉ thật, cứ kiểu này chắc tôi quay lại quá…”

“Rồi xuống cũng tốn thời gian như lúc leo lên đấy à?” Cloud chế giễu.

“Này, tất cả những gì tôi biết là tôi cũng chỉ là xác thịt và máu thôi…” Barret đáp, vung vẩy khẩu súng gatling. “Ờ thì… trừ cái tay này ra. Đừng có làm khó tôi chỉ vì tôi không phải cựu SOLDIER hay mấy em gái cuồng tập thể hình…”

“Anh vừa gọi tôi là gì?” Tifa quát.

“Không có gì đâu,” Barret khúc khích cười một mình. “Nhưng mà, chết tiệt nhà Shinra… tụi nó chẳng làm được việc gì nên hồn cả. Ai lại đi xây mấy cái toà nhà cao đến phát khiếp thế này cơ chứ?”

“Anh đang lảm nhảm cái quái gì vậy?” Tifa cau mày.

“Marlene à, ba chỉ muốn nhìn thấy mặt con thêm một lần cuối…”

“Thôi cái trò khùng điên đó lại và leo tiếp đi,” Cloud ra lệnh, đẩy hắn từ phía sau.

“Bình tĩnh lại đi, Barret,” Tifa động viên, nhảy lên những bậc cuối cùng để tới tầng tiếp theo. “Chúng ta sắp tới rồi.”

“Thật không?”

“Có thể…”

Dù bước chậm lại để Barret đang thở hổn hển có thời gian bắt kịp, nhưng cả Cloud và Tifa đều không muốn dừng hẳn để hắn nghỉ ngơi. Tiếng giày đập lên cầu thang vang vọng khắp không gian, tạo nên sự náo động khiến lũ côn trùng trú ngụ trong các ống sơn đỏ và vàng dọc theo tường phải rúc vào sâu hơn. Suốt phần lớn đoạn leo dốc, cầu thang thoát hiểm tối om hầu như không có ai khác ngoài họ, nhưng thỉnh thoảng vẫn có vài nhân viên đi lạc hoặc bảo vệ mở cửa kiểm tra hành lang. Những lúc như vậy, họ phải vội vàng ẩn nấp trong các góc tối cho đến khi lối đi an toàn trở lại.

Đúng như dự đoán, cầu thang kết thúc đột ngột tại tầng sáu mươi. Một vệt sáng mờ nhạt lọt qua khe cửa, phía bên kia chỉ lờ mờ hiện ra. Áp mặt vào khe hở, Cloud nhìn vào sảnh nhỏ phía trước. Căn phòng trống trơn, ngoại trừ một lính gác đang ngủ gục bên cánh cửa kính dẫn tới cầu thang khác, nối tiếp vào khu đặc biệt của Toà nhà Shinra. Những tấm gương lót trên tường đối diện phản chiếu hình ảnh thang máy, khu vực ghế ngồi và cả nền gạch bạc. Rời mắt khỏi khe cửa, Cloud lập tức báo lại những gì mình vừa thấy cho hai người còn lại.

“Không thể tin nổi!” Barret gầm gừ. “Sau vụ này, tôi thề là cả đời không muốn thấy cái cầu thang nào nữa… mà giờ cậu lại bảo tôi phải leo tiếp à?”

“Chúng ta còn lựa chọn nào khác à?” Cloud đáp lại. “Thang máy chắc chắn sẽ có hệ thống nhận dạng, kiểu gì cũng ngăn bọn mình tiến xa hơn.”

“Nhưng còn tên lính gác thì sao?” Tifa lo lắng hỏi.

“Ta cứ lẻn qua hắn thôi,” Barret nói, trong ánh mắt ánh lên vẻ dữ tợn. “Nếu hắn tỉnh dậy, tôi sẽ khiến hắn hối hận vì đã được sinh ra trên đời.”

“Nhớ cho kỹ, chúng ta không được để lộ tung tích,” Cloud nhắc lại, trừng mắt nhìn hắn. “Cố gắng yên lặng nhất có thể. Đây là nhiệm vụ thật sự, nên phải tập trung. Rõ chưa? Đi thôi.”

Cloud từ từ kéo cần tay nắm xuống, hé mở cánh cửa. Một luồng không khí ấm áp ùa ra chào đón, xua tan cái lạnh buốt trong cầu thang thoát hiểm, chênh lệch nhiệt độ rõ ràng dù chỉ cách nhau một tấm vách mỏng. Từng người một, họ lặng lẽ lách dọc theo bức tường phía bắc của sảnh tầng, nơi phảng phất mùi thuốc tẩy, tuyệt nhiên không tạo ra một tiếng động. Họ cẩn trọng tránh cả tiếng sột soạt từ những bụi cây nhiệt đới đặt ở bốn góc phòng. Một rào chắn thấp bao quanh một khoảng mở hình vuông lớn ở chính giữa căn phòng, cho thấy một giếng thang sâu hun hút kéo dài suốt lõi của Toà nhà, cho phép họ nhìn xuống các tầng phía dưới để quan sát cẩn trọng. Khi đến gần cánh cửa kính dẫn vào cầu thang thứ hai, Cloud thấy hình ảnh phản chiếu của chính mình trên màn hình an ninh đặt cạnh tên lính gác đang ngủ say. Anh biết rõ từ lúc này họ phải hành động thật nhanh và cực kỳ cẩn trọng.

Niềm vui hiện rõ trên mặt Barret khi thấy cầu thang dẫn từ sảnh chính lên phía trên không còn quá dốc và nặng nề như trước. Những bậc đá cẩm thạch rộng rãi lấp lánh dưới ánh đèn vàng dịu hắt ra từ các bức tường nhỏ hẹp. Các bức tranh sơn dầu về những danh thắng và thị trấn nổi tiếng bao quanh họ, nhiều bức tái hiện lại cảnh sắc rực rỡ của thành phố ven biển Junon lúc hoàng hôn. Chỉ sau một đợt cầu thang ngắn, họ đến một khoảng chiếu nghỉ rộng rãi với các bức tường trắng được ốp tấm trang trí. Đối diện cầu thang là một cánh cửa điện tử bị kẹt hở bất thường, phía sau có thể thấy được khu vực căn tin. Cloud đưa tay ra hiệu cho hai người kia tạm dừng lại, rồi đưa thanh kiếm cho Barret giữ trước khi một mình bước tới.

Căn tin dường như chiếm toàn bộ mặt bắc của Trụ sở Shinra, trải dài phần lớn tầng sáu mươi mốt. Qua hàng cửa sổ cong phía tây, Cloud có thể nhìn thấy ánh đèn rực rỡ của một thành phố không ngủ, khi các khu dân cư thuộc Sector 6 và 8 vẫn đang tiếc thương cho “người chị em” vừa mất. Một mảnh vườn nhỏ nằm ở trung tâm phòng nghỉ, những nhánh cây bạch dương non vươn cao tạo bóng mát cho các băng ghế phía dưới. Dù được chiếu sáng rõ ràng và không hẳn là yên tĩnh bởi tiếng rì rì của hệ thống điện, căn tin chỉ có một người đàn ông duy nhất đang ngồi, cắm cúi đọc tờ báo tối tại một trong nhiều chiếc bàn tròn. Khi ngẩng lên uống một ngụm cà phê, hắn giật nảy mình vì sự xuất hiện đột ngột của Cloud, làm vài giọt đổ lên áo.

“Chết tiệt thật!” hắn nguyền rủa, rút chiếc khăn tay từ túi ra và lau vội trong cơn bực tức.

“Xin lỗi nhé…” Cloud nói, đứng ngay trước mặt người đàn ông trẻ. “Anh nên xin lỗi là vừa!” hắn gắt gỏng, hất mái tóc vàng gợn sóng ra khỏi mặt. “Anh có biết tôi đã chờ mấy người bao lâu rồi không?”

“À, tôi…”

“Ba tiếng!” hắn cắt lời, đập tờ báo xuống bàn. “Bộ phận Bảo trì nói là sẽ cử người tới ngay… đúng là bọn nói dối khốn kiếp! Sếp tôi thì phát điên lên vì tình trạng chỗ này. Ông ấy đang ngoài thành phố tìm vợ còn tôi thì phải trông thằng con trai ông ta. Nếu ông ấy biết tôi để thằng bé một mình lâu như vậy, tôi không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa. Mấy người làm cái quái gì mà lâu dữ vậy hả?”

“Bọn tôi bận từ lúc xảy ra vụ tấn công…” Cloud bịa đại, buột miệng nói ra câu đầu tiên hiện lên trong đầu.

“Tôi biết là dạo này hỗn loạn thật,” người đàn ông cúi đầu, “nhưng làm ơn đi, chúng ta đang nói về an ninh cho các Trưởng phòng cấp cao đấy. Sau vụ đánh bom ở Sector 7, cả toà nhà đã bị đặt trong tình trạng báo động cấp A, nhưng thế thì cũng chẳng ích gì nếu một nửa toà nhà đang sụp đổ từng phần. Sao đến giờ vẫn chưa xử lý xong chuyện này? Trời ơi, đã hơn hai tháng kể từ khi vụ tai nạn dẫn đến tình trạng này xảy ra rồi. Cửa ở vài tầng cứ bị đẩy tung ra. Ý tôi là, nhìn cái tầng này xem… cánh cửa chết tiệt này đến đóng lại còn không nổi.”

“Những tầng nào đang bị mở khóa?” Cloud hỏi.

“Tôi không chắc,” người đàn ông nhíu mày suy nghĩ. “Anh sẽ phải hỏi Thị trưởng.”

“Thị trưởng?”

“Tôi biết nghe có vẻ nực cười,” hắn đảo mắt tỏ vẻ không tán thành, “nhưng Thị trưởng Domino hiện đang được giao trách nhiệm khắc phục các vấn đề an ninh trong khi ban điều hành còn đang bận giải quyết hậu quả từ cuộc tấn công của AVALANCHE. Anh sẽ cần thẻ của tôi để vào được thư viện ở tầng sáu mươi hai. Ông ta ở đó đấy. Nói với ông ấy là Arkham cử anh tới.”

“Ờ… cảm ơn…” Cloud lẩm bẩm, nhận lấy thẻ ID từ người đàn ông. Tấm thẻ nhẹ bất ngờ, vừa vặn nằm gọn trong lòng bàn tay anh, được làm từ nhựa trắng, in hình chân dung của Arkham cùng biểu tượng viên kim cương của Shinra ở mặt trước, và có một dải từ ở mặt sau.

“Giờ thì đi đi,” hắn ra hiệu, vẫy tay đuổi Cloud đi rồi quay lại với tờ báo của mình. “Chẳng ai biết nơi này đang đối mặt với nguy cơ gì đâu.”

Cloud gật đầu rồi rời khỏi căn tin, vội vã quay lại hành lang nơi Barret và Tifa đang đợi. Cả hai đã ẩn mình suốt thời gian cuộc nói chuyện diễn ra và không giấu được sự ngạc nhiên khi biết Cloud đã vô tình lấy được thẻ ra vào. Đề xuất rằng cả nhóm nên làm theo lời Arkham và tìm gặp Thị trưởng để lấy thêm thông tin, Cloud dẫn họ tiếp tục leo lên tầng tiếp theo, thận trọng tiến bước trong cầu thang vắng lặng.

Lên đến đỉnh cầu thang, họ bắt gặp một hành lang có thiết kế tương tự tầng bên dưới; duy chỉ có một cánh cửa an ninh ở góc chiếu nghỉ là điểm nhấn nổi bật giữa những bức tường trống trải. Cánh cửa có bề mặt kim loại và dòng chữ lớn in đậm “62: Thư viện Ban Điều hành”, được chiếu sáng nhẹ bởi một dải đèn đỏ lắp phía trên. Cloud quẹt dải từ của thẻ qua đầu đọc thẻ mảnh bên cạnh. Một tiếng ting khẽ vang lên khi ánh đèn chuyển sang màu xanh lam, và cánh cửa từ từ mở ra.

Ngay khi bước vào thư viện, cả ba lập tức hít phải bầu không khí cũ kỹ, nồng mùi bụi sách. Mọi thứ xung quanh đều tĩnh lặng, những chiếc đèn gas treo trên trần được vặn mờ để tạo ra một không gian yên bình. Cách bố trí thư viện cho thấy khu vực cầu thang nằm trong một lõi tách biệt ở trung tâm tầng, với thảm đỏ mềm mại tỏa ra theo mọi hướng. Khắp chiều dài thư viện, các lối đi được xếp những kệ sắt nặng nề, chất đầy sách và các bản thảo. Những kệ này được phân chia theo từng bộ phận riêng biệt, mỗi khu vực đánh dấu bằng một màu khác nhau và được sắp xếp theo mức độ quan trọng.

Cloud bước dọc theo lối đi trước mặt, ngón tay lướt nhẹ trên những nhãn dán của kệ sách màu vàng. Một tấm bảng đồng trên cao ghi rõ đây là khu “Nghiên cứu Phát triển Đô thị và Quy hoạch Thành phố” của Shinra, gáy các tập hồ sơ được đánh số chính xác tuyệt đối, phần lớn do Giám đốc R. Tuesti biên soạn. Anh lặng lẽ đọc thầm vài tiêu đề tài liệu: “Những ràng buộc kiến trúc tại Midgar”, “Các vấn đề trong xây dựng Cái Đĩa ở Midgar”, “Hướng dẫn minh họa về quy hoạch đô thị”, “Bản đồ thành phố Midgar: Sector 0–4”, “Dự án Cao tốc Midgar”, cùng nhiều tiêu đề khác.

Rẽ sang phải, anh tiến tới một dãy cột màu đỏ dưới tiêu đề “Nghiên cứu Phát triển Vũ khí”. Khu vực này rộng hơn đáng kể so với khu trước, kéo dài đến tận dãy cửa sổ bị phủ đen ở mặt nam của toà tháp. Những tập hồ sơ và tài liệu dày cộp hơn bất kỳ thứ gì Cloud từng thấy đang nằm im lìm trên các mặt kệ thép rộng bản. Nghiêng đầu bước đi, anh tiếp tục đọc: “Quy định đặc biệt về vũ khí Mako sử dụng lâu dài”, “Quy trình sản xuất Materia và ứng dụng quân sự”, “Kế hoạch phát triển vũ khí mặt đất thế hệ mới”, “Báo cáo kinh tế: Ngân sách phân bổ cho các hoạt động chống Shinra”.

“Nơi này đúng là mỏ vàng,” Barret thì thầm sau lưng, giọng trầm khàn khẽ vang lên giữa hành lang im lặng như tờ.

“Ý anh là gì vậy?” Tifa hỏi.

“Thử tưởng tượng xem chúng ta có thể giáng đòn mạnh cỡ nào vào bọn khốn Shinra nếu có được đống thông tin này,” Barret nói, gõ mu bàn tay lên các bìa tài liệu nhựa. “Nơi này chứa tất cả bí mật của bọn chúng. Chúng ta nên thiêu rụi nó ngay lập tức!”

“Đừng hành động bốc đồng như vậy,” Cloud phản đối. “Anh không hiểu thế nào là hành động lén lút à?”

“Này, bỏ cái giọng đấy đi!” Barret gầm gừ. “Tôi vừa tận mắt thấy bạn bè mình chết tối nay vì Shinra. Tôi chỉ muốn xóa sổ cái công ty chết tiệt này, một lần và mãi mãi!”

“Làm ơn tập trung vào việc tìm Thị trưởng đi được không?” Cloud lạnh lùng đáp. “Anh cứ nói mấy lời đó nữa là cả bọn sẽ bị tóm đấy!”

Không đợi Barret đáp lại, anh quay người bước nhanh vào hành lang bên trái, không mảy may để tâm đến tiếng chửi rủa bực tức của người đồng đội đang hằm hằm đuổi theo sau. Dãy kệ màu xanh lam dọc lối đi được gắn nhãn là khu “Nghiên cứu Khoa học” của tập đoàn, phần lớn được sắp xếp theo ngày tháng. Chỉ một vài tiêu đề thu hút sự chú ý của Cloud: “Dữ liệu về động vật thí nghiệm sống quanh khu vực Midgar”, “Năng lượng Mako và sự gia tăng của các dạng sống”, “Đặc điểm sinh học của người Ancient xuyên suốt lịch sử”, “Hồ sơ Tiến sĩ Gast, nhà sinh học (đã qua đời)”, nhưng anh lập tức đứng khựng lại khi đọc nhãn của các tập tài liệu ở cuối dãy.

Hai tập tài liệu “Dự án Ancient”“Dự án Jenova, Giáo sư G. Faremis” nằm bất động trước mặt anh, được niêm phong bằng băng dán ghi rõ mức độ bảo mật. Ánh mắt dừng lại nơi hồ sơ sau cùng, Cloud gồng mình chống lại cơn thôi thúc muốn rút nó ra khỏi kệ và xé nát nó, máu trong người như sôi lên khi anh đọc thấy cái tên đó. Phải cố gắng lắm anh mới ép mình dứt mắt khỏi nó, và ánh mắt bất ngờ dừng lại một mẩu giấy khác ở gần đó. Cloud cau mày khi nhận ra thứ anh đang thấy không phải là một tài liệu, mà là nhãn đánh dấu vị trí của một văn bản từng được lưu trữ ở đó. Một mẩu giấy nhỏ, bị che khuất một phần, đã được gắn lên chỗ trống – bằng chứng duy nhất về sự tồn tại trước đây của tài liệu. Anh cúi sát hơn, nheo mắt đọc dòng chữ tí hon: “X. (Tài liệu ‘Dự án Jenova G’ đã bị xóa)”.

“Các anh cần giúp gì không?”

Cloud lùi lại một bước, tâm trí còn đang mắc kẹt giữa ý nghĩa của tập tài liệu bị xoá một cách kỳ lạ và giọng nói bất ngờ vang lên. Anh ngẩng đầu nhìn thấy một người đàn ông thấp đậm đang đứng ở cuối lối đi. Ông ta mặc áo sơ mi trắng, thắt cà vạt, cái bụng phệ lòi hẳn ra khỏi thắt lưng, và đang ôm một chồng sách bìa cứng nặng trĩu.

“Chúng tôi… à… chúng tôi…”

“Tôi có thể hỏi anh đang làm gì ở đây không?” người đàn ông nghi ngờ hỏi, ánh mắt lướt từ thanh Buster Sword rồi quay trở lại nhìn Cloud, trong ánh nhìn ánh lên chút nhận ra.

“Chúng tôi đang tìm Thị trưởng,” Cloud đáp, giơ tay lên như ra hiệu không có ý gì. “Chúng tôi vừa từ Bộ phận Bảo trì đến. Họ nói ông ấy phụ trách vấn đề an ninh.”

“À, phải rồi,” người đàn ông gật đầu lịch sự, dù giọng ông nghe có vẻ chưa hoàn toàn tin tưởng. “Ông ấy đang chờ các anh. Mời đi theo tôi.”

Người đàn ông quay gót, bước nhanh trở lại lối đi mà ông đã đến, đôi chân ngắn thoăn thoắt lướt qua thảm. Họ men theo các dãy kệ sách cao ngất, một số chứa thông tin về luật pháp và phòng vệ dân sự, cho đến khi tới một khu đọc sách nằm ở góc phía đông của thư viện. Tại đó, ngồi trong một chiếc ghế bành bọc da, quay lưng về phía bầu trời đêm, là một ông lão gầy gò đang nhâm nhi trà từ chiếc cốc in logo Shinra, Inc., mắt chăm chú đọc một bản thảo có tiêu đề “Lịch sử hiện đại của chương trình thám hiểm không gian”. Khi họ tiến lại gần, ông lão ngẩng lên, nở một nụ cười thân thiện rồi đặt tập tài liệu lên bàn cà phê gỗ gụ thấp bên cạnh.

“Ồ, xin chào,” ông lão vui vẻ nói, tháo kính khỏi mặt rồi cho vào túi chiếc áo khoác len màu nâu. “Và các anh chị là ai vậy?”

“Bọn tôi được Bộ phận Bảo trì cử đến,” Barret trả lời trước cả khi Cloud kịp mở miệng.

“Ồ, vậy à? Hân hạnh được gặp các anh,” ông lão líu lo. “Tôi là Domino, Thị trưởng của Midgar. Thực ra thì, giữa chúng ta với nhau thôi, tôi chỉ là Thị trưởng trên danh nghĩa. Cả thành phố này và mọi thứ trong đó đều do Chủ tịch Shinra điều hành, không phải hội đồng gì cả. Công việc thực sự duy nhất của tôi là trông coi các tài liệu quan trọng của Shinra. Buồn cười nhỉ? Một Thị trưởng… mà làm thủ thư…”

“Người ta nói ông có thể giúp bọn tôi lên các tầng trên,” Barret háo hức ngắt lời.

“Thật sao?”

“Xin lỗi ông,” Cloud xen vào, trừng mắt nhìn Barret. “Xin ông thứ lỗi vì sự thô lỗ của đồng nghiệp tôi. Chúng tôi được giao nhiệm vụ kiểm tra vấn đề an ninh ở các tầng phía trên. Tôi vừa nói chuyện với Arkham ở căn tin, ông ấy bảo rằng ông nắm rõ hơn ai hết những tầng nào cần được kiểm tra.”

“Quả đúng là như vậy,” Domino trầm ngâm, ngả người tựa vào lưng ghế. “Hart, anh ra ngoài đi.”

“Thưa ngài…?” người trợ lý ấp úng hỏi lại, ánh mắt một lần nữa đầy nghi ngại khi nhìn về phía thanh Buster Sword.

“Hart, anh có thể lui được rồi,” Domino lặp lại với giọng chắc nịch hơn. “Tôi muốn nói chuyện riêng với mấy người nhân viên này.”

“Rõ, thưa ngài,” Hart miễn cưỡng đồng ý, cúi đầu chào từng người một trước khi rời khỏi góc đọc sách.

“Các anh có tình cờ thấy tôi đang đọc gì lúc mới đến không?” Domino cất lời, mắt vẫn dõi theo bóng trợ lý biến mất sau các kệ sách.

“Không rõ lắm, thưa ông,” Cloud lắc đầu.

“Là về vụ phóng tên lửa thất bại, nhiệm vụ YA-79, cách đây bốn năm,” Domino nói, giơ tập tài liệu lên cho họ thấy.

“À, tôi nhớ vụ đó,” Barret gật đầu. “Có phải là cái lần phát sóng trực tiếp cho cả thế giới xem không?”

“Chính nó đấy,” Domino mỉm cười đầy hứng khởi khiến cả ba bất ngờ. “Vụ phóng đó thật ra chỉ là một chiêu trò tuyên truyền của Chủ tịch Shinra nhằm củng cố lại sự ủng hộ đang suy giảm dành cho Công ty vào thời điểm ấy, vì sự nổi dậy của AVALANCHE. Tôi không định phân tích chi tiết bản báo cáo này, chỉ định lướt qua thôi. Anh thấy đấy, tôi có sở thích đọc về tiểu sử những nhân vật nổi tiếng của Công ty qua các thập kỷ. Ví dụ, hồ sơ về Đội trưởng Cid Highwind trong tập này khiến tôi vô cùng hứng thú. Anh có biết ông ta là phi công trẻ nhất từng phục vụ trong Không quân Shinra không? Shinra rất biết ơn sự tận tụy của ông trong cuộc chiến Wutai, đến mức trao tặng huy chương hết lần này đến lần khác, và sau đó đặt tên cho chiếc phi thuyền tầm xa đầu tiên của họ theo tên ông.”

“Tuy nhiên, càng đọc báo cáo hấp dẫn này về vụ phóng tên lửa Shinra26, tôi càng nhận ra rằng chỉ cần một trục trặc nhỏ cũng có thể phá hủy cả một chiến dịch được chuẩn bị kỹ lưỡng. Dù có những kỹ sư giỏi nhất đất nước… dù có phi công vĩ đại nhất thế giới, họ vẫn không thể tiến hành kế hoạch chỉ vì một trục trặc bé tí. Tôi tin điều này có thể áp dụng cho bất kỳ việc gì mà anh có thể tưởng tượng, miễn là anh chịu suy nghĩ thấu đáo. Anh hiểu tôi đang nói gì chứ?”

“Xin lỗi ông… tôi không hiểu lắm,” Cloud lúng túng đáp.

“Cậu không phải người của Bộ phận Bảo trì Shinra, đúng không chàng trai?” Domino thở dài, nhìn thẳng vào mắt Cloud mà không chút do dự.

“Tại sao ông lại nói vậy, thưa ông?”

“Tôi không ngạc nhiên khi các cậu đi được tới đây mà không bị ai phát hiện,” Domino bật cười. “Với con mắt hời hợt, thiếu hiểu biết của phần lớn nhân viên nơi này, các cậu trông chẳng khác gì những người lao động bình thường. Nhưng cậu có biết mình đang đi khắp nơi với Huy hiệu của SOLDIER trên thắt lưng không? Không ai thuộc cấp bậc đó lại giả vờ làm nhân viên sửa chữa cả.”

“Tôi từng là SOLDIER,” Cloud cứng cỏi đáp. “Tôi đeo nó để nhắc nhở mình về con người trước kia.”

“Thú vị thật,” Domino gật đầu đầy tò mò. “Nhưng cậu bé à, tốt hơn hết là nên tránh xa tầm mắt người khác càng lâu càng tốt. Bộ đồ và giáp của cậu rất giống với quân phục của những SOLDIER cấp cao. Ở khu văn phòng cấp điều hành phía trên, hiếm ai không nhận ra điều đó, và đôi mắt ngấm Mako kia của cậu cũng chẳng giấu được gì đâu.”

“Vậy… ông sẽ giúp chúng tôi lên tầng chứ?” Tifa hỏi, giọng đầy hy vọng.

“Dĩ nhiên rồi,” Thị trưởng Domino bật cười, đặt thẻ lên bàn. “Thẻ của tôi sẽ cho các anh quyền truy cập đến tận tầng sáu mươi sáu. Tôi rất tiếc, nhưng từ đó trở đi, các anh sẽ phải tự lo lấy.”

“Cảm ơn ông,” Cloud nói, nhận lấy tấm thẻ. “Nhưng… cho tôi hỏi, vì sao ông lại muốn giúp chúng tôi làm việc này?”

“Để chơi khăm bọn chúng, còn sao nữa,” Domino thở dài, đầy vẻ mãn nguyện, hai tay đan vào nhau. “Từ khi lên nắm quyền, Công ty đã đối xử với tôi như một nhân viên quèn, và tôi phát ngán với điều đó rồi. Dù các anh là kẻ thù của Shinra, nhưng tôi nhìn vào gương mặt các anh và biết rằng các anh không đến đây để tàn phá. Tôi tin các anh sẽ đạt được mục đích của mình và để lại cho chúng một vết thương sâu hoắm. Coi như chúng ta huề nhé. Chỉ cho thấy rằng không thể đánh giá một cuốn sách qua cái bìa của nó, đúng không? Giờ thì đi đi, trước khi có ai đó thấy tôi đang nói chuyện với các anh.”

Chúc họ may mắn, Thị trưởng Domino bật cười khúc khích một lần nữa rồi nhấc lại tập tài liệu về nhiệm vụ YA-79 từ mặt bàn. Bộ ba quay trở lại theo lối cũ, len qua mê cung các kệ sách, cố tránh ánh nhìn nghi ngờ từ Hart. Mất vài phút để quay về cánh cửa điện tử dẫn vào cầu thang, bức tường trắng của chiếu nghỉ trung tâm hiện ra giữa các giá sách. Khi Cloud tiến lại gần đầu đọc thẻ, anh chợt liếc nhìn qua ô kính nhỏ trên cánh cửa, và lập tức cúi xuống, kéo cả Barret và Tifa ngã rạp xuống sàn cùng mình.

“Cái quái gì vậy?” Barret lắp bắp.

“Có người bên ngoài,” Cloud thì thào. “Yên lặng, cứ ở nguyên đó.”

Từ từ nhổm dậy, Cloud cẩn trọng nhìn ra hành lang. Một người đàn ông gầy gò, lớn tuổi hơn anh nhiều, đang đứng dưới chân cầu thang, vội vàng lật giở từng trang trên bảng kẹp hồ sơ. Gương mặt hốc hác, xám xịt như thể sự sống đang dần rút khỏi làn da, tóc đen bóng nhẫy được buộc thành một búi dài sau lưng. Lão khoác một chiếc áo blouse phòng thí nghiệm bạc màu bên ngoài sơ mi trắng và quần nâu, đa phần đều lấm lem máu hoặc hóa chất, trông vô cùng luộm thuộm. Khi nhìn thấy gã khoa học gia ấy bắt đầu leo lên những bậc thang, vai gù xuống như đang gánh cả cơ thể méo mó của mình, Cloud cảm thấy đầu óc quay cuồng, rồi quỵ xuống khi cơn đau nhói như thiêu đốt bùng lên trong tâm trí.

***

“Ồ, là cậu à. Công việc tiến triển đến đâu rồi?”

“Sếp Veld đã đến và những bước chuẩn bị cuối cùng đang được tiến hành, nhưng… chuyện này thật sự cần thiết đến mức đó sao?”

“Ý kiến của cậu không có giá trị gì với tôi.”

“Nhưng—”

“Vậy đây là thằng nhóc đó à?”

“Mình… mình biết người đó…” Cloud thở hổn hển, lời nói nghẹn lại nơi cổ họng khi anh lần tay bấu vào tường để giữ thăng bằng. Chỉ riêng hình ảnh gã khoa học ấy thôi đã khiến sống lưng anh lạnh toát, nhưng dù cố gắng đến đâu, anh cũng không thể nhớ nổi vì sao sự hiện diện của hắn lại khiến mình đông cứng vì sợ hãi đến vậy.

“Sao cơ?” Tifa nhíu mày.

“Mình… mình không biết…” anh nuốt khan.

“Đó là Giáo sư Hojo,” Barret lên tiếng, tựa người vào kính nhìn theo bóng dáng vừa khuất lên tầng trên.

Hojo…

“Ai cơ?” Tifa hỏi.

“Hắn là trưởng bộ phận nghiên cứu ở đây,” Barret giải thích. “Jessie từng tìm được một hồ sơ về hắn trong đống tài liệu cũ của AVALANCHE. Tôi nghĩ nhóm đã từng cố chiêu mộ hắn một lần. Hắn là Trưởng khoa Khoa học hay là Khoa Sinh học gì đó… kiểu vậy…”

“Khoa Sinh học sao?” Tifa kêu lên. “Vậy chắc chắn hắn sẽ biết Aerith đang ở đâu. Cloud, mau mở cửa… Cloud?”

“Tôi… tôi không sao…” anh nhăn mặt, cố gắng giữ thăng bằng, thở dốc từng nhịp.

Giáo sư Hojo… gương mặt đó… tại sao mình lại thấy quen đến thế?

“Cậu chắc chứ?” Barret hỏi.

“Ừ, đi thôi,” anh đáp, dồn hết tâm trí trở lại, rồi nhanh chóng quẹt thẻ của Thị trưởng vào khe đọc. “Phải đi theo hắn.”

Chương trước Trang chính Chương tiếp

You might also like
Leave A Reply

Your email address will not be published.